KÝ SỰ HẬU CUNG

Cảnh đế xử lý xong triều sự, nghe ám vệ nói lại tất cả chuyện đã xảy ra ở chỗ Trần Vũ Lan, sau khi cho người lui ra thì cẩn thận suy nghĩ.

Mặc dù Tịch Nguyệt nói lại chuyện này với giọng điệu bình thường, nhưng mà Trần Vũ Lan vẫn khiêu khích đủ điều, vốn dĩ hắn giữ lại Trần Vũ Lan là vì muốn thả một nước cờ, đợi đến thời gian thích hợp thì có thể sử dụng, mặc dù tâm tư nàng ta ác độc, nhưng mà ngược lại cũng không thể trở mình tạo ra sóng lớn gì trong cung, không nhất định phải trừ bỏ nàng ta.

Ai có thể nghĩ được thế nhưng nàng ta lại có chút may mắn, cuối cùng lại có thai.

Về phần Thẩm Tịch Nguyệt.

Lại cẩn thận suy nghĩ một lát, ngón trỏ của hắn gõ nhẹ từng nhịp lên mặt bàn, tựa như đang suy tính kỹ càng.

Cố ý làm hay là vô tình làm?

Nhưng phàm là chuyện gì khiến cho hắn không thấy rõ, thì đương nhiên hắn sẽ không khinh nhờn.

Trong căn phòng yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân cực kỳ khẽ. Lai Hỉ đứng ngoài rèm, bẩm báo: “Khởi bẩm chủ tử. Huệ phi nương nương cầu kiến.”

Cảnh đế nhìn về phía cửa ra vào, nhếch miệng lên nở một nụ cười cay nghiệt. Hắn lại cực kỳ hiểu rõ vì sao nàng ta đến vào thời điểm này.

“Tuyên.”

“Vâng”

Không lâu sau, mỹ nhân mắt ngọc mày ngài đã tiến vào trong phòng.

Hạ thấp người rồi nhẹ nhàng cúi đầu, Cảnh đế vội vàng gọi dậy, giống như không đành lòng để nàng ta như thế.

Phó Cẩn Dao dịu dàng nhìn Cảnh đế, chỉ thấy người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ này đứng dậy lôi kéo ống tay áo nàng, hai người tới giường. Cùng nhau ngồi xuống, uyên ương giao cảnh (ý chỉ chuyện ân ái).

“Hoàng thượng ——” Phó Cẩn Dao vẫn không quên bản thân vì chuyện gì mà đến đây. Ngón tay ngọc thon dài lôi kéo vạt áo của hắn, bộ dáng vừa uất ức vừa đau buồn.

“Đang êm đẹp sao lại đột nhiên muốn khóc? Chẳng lẽ có ai làm cho nàng bị uất ức sao? Người nào to gan như vậy?”

Phó Cẩn Dao cứ như vậy hai mắt đẫm lệ dịu dàng nhìn Cảnh đế.

“Cầu xin Hoàng thượng làm chủ giúp thần thiếp, Hoàng thượng đã từng nói, sẽ cho nô tì một công đạo, nhưng mà, nhưng mà bây giờ cũng đã lâu như vậy rồi, đứa bé của thiếp, đứa bé của thiếp......” Nước mắt từ từ chảy xuống, giống như không thể chịu đựng nổi.

Nàng ta cúi đầu khóc thút thít, lại không ngờ tới trong ánh mắt Cảnh đế nhanh chóng thoáng qua một chút khác lạ, nhưng mà giọng nói vẫn dịu dàng: “Thì ra là vì chuyện này. Dao Nhi, nàng không tin trẫm như vậy sao? Trẫm nói sẽ giúp nàng chủ trì công đạo, đã như vậy thì quyết sẽ không giấu việc này đi như không có chuyện gì xảy ra, đó cũng là đứa con trẫm mong đợi mà.”

Phó Cẩn Dao ngẩng đầu nhìn hắn, nói giọng đáng thương: “Thật sao? Hoàng thượng thật sự sẽ chủ trì công đạo giúp đứa bé của thần thiếp sao?”

Cảnh đế xúc động ôm nàng ta vào trong ngực: “Đúng, trẫm sẽ làm. Dao Nhi là người trong lòng trẫm. Chẳng lẽ nàng không hiểu được điểm này sao?”

