KÝ SỰ TRUY ĐUỔI TÌNH YÊU BA MƯƠI NGHÌN FEET

"Ôi, con cái nhà ai đây a." Từ sân vườn phía sau trở vào nhà, nhìn thấy trong phòng khách có thêm nhiều người, đặc biệt thấy cháu gái nhà mình đang ôm một bé con xinh xắn trong lòng, ánh mắt bà nội Nam Hướng Bắc lập tức sáng bừng, bước chân cũng nhanh nhẹn không ít, "Tiểu Bắc, đứa nhỏ con ôm a, cho bà nội ôm một cái nào!".


"A." Đang ngơ ngác đứng đó, Nam Hướng Bắc nghe bà nội nói vậy lại càng ngây ngốc, cô quay đầu nhìn bà nội một cái, lại cúi đầu nhìn Tô Vị Tích trong lòng vài giây, đột nhiên ý thức được cái gì, hai má hơi đỏ lên, "Tiểu...Tiểu Tích, thưa bà cố nội đi con."


Chớp mắt mấy cái, Tô Vị Tích quay đầu nhìn lão nhân bên cạnh, nghiêng nghiêng đầu nhỏ, ngón tay nhỏ bé đặt bên miệng cắn cắn, tiếp theo coi như hiểu ra, cô bé cất tiếng non nớt ngọt ngào mở miệng, "Bà cố nội ~".


"Ôi, đứa nhỏ ngoan chưa kìa, đến đây cho bà ôm một cái." Bà lão vươn tay ôm bé con trong lòng Nam Hướng Bắc, mà bé con cũng không phản đối, ngoan ngoãn để bà bế qua, bất quá vẫn không thôi quay đầu nhìn Nam Hướng Bắc, cái miệng nhỏ nhắn lại chu lên.


Bị Tô tiểu loli kia ai oán nhìn mình, Nam Hướng Bắc lập tức bối rối, cô há miệng muốn gọi đứa nhỏ, lại ngại bà nội ở đây không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, nhìn bà nội nhà mình ôm đứa nhỏ chơi đùa, vẻ mặt không biết làm sao.


Nhẹ giọng thở dài, đối mắt với Từ Nhiêu vài giây, do là lần đầu gặp bà nội Nam Hướng Bắc  nên trong lòng Tô Hướng Vãn cũng đồng dạng có chút không yên. Cũng may lực chú ý lão nhân gia đã bị Tô Vị Tích câu đi mất nên nàng liền đi tới trước mặt Nam Hướng Bắc. Đánh giá người trước mặt đã không gặp vài ngày, giờ phút này có vẻ hơi chật vật, Tô Hướng Vãn đưa tay nhẹ nhàng huých cánh tay của cô, thanh âm hạ thấp, "Còn không mau trở về phòng thay quần áo mang dép vào, không lạnh sao?".


Nam Hướng Bắc giật mình, nhìn nàng một cái, đoán không ra suy nghĩ của nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu, xoay người đi về phòng mình.


"Ủa? Tiểu Tích đâu rồi?" Đợi Nam Hướng Bắc rửa mặt thay đồ mang dép xong từ trong phòng đi ra, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Từ Nhiêu và Tô Hướng Vãn, mà bà nội của cô và Tô Vị Tích không biết đã đi nơi nào.


"Bà nội dắt con bé ra vườn hoa chơi rồi." Tô Hướng Vãn nhẹ giọng nói, nhìn Nam Hướng Bắc một cái, tiếp theo đứng dậy đi qua sửa sang lại áo cho cô, lại vuốt vuốt nếp áo có chút nhăn, xong mới đi trở về sô pha ngồi xuống.


"Ưm." Bởi vì động tác liên tiếp của nàng mà nhịn không được đỏ mặt, Nam Hướng Bắc dè dặt đáp một tiếng, cũng đi qua đi ngồi xuống, chần chờ một lúc mới mở miệng, "Mọi người, mọi người sao lại đến đây?".


Nghiêng đầu liếc Từ Nhiêu một cái, Tô Hướng Vãn mím môi, cũng không nói chuyện, Từ Nhiêu nhướng mày, "Điều tra bên phía công ty đã có kết quả, có vài người có thể chứng minh tối đó em không có uống rượu."


"Ừm." Gật gật đầu, đối với tin tức này thật sự không có gì mừng rỡ, trên mặt Nam Hướng Bắc ngược lại lộ ra vẻ áy náy, "Làm chị lo lắng rồi, cơ trưởng."


"Hừ hừ." Từ Nhiêu hừ hai tiếng, liếc mắt một cái, "Đừng tưởng rằng lão nương là thật tới đây thăm cô, nếu không phải người tình nhỏ 419 lúc trước ở thành phố B nói muốn gặp thì tôi cũng lười lại đây."


"Ặc......" Nam Hướng Bắc quýnh quáng, lại nhịn không được nhìn Tô Hướng Vãn, thấy nàng bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, tựa hồ cũng không định lên tiếng.


"Xem ra cô không có việc gì rồi." Nâng tay vuốt vuốt tóc, Từ Nhiêu đứng lên, "Bất quá nhìn tới nhìn lui thế nào cũng ra thụ, thật sự là làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng."


