Tối hôm nay Liễu Phi Miên rất im ắng, trừ bỏ lúc đi tăng độ thân mật do phải đi bản đồ khác nhau nên phải lên tiếng trong khung tổ đội, còn lại Liễu Phi Miên đều không có chủ động nói gì với Nam Hướng Bắc.
Nam Hướng Bắc cũng biết cô ta sẽ không khinh địch mà tin tưởng mình nhanh như vậy, cô cũng không chủ động nói gì, một là vì cô cảm thấy tình huống hiện tại còn chưa thích hợp nói chuyện khách sáo, một lý do khác còn là bởi vì Tô Hướng Vãn đang ngồi bên cạnh nhìn cô cùng Liễu Phi Miên tăng độ thân mật, trong lòng cô cảm thấy không yên.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Đêm dần dần khuya, cuối cùng Liễu Phi Miên gửi tin nhắn, Nam Hướng Bắc đơn giản đáp lại một chữ "ừ" rồi logout.
Sau đó cô xoay người, cắn môi nhìn Tô Hướng Vãn, vẻ mặt thật cẩn thận.
"Làm cũng đã làm rồi còn bày ra cái mặt này." Tô Hướng Vãn tức giận trừng cô một cái, "Đi tắm rửa."
"Ừm!" Gật gật đầu, Nam Hướng Bắc cầm quần áo vào phòng tắm, nước ấm xối trên đầu, cô rõ ràng cảm giác được tim mình đập nhanh không ít.
Tuy rằng cảm thấy đêm nay hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì với Tô Hướng Vãn, nhưng chính là có loại cảm giác khẩn trương khó hiểu.
Có lẽ là vì đã rất lâu rồi không được cùng Tô Hướng Vãn trên giường ôm nhau cùng ngủ.
Tắm rửa xong, Nam Hướng Bắc lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, Tô Hướng Vãn đang tựa vào đầu giường lật xem một quyển sách từ giá sách của cô. Khi nãy lúc cô và Liễu Phi Miên đi tăng độ thân mật, Tô Hướng Vãn đã tắm rửa, lúc này trên người nàng là áo ngủ của cô, tóc dài buông xõa, ngọn đèn tỏa ánh sáng trên người nàng, cả người lộ ra khí chất nhàn tĩnh. Nam Hướng Bắc ngơ ngác đứng ở cửa phòng tắm, cứ như vậy mà bất động nhìn nàng.
Đây là một loại cảm giác thực kỳ diệu, rõ ràng thời điểm rối rắm trước đây cảm thấy ở chung một chỗ là phi thường buồn bực khó chịu, nhưng một khi đã chịu mở lòng thì tự nhiên cảm thấy rộng mở tươi sáng, thậm chí còn có lại cảm giác rung động bồi hồi như lúc đầu mới quen.
"Sao lại đứng ngốc ở đó nữa rồi?" Nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra cũng không ngẩng đầu, nhưng đợi qua một lúc không nghe tiếng bước chân, Tô Hướng Vãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nam Hướng Bắc ngây ngốc đứng đó, một tay vẫn đang cầm khăn tắm đặt trên đầu, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng đơn giản đứng dậy đi qua, cầm lấy khăn từ trong tay Nam Hướng Bắc lau tóc cho cô, "Hiện tại là chị đang theo đuổi em, em cứ giữ cái bộ dạng nhìn đến chị liền ngốc ra thế này thì chị cũng không biết làm sao để theo đuổi em."
Căn bản là không cần theo đuổi, người nào đó hoàn toàn là bộ dạng chỉ cần nàng quăng cần liền lập tức mắc câu.
"Hơ, nào có ai.....còn đang trong giai đoạn theo đuổi mà đã ở trong phòng ngủ nhà người ta thế này a!". Bị Tô Hướng Vãn trêu chọc, Nam Hướng Bắc lập tức ngượng ngùng, cô đỏ mặt lầu bầu một câu. Cái gì mà theo đuổi với không theo đuổi, hai người các nàng hiện tại rõ ràng là giống như trạng thái hồi TL chưa trở về.
Nghĩ đến TL, nét hồng trên mặt Nam Hướng Bắc dần tan đi, đôi mắt cũng trong suốt lên.
Cũng không có phát hiện chi tiết ấy, Tô Hướng Vãn cầm khăn cẩn thận lau tóc cho Nam Hướng Bắc, đến khi không còn nhỏ nước mới kéo cô đến ngồi xuống giường. Nàng cầm máy sấy tóc vừa nãy mới dùng, cấm vào nguồn điện rồi sấy tóc cho cô, động tác vô cùng dịu dàng.
Đắm chìm trong sự vỗ về ôn nhu của nàng, lại nghe tiếng máy sấy "u u", Nam Hướng Bắc cảm thấy buồn ngủ, vì thế cô trực tiếp ôm lấy Tô Hướng Vãn, vùi mặt vào lòng nàng cọ cọ.
