KÝ SỰ HẬU CUNG

Editor: trang bubble ^^

Cuối cùng Tịch Nguyệt không có hỏi kỹ Xảo Ninh trải qua cái gì, mỗi người đều có chuyện mình không muốn nói, nhưng chuyện nàng ta vốn chính là một mật thám ngược lại thật là khiến Tịch Nguyệt hơi giật mình.

Mà nàng không biết, Xảo Ninh này cũng giật mình đối với nàng, vốn là nàng ta cho rằng Thuần tần này chẳng qua là một tiểu cô nương không rành việc đời, mà Đông gia (ông chủ) sai mình tới cũng chỉ là giúp đỡ nàng, tránh cho nàng bị người khi dễ, ngược lại không nghĩ tới, Tiểu Bạch Thỏ (thỏ trắng nhỏ) nhìn như yếu đuối lại không chút tâm cơ nào lại cũng có móng vuốt.

Cười lắc lắc đầu.

Ngay cả Đông gia (ông chủ) cũng nhìn lầm đấy.

Chỉ là bộ dáng chủ tử này.... Tốt.

Xảo Ninh thích người mạnh mẽ, thích đứng bên cạnh người mạnh mẽ.

Len lén mang tin tức về cho Đông gia, Đông gia cũng vui mừng một hồi, nàng có thể trải qua an toàn trong cung, là hi vọng của mọi người.

Giao thừa.

Sáng sớm Tịch Nguyệt đã bận rộn, Cẩm Tâm nhìn nàng vừa đông vừa tây, không nhịn được kéo nàng ngồi xuống.

Tay nghề của Cẩm Tâm bình thường, vội vàng gọi Hạnh Nhi, Hạnh Nhi khéo tay, mất một lúc, chỉ thấy một tiểu mỹ nhân đẹp đẽ xuất hiện trước mặt mọi người. Tịch Nguyệt nhìn trong mặt gương, cảm khái nói: "Qua tối nay, ta đã mười bốn rồi đấy."

Mấy nha hoàn đều bật cười, lời này của chủ tử nghe qua đúng là có mấy phần đắc ý.

Cô gái nhà người ta đều hi vọng mình trẻ tuổi, đây lớn thêm một tuổi, nàng lại là vui vẻ như thế, không thể không khiến người ta bật cười.

"Chủ tử, nghe nói Bạch Vũ Quyên muốn múa trên bữa tiệc đấy." Đào Nhi nói chuyện phiếm.

Bởi vì bữa tiệc này cũng là có quy trình của mình, dieenddafnleequysddoon lúc trước đó Đức Phi cũng đã hỏi ý qua mỗi một cung, nói là có thể biểu diễn, nhưng cũng không phải tự tiện làm việc. Trước đó đều sẽ phải lập thứ tự.

"Hả? Còn có người khác sao?" Tịch Nguyệt còn rất tò mò với việc này.

Đào Nhi thấy chủ tử cảm thấy hứng thú, đã vội vàng nói ra tất cả mình biết: "Dĩ nhiên là còn nữa, còn có vài vị phi tần cũng muốn diễn xuất đấy. Còn có Liên quý nhân kia, sau khi lắng một khoảng thời gian như vậy cũng muốn biểu diễn tài đánh đàn đấy. Cũng không biết Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ này là thật hay không."

Trong cung này các loại cô gái đều có, Liên Tú Vân này cũng là nhân vật số một mà Thẩm Tịch Nguyệt không thích.

Trước đó vài ngày bởi vì mưu hại nàng bị hoàng thượng giáng xuống làm quý nhân, ngược lại tinh thần hơi sa sút một khoảng thời gian, đời trước Liên Tú Vân đã rất thích khoe khoang tài hoa của mình, đời này sợ là cũng muốn như thế đây?

Nhưng đáng tiếc, nam nhân này, vĩnh viễn cũng chỉ là thích khuôn mặt đẹp đẽ, thân thể đầy đặn còn hơn thứ tài hoa hư vô mờ mịt kia.