Phó Cẩn Dao nghe thấy lời nói này thì bờ môi cong lên thành một nụ cười mơ mộng.

“Nô tì tin ngài, mặc kệ ngài nói gì nô tì cũng đều tin. Ngài là trời của nô tì.”

Bất chợt, Cảnh đế đột nhiên nghĩ đến Thẩm Tịch Nguyệt, cô gái nhỏ kia thường sẽ không nói như vậy, nàng luôn nói mình là phu quân của nàng, trong lòng nàng, sợ rằng hắn chỉ là tướng công của nàng.

Chẳng qua, gọi vậy cũng không đúng, nàng chính là một tiểu hồ ly.

Vốn tưởng rằng nàng là thỏ trắng nhỏ giả dạng làm tiểu hồ ly tới mê hoặc hắn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thật sự là có thể giả dạng làm tiểu hồ ly hết lần này tới lần khác sao, haha, ngược lại còn là một tiểu hồ ly mê hoặc lòng người.

Mặc kệ Cảnh đế đang nghĩ gì, Phó Cẩn Dao vẫn cực kỳ vui mừng bởi vì đêm nay nàng được giữ lại thị tẩm ở Điện Tuyên Minh.

Nghe thuật lại tình hình như thế, không ít phi tần khác cắn nát một lớp răng ngà, nhưng mà ngược lại cũng may, cho dù Cảnh đế tốt với Phó Cẩn Dao, nhưng vẫn không hề giữ nàng ngủ lại. Đây cũng là điều khiến cho họ có thể tự an ủi mình một chút.

Hôm sau.

Thái hậu triệu toàn bộ phi tần tới Tuệ Từ Cung, Tịch Nguyệt cũng không rõ là có chuyện gì xảy ra.

Cẩm Tâm có chút lo lắng: “Chủ tử, có phải là vì chuyện hôm qua không?”

Vị Thái hậu này cũng không thích trong cung bất hòa quá mức.

Tịch Nguyệt cẩn thận suy xét kỹ càng, lắc đầu, nàng cảm thấy chuyện này cũng không có nhiều khả năng.

Hơn nữa mọi người đều biết, hôm qua Phó Cẩn Dao được giữ lại thị tẩm ở Điện Tuyên Minh. Nói vậy, chuyện này có liên quan tới nàng ta sao? Chẳng lẽ là vì chuyện sảy thai của nàng ta? Bởi vì Tịch Nguyệt có hoài nghi cực lớn đối với chuyện Phó Cẩn Dao sảy thai, nay thấy nàng ta vẫn nhất quyết không tha, Tịch Nguyệt cong môi mỉm cười.

Nếu quả thật đúng như nàng suy đoán, như vậy cũng chưa hẳn là Hoàng thượng không biết. Nếu Hoàng thượng đã biết, vậy không phải là từng việc từng việc mà hiện tại nàng ta đang làm sẽ khiến Hoàng thượng không thích sao?

Trong cung này, thật đúng là thú vị.

Không cần biết mọi người nghĩ như thế nào, nhưng hôm nay vừa không phải là mùng một, cũng không phải là mười lăm. Thái hậu tất nhiên là có lời muốn nói.

Quả nhiên, lần này đúng thật là vì chuyện Phó Cẩn Dao bị đẩy ngã lần trước. Chỉ có điều, ngoài dự đoán của mọi người, chuyện này không liên quan tới Đức phi. Thay vào đó chuyện này là do Vu Tài nhân làm, mà nàng ta cũng không phải là cố ý. Cũng chỉ là do vô cùng khẩn trương nên không cẩn thận. Mà Hoàng thượng cũng đã cách chức nàng ta hạ xuống làm Mạt đẳng y.

Ngoài mặt thì mọi người đều tỏ vẻ đau buồn vì cái chết của đứa bé này, nhưng trong lòng thì lại cười lạnh, mà cũng không phải là cười lạnh vì chuyện này.

Vu Tài nhân gì chứ, lúc ấy Vu Tài nhân cũng không ở bên cạnh Huệ phi, giờ bắt nàng ta làm bia đỡ đạn, thật là làm cho người ta bật cười. Nhưng nếu Hoàng thượng đã muốn một kết quả, Thái hậu muốn một kết quả, vậy thì đây chính là do nàng ta không cẩn thận gây ra.