Trong tay không ngừng động tác, đến khi tóc được thổi khô Tô Hướng Vãn mới tắt máy đặt bên cạnh, sau đó đưa tay đặt trên đầu Nam Hướng Bắc, nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài, giờ khắc này cư nhiên lại có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
"Trong khoảng thời gian này, em đã suy nghĩ lại chuyện của Tô tỷ tỷ thật cẩn thận." Vẫn chôn mặt trong lòng Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc ôm nàng, giọng buồn buồn nói, "Kỳ thật Tô tỷ tỷ vẫn còn thương chị, em nhìn ra được."
"Ừ." Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, thanh âm cũng thật nhẹ nhàng.
"Nhưng mà, Tiểu Tích cũng thích Tô tỷ tỷ, Tô tỷ tỷ là mẹ ruột con bé, chắc chắn là muốn ở cùng chị ấy nhiều hơn một chút." Nam Hướng Bắc lại tiếp tục nói, "Hơn nữa...hơn nữa Tô tỷ tỷ cũng cần người chăm sóc. Em cảm thấy, chị ấy vẫn nên ở cùng chúng ta mới tốt."
Động tác vuốt ve cái ót của Nam Hướng Bắc dừng lại, bàn tay ấm áp hướng đến lỗ tai Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng xoa xoa vành tai mềm mại, tiếng nói mềm nhẹ, "Không phải nói với em rồi sao, trong lòng không muốn cứ trực tiếp nói ra, không cần phải ủy khuất chính mình."
"Không phải, em là suy nghĩ chuyện này bằng lý trí." Nam Hướng Bắc lại cọ cọ vào cái bụng bằng phẳng kia, bởi vì vành tai bị chơi đùa mà đầu hơi nghiêng qua, nhưng vẫn giãy không ra bàn tay tinh quái của người nào đó, dù sao cô cũng đang "ăn đậu hủ" người ta.
"Trước đây em đúng là cảm thấy bất an, vậy mà chị cũng không có theo dỗ em." Đáng ra nên là lời oán giận, nhưng khi nói ra miệng lại là ngữ khí làm nũng, Nam Hướng Bắc chính mình cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng may mặt cô vẫn dán vào bụng Tô Hướng Vãn nên toàn bộ khuôn mặt đỏ lựng không bị bại lộ ra ngoài.
"Ừ, là chị sai." Trên mặt lộ ra nét cười, Tô Hướng Vãn buông lỏng vành tai đỏ bừng không biết là do thẹn thùng hay là vì bị nàng vần vò của Nam Hướng Bắc, thoát khỏi cái ôm, chậm rãi ngồi xuống đối diện với người đang ngồi trên giường, "Thời gian chị để tâm em quá ít, cho nên cho em mới suy nghĩ lung tung."
"Chị...... Chị về sau chỉ cần quan tâm em hơn, em sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa." Tuy rằng cảm thấy nói ra điều này cũng thực quá nhu nhược lại còn rất là "ngoài lạnh trong nóng", Nam Hướng Bắc vẫn nén ngượng ngùng mà nói ra, "Sau đó, em sẽ không để ý chuyện Tô tỷ tỷ nữa, Tô tỷ tỷ vẫn có thể ở cùng nhà chúng ta."
"Bộ em chưa từng nghĩ, bản thân tỷ tỷ cũng không muốn nhìn thấy chúng ta thân thiết sao?" Ý cười trong mắt giảm bớt, Tô Hướng Vãn ngưng mắt nhìn Nam Hướng Bắc nói, nhìn cô bởi vì lời này của mình mà trừng to hai mắt, lại tiếp theo lộ ra vẻ mặt giật mình cùng áy náy, rốt cuộc nàng nhịn không được tiến lên ôm lấy cô, "Chị cứ nói em ngốc, kết quả, chị cũng ngốc không khác gì."
Kỳ thật lúc trước TL cự tuyệt các nàng, hẳn là cũng có một phần nguyên nhân, thế nhưng nàng cùng Nam Hướng Bắc đều không ý thức được điểm này, cho nên sau mới xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Vậy, làm sao bây giờ a?" Người vừa mới một bộ yếu ớt hiện tại trực tiếp đem Tô Hướng Vãn ôm siết vào lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, cau mày có chút buồn rầu, "Nhưng mà Tô tỷ tỷ ở một mình một người......"
"Kỳ thật tỷ tỷ nói đúng, mấy năm qua chị ấy cũng là ở một mình." Tô Hướng Vãn than khẽ, "Chị đã nghĩ qua, chị ấy còn ở cùng chúng ta thì sẽ còn bị mắc kẹt trong hoàn cảnh này, không thể gặp gỡ người khác, không thể bắt đầu một mối quan hệ mới."
"Chị nghĩ, chị ấy nhất định đã nghĩ thông, chờ chúng ta trở về sẽ liền dọn đi, lần này chị sẽ không ngăn cản nữa."
Cuộc sống vẫn luôn đầy những điều không như ý, chu toàn hết thảy mọi chuyện cơ hồ là chuyện không tưởng. Cứ cố gắng phải hoàn hảo mọi thứ, cuối cùng có lẽ cũng sẽ xôi hỏng bỏng không, rồi người trong cuộc ai cũng phiền lòng.