Tính tình Liên Tú Vân thật là quá không đáng yêu rồi.

"Nếu muốn biết Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ là thật hay không, thì tối nay là biết rõ. Tối nay Cẩm Tâm và ngươi cùng đi với ta, Hạnh Nhi, ngươi và Quả Nhi ở lại trông nom." Tịch Nguyệt phân công.

"Vâng" Mặt Đào Nhi có vẻ vui mừng, tất nhiên là nàng ta thích nhiều người náo nhiệt.

Tịch Nguyệt chưa bao giờ mang Cẩm Tâm và Hạnh Nhi để cùng nhau, cũng cho tới bây giờ cũng không để cho hai người họ ở cùng lúc bên cạnh nàng, chính là muốn bảo đảm có một người có thể ở lại Thính Vũ Các chủ trì đại cuộc.

Trải qua non nửa năm cọ sát cùng nhau này, cho dù Hạnh Nhi không lanh lợi lắm, nhưng cũng có chút hiểu cách làm của Tịch Nguyệt, lại trải qua Cẩm Tâm chỉ bảo một lần. Hạnh Nhi tự mình xem xét kỹ càng một chút, phát hiện chủ tử đối xử với mình quả thật là vừa bắt đầu chính là khác với người thường. Hai người nàng và Cẩm Tâm, coi như là tâm phúc của chủ tử. Trước sau ngược lại Noãn Nhi và Đào Nhi kém một tầng.

Nàng cũng không suy nghĩ tỉ mỉ nguyên nhân, ngược lại làm thật tốt chức vụ của mình, nàng vốn là một cung nữ tam đẳng, nếu như không phải Thuần tần, sao nàng lại đi tới hôm nay như vậy?

Sẽ không còn có người khi dễ nàng, người người thấy nàng đều muốn tôn xưng một câu Hạnh Nhi tỷ tỷ. Như vậy lại là rất tốt, Hạnh Nhi là một người biết cảm ơn vả lại đơn thuần. Hôm nay là vô cùng nghe lời Cẩm Tâm.

Thu dọn tất cả thỏa đáng, Tịch Nguyệt mang theo hai đại cung nữ ra cửa, hai người đều là áo nhỏ màu hồng phấn, trang@dđlqđ@bubble editor ngược lại có thể nhìn ra là trong cung bọn họ ngay.

Lúc trước ở Thính Vũ Các, Tịch Nguyệt đã uống một chén đồ ngọt, lót chút điểm tâm, nàng dặn dò xuống, mấy cung nữ cũng là ăn no bụng ra cửa, chuyện như vậy nàng đúng là có kinh nghiệm, trên phòng khách này sao có thể ăn bao nhiêu chứ, dù sao cũng còn phải băn khoăn chút hình tượng.

Nhìn cảnh tượng xa hoa na ná như nhau hàng năm này, Tịch Nguyệt giương cao đầu lên.

"Thuần tần nương nương đến ~~~" Tiếng tiểu thái giám kêu to.

Lúc này người đến cũng không nhiều, tất cả mọi người ngồi trên vị trí của mình, cách gần, thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu, chỉ là phần lớn người cũng là không mở miệng, bên ngoài rèm này chính là Ngoại thần, mặc dù có rèm, nhưng bức rèm che kia có thể che cái gì.

Cô gái này tất nhiên phải chú ý hình tượng của mình.

Trong phòng đốt Địa Long ấm áp. Tịch Nguyệt vào phòng liền cảm thấy một trận khí nóng.

Cởi xuống áo choàng đỏ thẫm của mình, lộ ra bộ cung trang cả người màu đỏ rất vui mừng.

Ngược lại cũng không có làm cho nhiều hơn ánh mắt phi tần khác dừng chân, vốn chính là như thế, thường ngày nàng cũng thường ăn mặc như vậy, kể từ đó, ngược lại cũng không xuất chúng.

