LẠC THIẾU, LY HÔN ĐI

Hai tay An Nhiên ôm mấy thứ đồ linh tinh đứng ở trước cửa một lúc lâu, cô vốn đang ở vùng ngoại thành, nhưng ngày hôm qua nhận được điện thoại của mẹ lén gọi tới, nói là bà và ba cô vốn đang đi du lịch, nhưng lại nhận được một lá thư điện tử nặc danh gửi tới, không ngờ đó lại là bản sao của bản thỏa thuận ly hôn giữa Lạc Lãnh Thần và An Nhiên, ông An vừa nhìn thấy liền nổi giận, ngay lập tức thu dọn đồ đạc vội vàng bay trở về, sau đó bực bội ngồi một mình trong nhà, bà An cũng không thể tin được chuyện này là sự thật, muốn gọicon gái của mình về, hỏi xem đó có phải sự thật hay không, nhưng ông An mặt đen thui đang ở đằng kia, bà cũng không dám gọi điện thoại cho An Nhiên.

Cuối cùng, hai người đều nghĩ đến một người, Lạc Lãnh Thần.

Ông Anh gọi một cuộc điện thoại cho Lạc Lãnh Thần, biết hai người họ thật sự ly hôn, liền nói lớn mặt mũi của mình đều đã bị An Nhiên làm mất hết, còn nói cái gì mà từ nay về sau không nhận An Nhiên là con gái nữa.

Mẹ An Nhiên biết tính khí của người bạn già, nếu ông nói ra những lời này thì nhất định là tức giận lắm rồi, cho nên lén lút gọi một cuộc điện thoại cho An Nhiên sau lưng ông, khiến cô tỉnh cả người.

An Nhiên vừa nhận được điện thoại của mẹ nên mới chạy về, bấm chuông cửa, ông An vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa là An Nhiên liền không nói hai lời, trực tiếp nhốt cô bên ngoài, chết cũng không cho bà An mở cửa cho cô.

An Nhiên đã đứng bên ngoài cả buổi sáng, nhưng ông An không mở cửa cho cô, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ xin giúp đỡ: “Mẹ , ba con… có khỏe không ạ?”

Mẹ An Nhiên thở dài cầm điện thoại trong nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm ông An đang ở tỏng phòng ngủ, hạ giọng nói: “Nhiên Nhiên, sao con lại ly hôn? Tính khí của ba con không phải con không biết, từ khi ông ấy biết con ly hôn đến giờ, về cơ bản ông ấy không ra khỏi cửa, suốt ngày ở trong phòng ngủ không chịu ra ngoài, nói là con làm ông mất hết mặt mũi, con còn không rõ ba con sao? Ông ấy coi mặt mũi mình quan trọng hơn tất cả, tư tưởng lại bảo thủ, con và Tiểu Thần đã rất tốt, tại sao lại phải ly hôn chứ?”

An Nhiên đang cầm điện thoại bỗng thấy không còn sức lực, tính khí của ba cô đúng là cô biết rõ, nhưng cũng bởi vì vậy cho nên cô mới lựa chọn giấu chuyện ly hôn một khoảng thời gian trước đã, để mình có thời gian suy nghĩ kỹ, làm thế nào để giải thích cho ông biết, nhưng hiện tại một lá thư điện tử nặc danh lại làm loạn toàn bộ chuyện này lên.

“Mẹ,” An Nhiên thật sự không muốn nói những chuyện Lạc Lãnh Thần làm từ lúc kết hôn tới nay, như vậy sẽ chỉ làm mẹ thêm đau lòng vì mình. “Chỉ là con cảm thấy con và Lạc Lãnh Thần không hợp nhau, chúng con… Thật sự không hợp để ở cùng một chỗ.”

“Không hợp?” Lời An Nhiên còn chưa dứt, đầu bên kia mẹ đã cắt ngang lời cô. “Nhiên Nhiên , cái gì gọi là không hợp? Vậy con thì biết cái gì mới gọi là hợp sao? Nhiên Nhiên, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, hôn nhân không giống như trong tiểu thuyết hay trên phim truyền hình, con cho là tình yêu thật sự tồn tại sao? Trong hiện thực sẽ không xuất hiện điều như vậy đâu, Nhiên Nhiên, con nói con và Tiểu Thần không hợp, vậy nó đã đánh con sao?”

“Không ạ.” An Nhiên thành thật đáp, nghiêm túc mà nói, Lạc Lãnh Thần ngoài việc thường dùng những lời lẽ mỉa mai cô ra, về mặt sinh hoạt cũng rất tốt với cô, ít nhất, trong vòng ba tháng kia cô không phải lo cơm ăn áo mặc, còn có một khoản tiền lớn để dùng.

“Vậy không phải là được sao?” Mẹ An Nhiên tận tình khuyên bảo, “Nhiên Nhiên, lúc trước mẹ và ba con chẳng phải mới gặp nhau có một lần đã lấy nhau sao? Ba mẹ đã sống với nhau nhiều năm, trước kia có lúc ba con thiếu chút nữa thì đánh mẹ, Tiểu Thần còn chưa động thủ với con, như vậy còn gọi là không hợp sao?”

An Nhiên nghẹn họng, thật sự không biết nên nói thế nào với mẹ, chẳng lẽ cố gắng níu kéo một cuộc hôn nhân mà chồng không đánh vợ là tốt?

