Dòng người tới lui Thính Vũ Các không ngừng, Cảnh đế sắc mặt khó coi đứng ngoài phòng, tất cả phi tần lớn nhỏ trong cung cũng đứng ở một bên, tình trạng như vậy trong cung chẳng qua cũng chỉ từng xuất hiện một lần, chính là lúc Huệ phi Phó Cẩn Dao sảy thai.
Mà Liên Tú Vân với Hạnh nhi cũng quỳ ngoài cửa.
Cuối cùng Vạn thái y từ trong phòng bước ra.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, tính mạng Thuần Uyển Dung đã không còn đáng ngại, sau sẽ tỉnh lại. Chỉ có điều thời tiết đầu xuân, ao nước lạnh giá, muốn chuyển biến tốt hoàn toàn, còn cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.”
“Pâng” Cảnh đế một tay lấy cái ly trên bàn đập xuống đất, lục cung vô chủ, cho dù là phi, cũng không có người biết chủ động đi lên báo Hoàng thượng chuyện không may này.
“Truyền hai nàng vào đây cho trẫm.”
Lai Hỉ vừa nghe, liền hiểu, vội vàng dẫn Hạnh nhi với Liên Tú Vân quỳ ở ngoài cửa vào, hai người vì quỳ quá lâu, bước đi đều lảo đảo.
“Rốt cuộc chuyện như thế nào?”
Liền Tú Vân đã lệ rơi đầy mặt, thấy Cảnh đế đặt câu hỏi, vội vàng mở miệng: “Hoàng thượng, tần thiếp bị oan, tần thiếp cũng không phải là cố ý, hơn nữa tự bản thân thiếp cũng không hiểu được, Thuần Uyển Dung sao lại rơi xuống nước, Hoàng thượng minh giám a......”
Ngụ ý này của nàng trái lại khiến người ta cho là Thẩm Tịch Nguyệt là tự mình rơi xuống nước mưu hại cho nàng ta.
Hạnh nhi ở một bên giận dữ: “Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi va chủ tử xuống nước, bây giờ ngươi thấy chủ tử chưa tỉnh, liền đổi trắng thay đen. Tất cả rõ ràng đều là ngươi làm, còn muốn hãm hại người khác. Ngươi sao có thể ác độc như vậy......”
Liên Tú Vân không ngừng lắc đầu: “Không có, Hoàng thượng minh giám, thiếp không có a. Thiếp thật sự không biết là chuyện gì xảy ra...”
Cẩm Tâm vốn nóng nảy chờ đợi một bên, thấy Liên Tú Vân này còn muốn hắt nước bẩn lên người chủ tử nhà mình như thế.
Phịch một tiếng liền quỳ xuống: “Hoàng thượng, chủ tử nhà nô tì luôn luôn tập trung suy nghĩ sau này liền được cùng Hoàng thượng xuất tuần, làm sao lại dùng loại chủ ý này mưu hại người khác, hơn nữa, người xem, có kiểu hãm hại người khác này sao, hiện nằm bên trong mới vừa thoát khỏi nguy hiểm, là chủ tử nhà nô tì a......”
Cẩm Tâm khóc không kiềm chế được, mặc dù Hoàng thượng chưa chất vấn nàng ta liền tự động nói ra những lời này, nhưng cho dù là bị phạt, nàng ta cũng nhất định phải đòi lại công bằng cho chủ tử nhà mình.
Cẩm Tâm mặc dù thất lễ, nhưng cũng nói ra tất cả những điều then chốt. Dù là Thẩm Tịch Nguyệt muốn hãm hại Liên Tú Vân, cũng nhất định sẽ không chọn thời điểm này. Lại chưa nói đến đầu xuân nước ao lạnh giá rất dễ tổn hại sức khỏe, đã nói sau này chính là những ngày tháng nàng cùng Hoàng thượng xuất tuần, đó là cơ hội hiếm có, nàng sao lại có thể ngốc như vậy.