Cái gì mà nhìn tới nhìn lui thế nào cũng ra thụ...... Nam Hướng Bắc nhìn chị ấy bằng một ánh mắt vô cùng buồn bực, Từ Nhiêu cũng không thèm để ý, "Dù sao tôi cũng là muốn đi tìm tiểu tình nhân, em không sao rồi thì cùng......".


Dừng một chút, Từ Nhiêu nhìn về phía Tô Hướng Vãn, cười đến có chút ý vị thâm trường, "cùng người trong lòng đã tới cửa của em Tô tiếp viên trưởng tâm sự đi."


"Cơ trưởng không ở lại ăn cơm sao?" Nam Hướng Bắc cũng đứng lên theo, tựa hồ muốn giữ Từ Nhiêu lại, "Ăn cơm xong hãy......".


"Giống như tôi đến thành phố B là tìm người tình bé nhỏ lăn giường." Từ Nhiêu nhướng nhướng mắt khinh khỉnh nhìn cô, "Tô tiếp viên trưởng hẳn là cũng tới tìm em lăn giường, cho nên tôi sẽ không làm chậm trễ em."


Người vẫn duy trì vẻ mặt bình thản không gợn sóng nãy giờ, Tô Hướng Vãn nghe vậy đôi mắt híp lại, bởi vì nàng nhớ tới lời Từ Nhiêu từng nói, nàng với Nam Hướng Bắc thật thích hợp làm bạn giường.


"Được rồi, tôi phải đi, lăn lại đây mở cửa cho tôi." Từ Nhiêu vừa nói vừa ngoắc tay với Nam Hướng Bắc. Biết chị ấy quyết định rồi sẽ không thay đổi, Nam Hướng Bắc cũng không có giữ lại nữa mà cùng chị đi tới cửa, tiễn ra ngoài.


"Tôi nói em, cô ấy tới tìm em, đại biểu cho lần này cô ấy đã chịu thua." Trực tiếp kéo lấy áo Nam Hướng Bắc, Từ Nhiêu đè thấp thanh âm, "Em cần phải làm cho rõ, là tiếp tục giống như trước kia hay là đổi lại phương thức ở chung với cô ấy, có còn muốn tiếp tục rối rắm như trước nữa không...... Chuyện đó không ai giúp em được cả."


"Em hiểu được." Nam Hướng Bắc gật gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng, "Cám ơn chị, cơ trưởng."


Xùy một tiếng, Từ Nhiêu phất phất tay rồi vỗ vai cô, không nói nữa, trực tiếp rời đi.


Đóng cửa lại trở về phòng khách, bà nội vẫn chưa về, Tô Hướng Vãn một mình ngồi ở chỗ kia, đang đánh giá bố trí của phòng khách, nghe được động tĩnh nhìn về phía Nam Hướng Bắc, đột nhiên cau mày.


Vội dừng lại bước chân, không biết nàng vì sao lại nhíu mày với mình, Nam Hướng Bắc trong lòng có chút không yên, trên mặt vẫn cố gắng duy trì tự nhiên, "Làm sao vậy?".


Không nói một lời đứng dậy, Tô Hướng Vãn đi đến trước mặt cô, một lần nữa sửa sang lại áo cho cô. Cổ áo vừa nãy mới được vuốt phẳng lại bởi vì Từ Nhiêu túm mà hơi nhăn, Tô Hướng Vãn cắn môi vuốt lại, biểu tình có vẻ dị thường nghiêm túc.


"Đại sư tỷ......" Nam Hướng Bắc cúi đầu kêu nàng một tiếng, trong lòng một trận phức tạp.


"Đưa chị về phòng em đi." Tô Hướng Vãn rốt cuộc mở miệng nói chuyện, thanh âm của nàng nhẹ bâng, trong mắt thoáng hiện một chút mỏi mệt.


"Được." Thuận theo nắm tay nàng đi về phòng mình. Sau khi mở cửa ra, hai người vào trong phòng, Nam Hướng Bắc quay lại đóng cửa, đang định xoay người qua thì Tô Hướng Vãn bỗng nhiên ôm cô từ phía sau lưng, vì thế cả người cô đều cứng lại.


"Vì sao cùng chị ly hôn?" Mặt dán vào lưng cô, thanh âm Tô Hướng Vãn yếu ớt, "Không được lắp bắp không được ngập ngừng, em nói đi."


Nam Hướng Bắc trầm mặc trong chốc lát, cô không biết hiện tại đến tột cùng là tình huống gì, chính là cảm thấy lòng của mình đột nhiên trở nên mềm nhũn, bởi vì người mình thương ôm mình như vậy, một loại cảm giác có người ỷ lại lan tràn ở trong lòng.


"Chính là Liễu Phi Miên tìm em kêu em ly hôn với chị." Vì thế Nam Hướng Bắc liền nghe lời mở miệng, hạ mi mắt nhìn đôi cánh tay đang ôm hông mình, cố gắng khắc chế bản thân không cho mình đưa tay cầm lấy, "Em muốn biết cô ta rốt cuộc muốn làm gì, hơn nữa lúc trước cô ta còn nói xấu chị như vậy, em nghĩ định tìm chứng cớ, làm cho mọi người biết Đại sư tỷ không phải loại người như vậy, cho nên...... cho nên mới cùng chị ly hôn".