Về phần Chu Đáp ứng hành hung không thành, đã sớm không có tin tức, sống hay chết các nàng đều không biết, có thể nàng ta còn không đáng một cân trong lòng người khác.

Người khác nghĩ như thế nào Tịch Nguyệt không biết, nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy vị Vu Tài nhân này nhất định có vấn đề. Cũng không biết nàng ta đã gây ra chuyện gì khiến Hoàng thượng chán ghét vứt bỏ, cho nên lần này mới đẩy nàng ta ra làm bia đỡ đạn.

Mặc dù mọi người đều biết chắc chắn không phải do nàng ta làm, nhưng cũng không có ai nói thêm điều gì, mọi người đều phụ họa theo ý Thái hậu.

Trong cung này cũng không thiếu những chuyện như vậy, nếu như vị ở bên trên muốn ngươi chết thì cho dù ngươi vô tội, cũng có thể tìm ra rất nhiều lý do. Huống chi, trong cung này người thật sự vô tội có mấy người.

Phó Cẩn Dao ngồi một bên, sắc mặt âm u khó hiểu, còn Đức phi thì lại mỉm cười sảng khoái. Thỉnh thoảng lúc tầm mắt của hai người họ giao nhau, Tịch Nguyệt còn có thể cảm nhận được tia lửa đang bắn ra.

Chắc không phải là Hoàng thượng muốn khiến hai người này hoàn toàn trở mặt đấy chứ?

Mặc kệ rốt cuộc tại sao đứa bé này lại mất, Phó Cẩn Dao muốn đánh vào lòng Đức phi là điều hiển nhiên, mà lần này cũng coi như mọi chuyện đều hoàn hảo, nhưng Hoàng thượng lại thiên vị đẩy người khác ra thế mạng. Phó Cẩn Dao đương nhiên sẽ tức giận.

Còn Đức phi, mặc kệ là hại người thật hay là hại người giả, vài ngày trước đó phải đối mặt với những lời đồn nhằm vào nàng ta, hơn nữa Phó Cẩn Dao còn nhất quyết không tha nên nàng cũng cực kỳ căm hận.

Phong thái của Tề phi mặc dù thanh nhã, nhưng Tịch Nguyệt lại cảm thấy, trong cung này vốn không có loại người như thế.

Nếu như nàng ta thật sự giống như bề ngoài mọi người vẫn thường thấy, vậy thì sao có thể từng bước leo lên vị trí cao hơn, trong cung này nào có loại người đơn giản.

Vở tuồng này thật đúng là xem như kéo màn che ra!

Về chuyện Huệ phi sảy thai, xem như là mở màn với chiêng trống vang trời, kết thúc lặng yên không một tiếng động.

Chuyện này vừa xong, tầm mắt Thái hậu chuyển một cái.

Thái hậu nhìn về phía Trần Vũ Lan: “Trần Thuận thường vốn nên yên ổn ở lại trong cung dưỡng thai, nhưng mà chuyện này có liên quan trọng đại, ai gia và Hoàng thượng đã thương lượng qua, vẫn là nên để cho tất cả mọi người cùng tới đây, hơn nữa mọi người cũng nên biết là đã có chuyện gì xảy ra, tránh cho ngày sau nghe sai đồn bậy, khiến lời đồn nổi lên bốn phía.”

Thái hậu bỗng chuyển đề tài: “Chắc hẳn các ngươi cũng đã biết rồi, hôm qua Trần Thuận thường được chuẩn đoán là đã có thai. Ý của Hoàng thượng là để cho nàng an phận ở trong tẩm cung an thai, nàng cũng chỉ là tình cờ được nhận thánh sủng một lần vào năm trước vậy mà đã có thai, các ngươi cũng đừng để rớt lại phía sau.”

Sắc mặt mọi người lập tức cứng ngắc, cho dù đang cười thì cũng là vẻ mặt quái dị.

Trần Vũ Lan ngồi đó, trái lại còn có mấy phần hài lòng.

Tịch Nguyệt thật sự là hết ý kiến với vị biểu muội này, nàng yên lặng cúi đầu, không ai nhìn thấy nàng đang khẽ nhếch miệng.

Thật sự là muốn làm một cái bia ngắm sao?