Liên Tú Vân cũng không được sủng ái, phần vị lại thấp, chỉ là vì hãm hại nàng ta liền khiến cho mình rơi vào tình cảnh này, Thẩm Tịch Nguyệt mới là người ngốc kia. Hơn nữa nếu như cứu trễ, thì rất có thể hương tiêu ngọc vẫn.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, cũng không nhiều lời, không muốn can thiệp vào chuyện lộn xộn này.
“Ngươi, nói một chút về tình hình lúc đó.”
Lời này là chỉ Hạnh nhi.
Hạnh nhi lau nước mắt một cái: “Nô tì cùng chủ tử quay về từ Tuệ Từ cung liền đứng bên hồ ngắm phong cảnh, vừa vặn lúc đó Liên chủ tử cũng đã tới. Tất cả mọi người đều biết Liên chủ tử cũng không thích chủ tử nhà nô tì, chủ tử không muốn xảy ra chuyện liền chuẩn bị rời đi, nhưng Liên chủ tử không cho phép chủ tử nhà nô tì đi, lôi lôi kéo kéo chủ tử nhà nô tì liền rơi xuống nước.”
Lời Hạnh nhi nói đương nhiên cũng là hướng về phía chủ tử nhà mình, tiện thể còn đạp Liên Tú Vân một cái.
Điều này đương nhiên là bình thường, không cần nàng ta nói những người khác trong cung này cũng biết, Liên Tú Vân ban đầu bị giáng chức cũng là bởi đã đắc tội với Thẩm Tịch Nguyệt.
“Không phải, thiếp không có, thiếp không có, thiếp chỉ là muốn cùng muội muội nói thêm mấy câu, đúng là không cẩn thận va đụng, Hoàng thượng, tần thiếp cũng không phải là cố ý, tần thiếp thật sự cũng không phải là cố ý mà......”
Lúc này Liên Tú Vân ngược lại đã suy nghĩ thông suốt rồi, nếu như hãm hại Thẩm Tịch Nguyệt, quả thật sẽ làm cho người khác không tín phục, như thế liền đem chuyện này đổ cho là ngoài ý muốn.
Cảnh đế từ lúc bắt đầu chính là nhìn các nàng cãi cọ lẫn nhau, không nói một lời.
Thấy bốn đại nha hoàn Thính Vũ Các tất cả đều quỳ nơi đó, trước khi Cẩm Tâm quỳ xuống, Đào nhi cùng Quả Nhi cũng đã vội quỳ nơi đó. Trên mặt mấy người đều là tình cảm đau đớn.
Các vị phi tần thấy vậy thì không nhiều lời. Hôm nay chuyện như vậy cũng không phải là các nàng có thể khuấy đảo, trong đó cũng không có người nguyện ý khuấy đảo. Trong cung này gần đây cũng coi như là thời buổi rối loạn, trước kia luôn là có chút biến động. Nhưng cũng không như thế này.
Người kể từ khi vào cung, tất cả chuyện lớn nhỏ này cũng xảy ra không ngừng.
Hôm nay trên đầu Hoàng thượng khí tiết chính trực, không có ai nguyện ý dẫn lửa thiêu thân. Hơn nữa Liên Tú Vân đối nhân xử thế, chắc là trừ Bạch Tiểu Điệp, cũng rất ít người nguyện ý qua lại.
Tuy danh là tài nữ, nhưng đối với người khác cũng cực kỳ không biết điều.
Từ lúc nàng ta tiến cung, danh tài nữ này lại trở thành trò cười cho người khác, không hiểu nữ tử như thế sao lại có tục danh là Mãn Kinh Sư.
“Ngươi đi vào chăm sóc chủ tử nhà ngươi.” Hồi lâu sau, Hoàng thượng rốt cuộc mở miệng, lại thuận tay chỉ vào một người, người này chính là Quả Nhi.
“Nô tỳ tuân chỉ.” Quả Nhi liền vội vàng đứng lên đi vào bên trong thất.
Cẩm Tâm đầu cúi xuống thật thấp, người ngoài cũng không thể thấy vẻ mặt nàng ta, lại không biết nàng ta lúc Hoàng thượng chỉ vào Quả Nhi trong mắt thoáng qua vẻ lo âu.
Cảnh đế rốt cuộc ngồi xuống, tiểu sạp ở Thính Vũ Các này, là chỗ hai người thường dùng chơi đùa.