"Em vốn muốn nói với chị, nhưng mà không biết nói làm sao nữa, em sợ chị giận, lại trách em tự chủ trương tự cho là đúng." Thanh âm dần dần nhỏ xuống, Nam Hướng Bắc trong mắt ảm đạm hơn, "Em, em cũng biết lúc trước là do em tự cho là đúng, cho nên gây ra phiền toái cho chị và Tô tỷ tỷ."


"Em bây giờ cũng vẫn tự cho là đúng." Ôm sát thắt lưng cô, Tô Hướng Vãn ôn nhu nói, "Bất quá, chị cũng có sai, chị sẽ sửa đổi, em thì sao?".


Lông mi run lên, Nam Hướng Bắc hạ mi mắt, tiếp theo cầm hai tay Tô Hướng Vãn mở ra, xoay người lại nhìn nàng, "Chị...... chị không có sai, là em lòng dạ hẹp hòi còn muốn ra vẻ rộng lượng, sau đó bản thân lại tự suy nghĩ lung tung."


Ngưng mắt nhìn Nam Hướng Bắc, lúc trước thấy cô cứ rối rắm như thế thật đúng là có chút phiền lòng, nhưng hôm nay nhìn cô như vậy, lại bỗng nhiên cảm thấy Nam Hướng Bắc thế này mới chân thật nhất, Tô Hướng Vãn bỗng bật cười.


"Hơ?" Ngơ ngốc nhìn nàng, không rõ nàng suy nghĩ cái gì, mặt Nam Hướng Bắc buồn bực.


"Người báo với công ty nói em đi quán bar uống rượu là Tống Trạch, người gửi cho chị hình thân mật của em và Từ Nhiêu là Khương Quảng Duy." Kéo tay cô đi đến bên giường ngồi xuống, ánh mắt Tô Hướng Vãn trong suốt, nàng cứ như vậy nhìn Nam Hướng Bắc, "Có thật nhiều người mong chờ chúng ta chia tay, em muốn cho bọn họ như ý nguyện sao?".


"Sao cơ?" Nam Hướng Bắc lại ngẩn ngơ, "Tống Trạch, Khương Quảng Duy?".


"Đúng vậy." Tô Hướng Vãn ôm cánh tay cô, trong mắt lóe qua một tia hàn ý sắc bén, rất nhanh trên mặt lại khôi phục nhu hòa, "Hai người kia tạm thời mặc kệ, hiện tại quyền chủ động ở trong tay em, em muốn chia tay với chị thật sao?".


"Em......" Nam Hướng Bắc há miệng thở dốc, cô rất muốn nói cô chưa từng nói lời muốn chia tay bao giờ, rõ ràng là Tô Hướng Vãn đưa ra trước, nhưng mà cô nhìn Tô Hướng Vãn, vẫn không có dũng khí nói ra những lời này.


"Nam Hướng Bắc." Thấy cô như thế, mặt Tô Hướng Vãn biến đổi, nàng nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Chị là bạn gái của em, là người muốn cùng em qua một đời, không phải nữ thần của em, em có hiểu không?".


"Chị sẽ có lúc tùy hứng với em, lời chị nói không nhất định đều đúng, quyết định của chị cũng có khi sai lầm...... Em hoàn toàn có quyền phản đối lời chị, không đồng ý quyết định của chị, có quyền bởi vì chị tùy hứng mà nổi giận với chị." Thấy vẻ mặt cô vẫn dại ra, Tô Hướng Vãn lại tiếp tục nói, "Em có bất mãn có thể nói cho chị biết, chứ không phải cứ chịu đựng như vậy."


"Em......" Nam Hướng Bắc rất muốn nói cô không nỡ nổi giận với nàng, cho dù lời của nàng quyết định của nàng là sai thì cô cũng muốn chiều theo nàng, nhưng khi nghĩ đến lời bà nội nói ngày hôm qua, cô lâm vào trầm tư.


"Để cho em biết rõ ràng rốt cuộc làm như thế nào mới đúng." Thấy cô như thế, Tô Hướng Vãn đột nhiên giảo hoạt cười cười, nàng nắm lấy tay Nam Hướng Bắc mười ngón đan vào nhau, một đôi mắt sáng ngời óng ánh, dị thường lay động lòng người, "Chị quyết định một lần nữa bắt đầu lại với em."


"Sao cơ?" Nam Hướng Bắc không hiểu gì cả nhìn nàng.


"Bây giờ đến lượt chị theo đuổi em." Tô Hướng Vãn nhịn cười, không ngoài dự kiến nhìn thấy Nam Hướng Bắc trừng lớn hai mắt, nàng đưa tay nhéo nhéo hai má cô, "Cũng cho em cảm thụ qua tư vị được làm nữ thần."


"A?" Đầu Nam Hướng Bắc đã hoàn toàn không theo kịp, "Nữ...... Nữ thần?".

Bình luận

Truyện đang đọc