Nam Hướng Bắc hiển nhiên vẫn còn chút rối rắm, cô cau mày, hơn nửa ngày mới nói, "Vậy Tiểu Tích thì làm sao?".
"Em còn nhắc Tiểu Tích!" Nói đến Tô Vị Tích, trên mặt Tô Hướng Vãn rốt cuộc có biến hóa, nàng ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Nam Hướng Bắc, "Em rốt cuộc là mua chuộc Tiểu Tích thế nào!"
"Hơ?" Nam Hướng Bắc ngẩn người.
Cắn môi nhìn Nam Hướng Bắc, nhớ tới Tô Vị Tích mặt mày đỏ bừng khóc nấc muốn tìm Bắc Bắc, lại nhớ tới vẻ mặt Nam Hướng Bắc mỗi khi yêu thương Tô Vị Tích đều là trìu mến chân thành, Tô Hướng Vãn cũng không biết chính mình đến tột cùng là đang ăn dấm chua của ai, vì thế nàng cắn cắn hai má Nam Hướng Bắc, sau đó tránh thoát khỏi người cô, "Ngủ!"
"A?" Bất thình lình không rõ tình huống hiện tại ra sao, Nam Hướng Bắc lăng lăng nhìn Tô Hướng Vãn trực tiếp nằm xuống giường đắp chăn chuẩn bị ngủ, cô đưa tay cào cào tóc rồi cũng nằm xuống theo.
Đợi cho cô nằm ngay ngắn vào ổ chăn, người vừa mới nãy còn đưa lưng về phía Nam Hướng Bắc đã xoay người qua, mặt đối mặt ôm lấy cô, tựa đầu bên vai Nam Hướng Bắc, "Tiểu Bắc, về sau chúng ta đừng cãi nhau nữa."
"Được." Nam Hướng Bắc đầu tiên là đáp lời không hề chần chừ, tiếp theo lại có chút do dự, "Nhưng mà...... Bà nội nói càng cãi nhau cảm tình càng tốt đó a."
Tô Hướng Vãn ở trong lòng Nam Hướng Bắc đã mơ màng muốn ngủ, nghe vậy mở mắt ra, có chút kinh ngạc, "Cái gì?"
"Chính là......" Đem lời bà nội nói lúc trước kể cho Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc thủy chung ôm nàng không nỡ buông tay, Tô Hướng Vãn chăm chú nghe, mặt cũng lộ ra nét đăm chiêu.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe kể về chuyện người xưa sống chung với nhau thế nào, tuy rằng tính cách mỗi người bất đồng, nhưng nhìn chung vẫn có thể từ trong đó rút ra bài học.
"Thì ra ba ba em trước kia cũng phạm sai lầm giống như em đó, vậy mà cũng không nhắc nhở em." Nói đến khúc sau Nam Hướng Bắc bỗng nhiên bắt đầu tò mò chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt của song thân nhà mình, nghĩ đến người mẹ nghiêm khắc kia của mình, nháy mắt trong lòng run lên, đột nhiên cảm thấy thông cảm cho ông bố mình thời trẻ.
Bất quá, nếu thật trên đời có cỗ máy thời gian này nọ, cô thật muốn xuyên không trở về xem tình huống lúc ấy, nhất định sẽ rất vui nha.
Cũng không biết trong đầu Nam Hướng Bắc giờ phút này đang loạn tưởng cái gì, Tô Hướng Vãn lâm vào trầm tư. Nam Hướng Bắc không nghe thấy nàng nói chuyện, chỉ nghe đến tiếng nàng hô hấp, nghĩ là do nàng mệt nhọc nên vươn tay tắt đèn đầu giường, sửa chăn ngay ngắn rồi ôm chặt nàng vào lòng, "Ngủ đi nào, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Phục hồi tinh thần từ trong suy tư, trong bóng đêm Tô Hướng Vãn lộ ra nụ cười bình thản, "Chị yêu em, Tiểu Từ Tâm."
"Hơ?" Nam Hướng Bắc mắt đã nhắm lại lập tức mở ra, một hồi lâu mới lắp bắp hồi đáp, "Em...em cũng yêu chị, Đại sư tỷ."
Đều là "lão phu lão thê" hết rồi, thế nào lại bỗng nhiên nói lời buồn nôn như vậy, làm cho người ta thẹn thùng chết mất.
Chớp chớp mắt, Nam Hướng Bắc nghĩ như vậy, dựa theo cảm giác mà hôn lên trán Tô Hướng Vãn, sau đó nhắm hai mắt lại.
Cái gì theo đuổi không theo đuổi cơ chứ, coi như đùa vui một chút là được rồi. Loại cảm giác gương vỡ lại lành, mất rồi lại có này, đã làm cô vui vẻ khôn kể, huống chi hai người các nàng đều đã mở lòng ra với nhau, cần gì phải tiếp tục ép buộc nhau nữa.
...
Nhưng mà Nam Hướng Bắc không biết, trong lòng Tô Hướng Vãn, đã có một tính toán khác.