"Cơ trưởng, có chuyện......" Vào khoang điều khiển, Nam Hướng Bắc liền mở miệng hỏi Từ Nhiêu đã xảy ra chuyện gì, tập trung nhìn mới thấy Từ Nhiêu đang ngồi bên ghế phải, mà trên ghế trái là một cơ trưởng lạ của công ty.
"Mau, ngồi vào ghế trái đi!" Từ Nhiêu vội nói, lại phân phó tiếp viên trưởng: "Tiểu Dao, đỡ cơ trưởng Trần đến ghế sau đi, đừng để hành khách chú ý."
"Vâng." Tiếp viên trưởng giờ phút này mặt mày cũng nóng như lửa đốt khiến Nam Hướng Bắc giật mình. Cô nhìn người ngồi trên ghế trái, quả nhiên thấy sắc mặt ông ta tái nhợt, trong lòng không khỏi nhảy dựng, vội vã đi qua ngồi thế vào chỗ của ông ta, đeo vào tai nghe bộ đàm.
"Sức gió bề mặt 180 độ 4 mét/giây, điều chỉnh hải áp 102, giảm độ cao thấp nhất là 120 mét, đường băng số 14." Từ Nhiêu nói nhanh, "Cánh phải và bộ phận hạ cánh nghi ngờ bị hư hại, cẩn thận một chút."
"Rõ rồi." Nam Hướng Bắc gật gật đầu, tuy rằng không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn phải hết sức chăm chú điều khiển máy bay.
Đúng lúc này, máy bay lại chấn động một trận kịch liệt, trong khoang hành khách vang lên tiếng thét chói tai, Tô Hướng Vãn cau mày nhìn chung quanh, lại nghiêng đầu nhìn vào mắt Tô Vị Tích, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lộ vẻ hoang mang cùng sợ hãi, không thể không đưa tay nắm lấy tay bé con.
"Sao ngoài kia lại có lửa!" Trong lúc hỗn loạn, một hành khách kêu lên, kéo theo ầm ĩ hơn nữa, tiếp viên hàng không trong cabin vất vả trấn an nhưng hiệu quả không lớn, rất nhanh liền có người khóc lóc.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tô Hướng Vãn hết kiên nhẫn, nàng đứng dậy giữ chặt tay cô tiếp viên trưởng vừa chạy ngang qua mình, thấp giọng hỏi.
Tiếp viên trưởng thấy là nàng, nhanh chóng nắm lấy tay nàng, vẻ mặt lo lắng, "Hướng Vãn, tình huống hiện tại rất khẩn cấp, cô cũng đến giúp chúng tôi đi!".
"Nhưng mà......" Tô Hướng Vãn nhíu mày, nàng nghiêng người nhìn Tô Vị Tích, lại nhìn nhìn bốn phía, lắc đầu với tiếp viên trưởng, "Thật có lỗi, tôi còn có con gái nhỏ ở đây."
Theo tầm mắt Tô Hướng Vãn nhìn thấy đứa nhỏ, trên mặt tiếp viên trưởng càng sốt ruột, nhưng cũng không tiện nói gì, cuối cùng đành phải vội vàng nói nhỏ bên tai Tô Hướng Vãn, "Cơ trưởng Trần có chuyện, hiện tại đang cùng phối hợp điều khiển với cơ trưởng Từ là cơ phó Nam, cánh phải và bộ phận hạ cánh, còn có động cơ máy bay, toàn bộ đều gặp trục trặc."
Biến sắc, Tô Hướng Vãn cắn cắn môi, nàng quét mắt nhìn bốn phía, thật tâm muốn cùng đồng sự trấn an hành khách, nhưng thật sự không yên lòng Tô Vị Tích, đành phải áy náy gật đầu với vị tiếp viên trưởng kia, tiếp theo liền giúp trấn an những hành khách gần xung quanh.