Có đôi khi, đến lúc phải chết thì thật đúng là không ai có thể ngăn được.

Cho dù không nhìn thì Tịch Nguyệt cũng hiểu được trong lòng mọi người đang có cảm giác gì.

Lại hàn huyên thêm một lát, sau đó mọi người đứng dậy cáo từ rồi rời đi. Thân thể Thái hậu hơi yếu, chỉ cần ngồi một lát là đã hơi mệt mỏi, tất cả mọi người đều biết rõ điều này, mỗi khi nhìn thấy Thái hậu hơi có vẻ mệt mỏi là vội vàng rời đi.

“Thuần Uyển dung chậm đã......” Quế ma ma gọi Tịch Nguyệt lại.

“Thái hậu cho mời ngài yết kiến.”

Thấy Thái hậu giữ Thẩm Tịch Nguyệt lại, Trần Vũ Lan nhếch môi nở nụ cười đắc ý, dường như nàng ta nghĩ rằng Thái hậu sẽ trách mắng Tịch Nguyệt. Trong lòng nàng ta vốn nghĩ như thế, người trong cung đều biết Thái hậu coi trọng con cháu nối dòng biết bao nhiêu, mà hôm qua nàng ta vừa được chẩn đoán là có thai thì biểu tỷ đã lập tức tới bới móc, khó tránh khỏi làm cho lòng người nảy sinh ác cảm.

Trong cung này, quý nhất là tự biết mình, nhưng Trần Vũ Lan lại không hiểu.

Nhìn lại nàng ta mà xem, Tịch Nguyệt phô trương thanh thế như vậy mà vẫn có thể vững vàng bước lên cao, lần này nhìn điệu bộ của Tịch Nguyệt cũng giống như không có vấn đề. Nhưng ngược lại chính nàng ta đã bỏ quên một vấn đề, Tịch Nguyệt và nàng ta, vốn dĩ đã khác nhau, trước không nói ngày xưa nàng ta đã ác độc mưu mô, chỉ nói hôm nay, nàng ta cậy vào đứa bé mà ỷ sủng sinh kiêu, làm sao có thể là con đường lâu dài. Trong cung này muốn thuận lợi sinh đứa bé ra cũng đã là khó khăn biết bao, hôm nay nàng ta cũng chưa hoàn toàn suy tính đến.

Thấy nàng ta như thế, vẻ mặt mọi người đều biến hóa khó lường.

Bạch Tiểu Điệp tươi cười rạng rỡ: “Chúc mừng muội muội, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.”

Giọng nói cũng không quá lớn.

Khóe miệng Trần Vũ Lan cong lên: “Đứa bé này đúng là món quà trời ban cho tỷ.”

Hai người cùng đi.

Bạch Tiểu Điệp lo lắng dặn dò: “Nay muội muội đã là người có thai, cần phải cẩn thận một chút, trong cung này......”

Nàng ta nhìn chung quanh rồi hạ thấp giọng: “Còn chưa biết trong cung này có bao nhiêu người nhìn vào đứa bé của muội, suy nghĩ tính toán thế nào đâu, muội muội nhất định phải cẩn thận một chút. Hoàng thượng không muốn để cho muội ra ngoài, cũng là một loại bảo vệ muội trá hình, muội muội ngàn vạn lần không được làm chuyện dại dột, trúng kế khích tướng của người khác.”

Những lời này của nàng ta đúng là lời nói thấm thía chân thành cởi mở.

Trần Vũ Lan gật đầu, cảm động: “Vẫn là Bạch tỷ tỷ thật lòng giúp muội.”

“Lúc chúng ta còn chưa vào cung đã là khuê mật (bạn thân), sau này vào cung lại lần lượt xảy ra chuyện. Tỷ tỷ biết rõ tấm lòng của muội, đều nói hoạn nạn thấy chân tình, đây không phải là nói chúng ta sao. Hôm nay muội có thai, cũng là do trời cao giúp muội, tỷ tỷ đương nhiên vui mừng cho muội.”

Hai người đều lộ dáng vẻ thân thiết nhiệt tình, cười cười nói nói nắm tay nhau cùng rời đi.

Nhưng không để ý thấy sau lưng có một đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Bạch Du Nhiên nhìn theo bóng lưng của hai người họ, cúi đầu nhả ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”

Bình luận

Truyện đang đọc