Sau khi Tịch Nguyệt ngồi xuống đã nhìn đến mấy vị này.

Quả nhiên mỗi một người đều ăn mặc lộ ra vẻ đẹp chói lọi người, cho dù trong phòng này đốt Địa Long, đốt rất tốt, nhưng cuối cùng là mùa đông, bọn họ còn phải đi từ tẩm điện của mình tới, chẳng lẽ mặc ít như vậy... Không lạnh sao?

Tịch Nguyệt buồn bực lại không nói gì.

Chỉ là một chút ngẫm nghĩ, cũng không tính cái gì. Vì đẹp thôi!

Tịch Nguyệt cũng không như những người khác, đều hơi cúi đầu xuống, mắt nhìn thẳng. Nàng thì nhìn thẳng tắp về phía chỗ ngồi ngoại thần bên ngoài.

Ngược lại ngoại thần tới nhiều hơn so với phi tần hậu cung các nàng rồi. Nghĩ đến cũng đúng, bọn họ vốn cũng không phải là thân phận như nhau, nếu như hậu phi bọn họ tới sớm, hoàng thượng lại chưa đến, lại không thể tán dóc với nhau, cũng buồn bực.

Còn không bằng vướng thời giờ tới đây, như thế xem ra ngược lại vô cùng ổn thỏa.

Lúc này giống như mấy vị Phó gia còn có đám người Lục vương gia đã đến. Nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn còn nhìn xa xa về phụ thân của mình.

Thẩm phụ và đại ca Thẩm gia Thẩm Thư Bình đã ngồi vị trí sau cùng hết, nếu như không phải ánh mắt Tịch Nguyệt tốt, sợ là có lẽ đã không thấy đấy.

Cười mỉm với phụ thân ca ca của mình. Tịch Nguyệt lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to.

Thấy nàng vui vẻ như vậy, Lục vương gia và Phó Cẩn Du với không ít người cũng đều nhìn sang, thế nhưng dù sao Thuần tần cũng là hậu phi, cũng sẽ không có ai quá thất lễ, chỉ liếc mắt một cái rồi chuyển ánh mắt.

Chỉ Phó Cẩn Du như có vẻ đăm chiêu.

Thẩm phụ thấy Tịch Nguyệt tùy tùy tiện tiện (tùy tiện) nhìn qua như vậy, trong lòng thở dài một hồi.

Thẩm Thư Bình dựa vào bên cạnh cha nhỏ giọng nói chuyện: "Cha, ngươi xem muội muội. Nàng nhìn chúng ta đấy."

Thẩm phụ liếc mắt nhìn con trai mình, nhỏ giọng: "Nàng tuỳ tiện nhìn sang như vậy, lại mất thể thống."

Thẩm Thư Bình là võ quan, dĩ nhiên là không hiểu lời lẽ kia của phụ thân, từ phụ thân cưới kế thất (vợ kế), hắn đã có chút ý kiến với phụ thân, sau lại thấy phụ thân hoàn toàn không để ý tiểu muội Nhất Nhất, trong lòng là buồn phiền, tự nhiên càng lúc càng xa với phụ thân, cũng trở nên lạnh nhạt.

Nếu như không phải Thẩm Tịch Nguyệt vào cung như vậy, chắc hẳn tình cảm của hắn với phụ thân cũng chưa chắc đã dịu đi.

Hắn không hiểu quy củ trong cung này, nhưng mà hắn lại biết, loại địa phương này coi trọng quy củ, nghe phụ thân nói như vậy, cũng không khỏi có chút lo lắng.

Ánh mắt nhìn Thẩm Tịch Nguyệt còn lại là thêm lo lắng.

Tịch Nguyệt cách khá xa, tất nhiên không cảm thấy ánh mắt phụ huynh mình.

Thấy hai người đều tốt, thì nàng liền quay đầu đi, nhưng không biết Thẩm phụ thấy nàng quay đầu lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Trong thời gian chốc lát,trang@d#d#l#q#d@bubbletrong cung này tất cả phi tần lớn nhỏ hầu như toàn bộ đã đến đông đủ.