"Mami......" Tại lúc Tô Hướng Vãn đang cố gắng khuyên nhủ hai mẹ con ngồi bên cạnh, Tô Vị Tích bỗng nhiên lắc lắc tay nàng, nhẹ giọng kêu một tiếng.
Tô Hướng Vãn xoay đầu lại, ôm bé con sát vào lòng, "Làm sao vậy?".
"Bắc Bắc đâu ạ?" Vào lúc này vẫn không quên Nam Hướng Bắc, trên mặt Tô Vị Tích lộ ra khẩn trương, "Bắc Bắc đi đâu rồi?".
"Bắc Bắc......" Tô Hướng Vãn há miệng định nói, lại nhìn bé con đang niễng đầu nhìn mình, nàng bỗng câu khóe miệng hé ra một nụ cười, "Bắc Bắc đi lái máy bay đó con."
Chớp mắt mấy cái, sợ hãi trên mặt dần dần tan đi, Tô Vị Tích lại nhìn bốn phía xung quanh, tiếp theo gật gật đầu, ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Ngồi ở phía bên kia lối đi có hai mẹ con khác, cô bé con thoạt nhìn trạc tuổi Tô Vị Tích, lúc này nước mắt ngắn dài vừa khóc vừa gọi mẹ, mẹ cô bé mặt tái nhợt nghiêm trọng, hiển nhiên là cũng đang vô cùng sợ hãi vẫn cố gắng ôm chặt con gái, dỗ dành con bé không có việc gì.
Tô Hướng Vãn cũng cố gắng trấn an, nhưng một chút hiệu quả đều không có, Tô Vị Tích nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng, giọng non nớt trong trẻo, làm cho mấy người chung quanh đều im tiếng.
"Lái máy bay là Bắc Bắc, Bắc Bắc là siêu nhân, Bắc Bắc lợi hại nhất!".
Có lẽ là nghe được tiếng của bạn đồng lứa, tiểu cô nương đang khóc từ trong lòng mẹ ngẩng đầu lên, cô bé quệt nước mắt nhìn Tô Vị Tích, hơn nửa ngày mới nghẹn ngào hỏi, "Siêu nhân cũng lái máy bay sao?".
"Bởi vì siêu nhân là Bắc Bắc, cho nên sẽ lái máy bay đó!" Tô Vị Tích không chút do dự nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tự tin.
Ánh mắt Tô Hướng Vãn càng lúc càng dịu dàng, nàng ôm Tô Vị Tích, nghĩ đến cái tên ngốc nghếch kia luôn rất đáng tin cậy vào thời khắc mấu chốt đang ngồi trong buồng lái, mỗi hành động của em ấy đều liên quan đến tánh mạng mỗi một người trong khoang hành khách này, trái tim đang đập dồn dập của nàng bỗng nhiên khôi phục nhịp đập bình thản.
Cho dù thật sự gặp chuyện không may...... Cả nhà ba người các nàng cũng là đang ở cùng một chỗ a.
Ý niệm tiêu cực trong đầu đột nhiên chợt lóe qua, Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nàng cúi đầu nhìn vào mắt bé con tuyệt không sợ hãi trong lòng mình, nâng tay sờ đầu cô bé, thanh âm nhẹ nhàng: "Đúng vậy, Bắc Bắc là siêu nhân, nhất định sẽ không có việc gì."
"Dạ!" Nghe được mami nói, Tô Vị Tích gật đầu thật mạnh.
Trong buồng lái, Nam Hướng Bắc cũng biết bên ngoài loạn thành một mảnh, trong lòng cô hơi lo lắng Tô Vị Tích có thể bị dọa sợ hay không, nhưng nghĩ đến Tô Hướng Vãn đang ở đây, cô liền yên tâm không loạn nghĩ nữa.
Chỉ cần có Đại sư tỷ, Đại sư tỷ đương nhiên sẽ có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Mà mình, hiện tại điều cần phải làm là hạ cánh máy bay an toàn.