“Mẹ, mẹ là giáo sư,” An Nhiên cố gắng nói ra quan điểm của mình, “Mẹ không thể có tư tưởng hạn chế như vậy được, đúng, anh ta không đánh con, nhưng vết thương anh ta gây ra cho con trong thời gian qua tuy không nhìn thấy được, nhưng đau đớn thật sự tồn tại, mẹ, con không muốn ở cùng với anh ta nữa, có lẽ lúc trước con nghe theo ba mẹ gả cho anh ta cũng không phải không đúng, vâng, đúng là trên thế giới này không có tình yêu, nhưng con trở thành người một nhà không gì xa lạ, nhưng bất cứ lúc nào cũng phải chịu sự nhục mạ của người ta sao?”

“Nhiên Nhiên, đứa trẻ này tại sao lại nói như thế?” Mẹ An Nhiên nói “… Nhục mạ? Nhiên Nhiên, Tiểu Thần nó làm chuyện gì sao?”

An Nhiên cầm chặt điện thoại di động, hít sâu: “Mẹ, không có gì, chỉ là con đưa ra một ví dụ thôi.”

Chuyện này so với chuyện An Nhiên ly hôn sẽ càng khiến cho họ khó chịu hơn, nên cô lựa chọn không nói ra thì hơn.

“Nhiên Nhiên, sao con có thể ví dụ như vậy?” Mẹ An Nhiên trách cứ nói, “Tiểu Thần thật sự là một đứa trẻ không tồi, bố mẹ vừa về nhà liền lập tức sang mời dùng cơm tẩy trần, con nói một đưa trẻ tốt như vậy sao không biết quý trọng con chứ?”

Bà An ở đầu dây bên kia cằn nhằn không ngừng, An Nhiên thử hỏi: “Mẹ, mẹ nói lúc mẹ và ba về nước, là Lạc Lãnh Thần mời ba mẹ dùng cơm tẩy trần? Sao anh ta biết ba mẹ đã về? Còn tính đúng thời gian đi đón hai người?”

Mẹ An Nhiên sửng sốt: “Đúng, , nói không chừng là do ba con nói, ba mẹ vừa nhìn thấy thư điện tử liền gọi ngay cho nó.”

“Mẹ, con cúp máy trước đây.”

An Nhiên cúp điện thoại, đặt đồ mua ở cửa, một mình đi dạo lung tung trong vườn hoa nhỏ, mẹ nói Lạc Lãnh Thần đón ba mẹ đi tẩy trần, thời gian tính chính xác… Bức thư điện tử nặc danh kia… bước chân An Nhiên hơi chậm lại, trong đầu hiện lên một suy nghĩ kinh hãi.

Bất kể là đúng, cô phải đích thân đến hỏi!

“Thần, khi nào thì chúng ta kết hôn?” Bùi Thi Thi ngồi trên sô pha, rúc vào trong lòng Lạc Lãnh Thần như con chim nhỏ, hỏi.

Cô chuyển đến ở đây đã gần một tháng, nhưng chưa được Lạc Lãnh Thần cầu hôn, trong khoảng thời gian này, dường như chuyện dự định kết hôn của anh và cô anh đã quên mất, việc này khiến cô không hề yên tâm, trực giác của phụ nữ luôn chuẩn xác, cô cảm thấy đây không phải dấu hiệu tốt.

“Trong khoảng thời gian này việc ở công ty tương đối nhiều, thong thả một thời gian nữa hẵng tính.” Lạc Lãnh Thần nhìn chằm chằm TV, nói, ban đầu, anh luôn luôn muốn cuộc hôn nhân này, người vợ như vậy cũng rất vừa ý anh, nhưng giờ đây anh lại không muốn kết hôn, hai từ này giống như lời nguyền khiến anh không thoải mái.

Bùi Thi Thi cố gắng kiềm chế vẻ không vui trong lòng, khôn khéo gật đầu, nhìn thấy cô thân mật hiểu chuyện như vậy, sắc mặt Lạc Lãnh Thần dịu đi một chút, coi như khen thưởng hôn một nụ hôn lên má cô: “Ngoan.”

Nụ cười đã lâu cuối cùng cũng quay lại trên gương mặt anh , anh càng thêm tin chắc rằng người phụ nữ như vậy mới là người vợ mà anh muốn.

Đúng lúc đó cửa bị người đẩy ra, An Nhiên trước khi rời khỏi đây đã trả lại chìa khóa cho Lạc Lãnh Thần, nên cô trực tiếp dùng chìa khóa của bảo vệ mở ra, không chút suy nghĩ liền vọt vào: “ Lạc Lãnh Thần, là anh làm sao?”

Môi Lạc Lãnh Thần còn đang dán trên khuôn mặt đỏ bừng của Bùi Thi Thi, An Nhiên cảm giác giờ phút này bản thân càng giống một tên hề.

Đúng lúc chồng trước của mình đang hôn môi vợ mới, sau đó vợ trước xông vào, sửng sốt nhìn hai người, An Nhiên phát hiện cuộc sống vẫn còn có rất nhiều điểm giống với tiểu thuyết, như máu chó chẳng hạn.

Bình luận

Truyện đang đọc