Hôm nay cô bé kia bên trong phòng bị dày vò, hắn quả thật cảm thấy trong lòng một hồi phiền muộn.
“Trong cung này thật sự là đã lâu rồi cũng chưa nghiêm chỉnh rồi, nghĩ đến các ngươi là cảm thấy, trẫm là một người mềm yếu có thể bắt nạt. Nguyệt nhi từ lúc vào cung tới nay bởi vì được trẫm cưng chiều, mỗi lần bị hãm hại, không nói người khác, dù cho biểu muội nhà mình cũng chỉ là ác độc trong lòng. Hôm nay lại đáng thương nằm nơi đó, nàng tuổi còn nhỏ, tuy hành sự có chút thẳng thắn, nhưng lại chưa từng làm hại bất kỳ kẻ nào, cũng chưa từng nhằm vào bất kỳ người nào, các ngươi ngược lại thì hay rồi, lần lượt tính kế hại nàng. Các ngươi thật là hiền huệ. Chắc hẳn trong phủ của các ngươi, không phải là học cầm kỳ thi họa, phần nhiều là học lòng hại người ư?”
Lời này của Cảnh đế không đơn thuần là nói Liên Tú Vân, phần nhiều là nhằm tới rất nhiều người, người khác không hiểu được Hoàng thượng là có ý gì, nhưng cũng biết, hắn thật sự là tức giận rồi.
Không ít người trong lòng cũng thầm mắng cái loại sao chổi Liên Tú Vân này. Nếu muốn hại người, vậy thì nên một phát là chết. Hôm nay Thẩm Tịch Nguyệt được cứu trở lại, chính nàng ta bị khiển trách thì cũng thôi đi, còn liên lụy họ cũng bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ như thế.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, đồng thanh kêu oan uổng.
Cảnh đế hiếm khi cười lạnh: “Oan uổng? Trong các ngươi có lẽ có người oan uổng, nhưng người không oan uổng, cũng chưa chắc chiếm số ít. Đừng cho rằng trẫm cái gì cũng không biết, thường ngày trẫm nhớ tới tình cảm các ngươi hầu hạ nên không nhiều lời, không có nghĩa là để mặc cho tình thế phát triển.”
Trong lòng tất cả đều giật mình, không biết được Hoàng thượng nhìn thấu cái gì, chỉ biết là, chuyện như vậy cũng không chỉ là bởi Thuần Uyển Dung, chắc hẳn Hoàng thượng cũng là mượn chuyện Thuần Uyển Dung hôm nay đánh động bọn họ.
Mà Cảnh đế lại có ý như thế.
Gần đây hành vi những người này càng biểu hiện ra là không biết điều, nếu không đánh động đúng lúc, e là bọn họ đều cho rằng trong cung này có thể muốn làm gì thì làm. Cũng cho là trong cung này chính là nơi để bọn họ bày mưu tính kế, để có thể thăng phẩm vị.
Tất cả mọi người không dám nhiều lời, thành thật quỳ nơi đó, thậm chí ngay cả Trần Vũ Lan cũng làm như thế, mới vừa rồi Hoàng thượng còn nhắc tới nàng ta, nàng ta kinh sợ không dám ra oai. Là không dám làm ra vẻ vuốt ve cái bụng mình như thường ngày.
“Hoàng thượng......” Quả Nhi đúng lúc chạy ra.
Mau chóng nói: “Hoàng thượng, chủ tử tỉnh rồi......”
Cảnh đế nghe thấy lời này liền vội vàng đứng dậy chạy vội vào trong phòng.
Tịch Nguyệt yếu ớt mở mắt, trong lòng cũng thầm hận, mình tại sao lại không cẩn thận một chút chứ, liền chọn đúng đường Liên Tú Vân, nàng là không
Là điên rồi a, sao lại dám làm như vậy.
Đang lúc nàng nghĩ ngợi lung tung, Hoàng thượng đã chạy vội vào trong phòng.
Thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, Cảnh đế ngồi xuống mép giường.