"Thử lại một lần nữa." Giọng Từ Nhiêu lãnh tĩnh vang lên.
"Được." Nam Hướng Bắc rất nhanh đáp ứng, gương mặt nghiêm túc tập trung, mắt nhìn chằm chằm màn hình hiển thị, trong tai nghe truyền đến tiếng của đài kiểm soát không lưu, chỉ thị họ chuẩn bị hạ cánh.
"Tô Hướng Vãn cũng ở trong khoang." Động tác hai người đâu vào đấy, Từ Nhiêu bình tĩnh nói một câu, nhưng trên trán của cô cũng đã thấm ra mồ hôi lạnh.
"Ừm." Nam Hướng Bắc hơi nhíu mi, thanh âm đồng dạng thản nhiên, "Tiểu Tích cũng ở đây."
Vải áo dính bết sau lưng cô, đã sớm ướt đẫm.
"Tôi còn chưa tìm được người yêu."
"Em còn chưa cầu hôn Đại sư tỷ."
Hai người bật thốt lên đồng thời, động tác cũng không có nửa điểm tạm dừng.
Thân máy bay chấn động hướng mặt đất lao xuống, hành khách trong khoang toàn bộ đã thắt chặt dây an toàn. Tô Hướng Vãn nắm chặt tay Tô Vị Tích, mặt nàng thoạt nhìn thực bình tĩnh, ánh mắt lại hướng buồng lái nhìn chằm chằm.
"400 mét, 300 mét, 200 mét......" Ở trong lòng yên lặng nhẩm đếm khoảng cách của máy bay và mặt đất. Lúc bánh xe máy bay tiếp đất, trên mặt Nam Hướng Bắc trợt xuống một giọt mồ hôi, nhưng nửa điểm cũng không dám thả lỏng, bởi vì phi cơ đang trượt rất nhanh trên đường băng.
Tâm mọi người đều căng thẳng, không ai biết máy bay có thể trượt đến đâu, có thể lao ra khỏi đường băng hay không, Nam Hướng Bắc cùng Từ Nhiêu vẫn luôn nỗ lực kiểm soát tình hình.
Thời điểm máy bay giảm tốc độ rồi chậm rãi dừng lại, trong khoang hành khách vang lên một tràng vỗ tay hoan hô.
Cả người Nam Hướng Bắc trong nháy mắt mềm nhũn, cô vô lực ngồi trên ghế điều khiển, ra sức hít thở, tựa như làm vậy có thể làm cho nỗi kinh hoàng trong lòng dịu lại một chút.
"Đời này lão nương sẽ không bao giờ hợp tác với mấy người già cỗi mà cố chấp nữa." Từ Nhiêu bên cạnh cũng đồng dạng không còn chút hình tượng ngồi phịch trên ghế, hồi lâu sau mới yếu ớt phun ra một câu.
Nam Hướng Bắc tháo xuống tai nghe, cởi dây an toàn, sau đó đứng dậy, do toàn thân vô lực mà lảo đảo hai bước, dù vậy cô vẫn vội vàng loạng choạng từ buồng lái chạy ra ngoài.
Lửa ở động cơ đã được xe cứu hỏa dập tắt, hành khách trong khoang đã được sơ tán, Tô Hướng Vãn lại như trước ôm Tô Vị Tích ngồi yên tại chỗ, Nam Hướng Bắc chạy đến trước mặt các nàng.
Sau đó dừng lại trước mặt Tô Hướng Vãn đang ôm Tô Vị Tích vừa đứng lên, nước mắt đột ngột rớt xuống.
"Ngốc." Trong mắt Tô Hướng Vãn đồng dạng cũng đã ươn ướt, khóe môi nàng cũng giương lên, giọng cực kỳ ôn nhu, "Lần này xem như em lại cứu chị một lần nữa rồi."
Nam Hướng Bắc đưa tay xoa nước mắt, sau đó cũng bật cười.