"Huệ chiêu dung đến ——" Tịch Nguyệt nghe thấy tiểu thái giám kêu một tiếng, nhìn qua.

Phó Cẩn Dao này kể từ khi đẻ non một tháng trước, không có xuất hiện trong mắt mọi người nữa, xuất hiện như vậy, ngược lại đối với không ít phi tần mà nói,

Đã lâu không gặp.

Nghe nói Huệ chiêu dung đến, mấy người Phó gia đều nhìn lại.

Phó Cẩn Dao nhìn một chút phụ huynh của mình, gợi lên khoé miệng, hôm nay nàng ta mặc một bộ váy gấm màu xanh ngọc, mặt trang điểm thanh lệ đẹp đẽ, mái tóc đen nhánh vấn thành một búi tóc linh xà, trên đầu nhưng lại là trâm đỏ chế tác tỉ mỉ, vừa nhìn thì cũng biết không phải là vật thường.

Tịch Nguyệt dùng khoé mắt liếc bên ngoài bức rèm che, trong lòng âm thầm suy đoán, nếu không nói Phó gia này có thể nhiều năm như vậy cũng không cũng đổ, ngươi xem người ta, hoàn toàn là không kiêu ngạo không nóng nảy.

Dù là Phó tướng hay là Phó Cẩn Du, đều là một vẻ tao nhã lịch sự, cho dù là Phó Cẩn Dao gặp đau khổ lớn như vậy, bọn họ vẫn là một bộ dáng mây gió điềm nhiên như cũ. Cũng không quá nhiều ánh mắt để trên người Phó Cẩn Dao, so sánh với lần đối mặt mới vừa rồi kia của mình và ca ca mình, ngược lại có vẻ không phóng khoáng.

Chỉ là nàng cũng không coi đó là vấn đề, trong lòng hoàng thượng, nàng vốn là đơn thuần thẳng tính, nàng làm những thứ này, chính là hết mức bình thường thôi.

Đây không ít triều thần trong nhà đều có con gái trong cung, thật ra thì vốn lần này quân thần cùng vui mừng cũng cho những hậu phi này một cơ hội thấy người nhà mình một chút, nếu như biểu hiện quá mức lạnh lùng, không nói chính xác còn có thể đưa đến hoàng thượng nghi ngờ đấy.

Cảnh đế này là ai. Một người cực đoan thiếu hụt cảm giác an toàn như vậy.

Lòng nghi ngờ quan trọng như tính mệnh. Thậm chí ngay cả ngủ một giấc cũng không chịu tin tưởng người khác, người như vậy, làm sao có thể nhìn như mặt ngoài vậy chứ?

Chỉ là, hiện nay hậu cung này không ai biết được thôi.

Vâng, cũng không phải là không rõ ràng lắm, chẳng qua là lừa mình dối người thôi.

Tịch Nguyệt loay hoay để mắt món điểm tâm ngọt trong mâm phía trước, bốc lên một miếng, bỏ vào trong miệng, chậc, làm thật đúng là không bằng Xảo Ninh.

Lệ tần bên cạnh thấy nàng như thế, cười một cái: "Ngươi nha, rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, chính là tham ăn."

Tịch Nguyệt lắc đầu: "Chẳng qua là ta muốn nếm thử một chút tay nghề này như thế nào thôi. Hơn nữa, một lát hoàng thượng đến, chúng ta sẽ phải đoan trang đàng hoàng một chút, cho nên, lúc này ta phải nếm thử nhiều hơn chút."

Lệ tần cười: "Xem đi, còn không chịu thừa nhận, ta cũng không tin, trong cung ngươi không có ăn cái gì đã đi tới rồi."

"Vậy thì làm sao giống nhau." Tịch Nguyệt trả lời đúng lý hợp tình.

Bình luận

Truyện đang đọc