Tịch Nguyệt tủi thân mếu máo: “Người...người suýt chút nữa là không trông thấy thiếp nữa rồi......”
Cũng không nói rõ oan ức của mình. Ngược lại là khiến Cảnh đế đau lòng một hồi.
Bàn tay to lớn vuốt ve lấy mái tóc hai bên gương mặt nàng.
“Khó chịu chỗ nào?”
Nàng khẽ lắc đầu một cái, âm thanh cực thấp: “Không sao, trông thấy người đột nhiên liền cảm thấy, mình chỗ nào cũng thoải mái.”
“Chỗ nào cũng thoải mái?”
“Uhm. Còn có thể trông thấy người, thật tốt!” Giọng nói của nàng rất thấp, bên trong rõ ràng có chút mềm yếu.
Bộ dạng yếu ớt của nàng như vậy khiến Cảnh đế lộ vẻ xúc động, nghiêng người nằm xuống bên mép giường nàng, ôm nàng vào trong ngực: “Trẫm đã không bảo vệ tốt nàng.”
Nàng cố hết sức chuyển động, để chính mình dựa vào cổ hắn: “Không có vấn đề gì, về sau, thiếp sẽ cố gắng bảo vệ tốt mình, sẽ không để cho người lo lắng.”
Lúc này bất kể nàng có phải là diễn trò hay không, lòng Cảnh đế cũng mềm đi. Hắn cho là nàng sẽ khóc lóc ầm ĩ, sẽ nói uất ức của mình, nhưng không ngờ rằng, nàng sẽ nói những lời này, nàng nói mình rất tốt, nói còn có thể trông thấy hắn, rất tốt.
“Trẫm không thể dẫn nàng ra ngoài.” Âm thanh có chút buồn buồn.
Không thể ra ngoài, nàng cũng có chút mất mát, nhưng việc đã đến nước này, nàng sẽ chỉ làm chuyện có lợi cho mình.
“Thiếp ở đây chờ người. Về sau, về sau người sẽ còn có thể dẫn thiếp đi, đúng không?”
Mặt nàng tràn đầy hi vọng.
“Sẽ, trẫm sẽ làm. Trẫm về sau nhất định sẽ dẫn nàng ra ngoài.”
Hai người chỉ nói như vậy một lát, Tịch Nguyệt liền có chút mệt mỏi. Thấy vẻ mặt nàng có chút mệt mỏi, Cảnh đế vỗ vỗ nàng: “Ngoan, ngủ đi. Ngủ một giấc thật ngon. Nàng yên tâm, trẫm sẽ lấy lại công bằng cho nàng.”
Cảnh đế trong phòng trấn an Thẩm Tịch Nguyệt, các phi tần khác cũng vẫn quỳ ngoài phòng.
Tự dưng chịu liên lụy trong lòng mọi người không riêng gì hận Thẩm Tịch Nguyệt, cũng là hận kẻ đầu têu thói xấu Liên Tú Vân này, cũng không hiểu, nàng ta sao lại ngu xuẩn như thế.
Đợi Tịch Nguyệt ngủ say. Cảnh đế ra cửa, thấy mọi người còn quỳ ở đó, rốt cuộc mở miệng.
“Ngoài Liên Tú Vân, tất cả đứng lên đi.”
Cảnh đế lại nhìn Liên Tú Vân này, dường như nghĩ nên xử trí nàng ta như thế nào. Bàn về phần vị, nàng ta cũng đã là cực kỳ thấp rồi, nhưng cho dù là như thế, cũng không thấy nàng ta dừng lại, không ngừng làm loạn.
Ánh mắt hắn quét về phía mọi người, lúc quét đến Bạch Tiểu Điệp trong đám người thì dừng lại một chút, Liên Tú Vân nếu được gọi là tài nữ, dù thế nào cũng không ngu xuẩn như vậy. Nhưng từ lúc nàng ta vào cung, mắt thấy nàng ta hành sự càng ngày càng thấy không đáng tin cậy. Còn có Trần Vũ Lan kia cũng thế, hình như cũng là hành sự càng ngày càng cấp tiến.
Cười lạnh một tiếng.
Là thật sự thay đổi lớn, hay là, có người tác quái?