"Bắc Bắc thật là lợi hại!" Tuy rằng không rõ vì sao Bắc Bắc lại khóc, cũng không hiểu vì sao mami vừa khóc xong lại nở nụ cười, Tô Vị Tích vẫn ngưỡng đầu nói với Nam Hướng Bắc, "Bắc Bắc là siêu nhân!"
"Ừ." Nam Hướng Bắc dời mắt xuống bé con, tiếp theo từ trong lòng Tô Hướng Vãn ôm lấy bé con ngoan ngoãn, tùy ý để cô bé lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt mình, cười càng lúc càng ngơ ngẩn, "Em sẽ bảo hộ chị và con cả đời."
Từ Nhiêu đứng ở cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn một nhà ba người bên kia, trong mắt cô có chút hâm mộ chợt lóe qua, tiếp theo thản nhiên cười, hai tay đút túi quần rời đi.
"A? Còn muốn diễn kịch nữa không?" Lại thêm một lúc sau, nghe được lời Tô Hướng Vãn nói, Nam Hướng Bắc lộ ra vẻ buồn bực, giờ khắc này cô thật sự hối hận quyết định lúc trước của mình.
Nếu không trải qua lần mạo hiểm này, cô sẽ không sâu sắc cảm nhận được sinh mệnh quý giá như thế nào. Đời người thật ngắn, chẳng lẽ cứ nhất định phải lãng phí thời gian lên những chuyện loạn thất bát tao đó hay sao, chẳng phải nên dành thời gian ấy ở cùng người mà mình quan tâm sao?
"Không phải em muốn sao?" Tô Hướng Vãn khẽ cười cười với cô, sau đó không để ý trong khoang còn có vài đồng sự, nàng trực tiếp tiến lên đặt một chiếc hôn bên môi Nam Hướng Bắc, "Bất quá hôm nay trước hết không đóng kịch, chúng ta lưu lại trong này lâu lắm rồi."
"Sao cơ?" Nam Hướng Bắc ngẩn ra, Tô Hướng Vãn lại đưa lưỡi khẽ liếm môi cô, ánh mắt quyến rũ liếc cô một cái, "Chị nghĩ em hẳn là phải đến công ty họp, chị và Tiểu Tích sẽ về nhà trước".
Dừng một chút, thanh âm của nàng càng nói càng mềm mại khả ái, "Về phần em, sau đó thì ngoan ngoãn trở về nhà hai bác đi thôi ~".
Bé con đang ở trong lòng Nam Hướng Bắc ánh mắt lộ ra nghi hoặc, nhưng cô bé nhớ tới đồng bọn ở nhà trẻ từng kể một chuyện, lại vui vẻ nở nụ cười.
Ba mẹ hôn nhau nghĩa là bọn họ sẽ không tách ra nha, cho nên Bắc Bắc cùng mami phải tích cực hôn nhau mới được.
Bé con một bên nghĩ vậy, một bên đưa tay che lại hai mắt của mình, bởi vì đồng bọn ở nhà trẻ còn nói, thời điểm ba mẹ hôn nhau mà nhìn lén, nếu bị phát hiện là sẽ bị đánh mông í.
Tuy rằng Bắc Bắc sẽ không đánh mông mình đâu, nhưng còn mami nói không chừng sẽ tức giận. Nghĩ như vậy, Tô Vị Tích đưa tay che mặt đồng thời còn nhắm tịt mắt lại, "Bắc Bắc hôn mami, Tiểu Tích không thấy đâu!".
Thanh âm trẻ con non nớt trong trẻo, làm bật lên vài tiếng cười từ các đồng sự còn trên máy bay. Nam Hướng Bắc nháy mắt đỏ bừng hai má, trong mắt Tô Hướng Vãn lóe lên một tia ngượng ngùng, nhưng đồng ngôn vô kỵ, nàng cũng không thể trách cứ Tiểu Tích được a...