LẠC THIẾU, LY HÔN ĐI

Trên xe , mặt trên kính chiếu bóng dáng Lạc Lãnh Thần không ngừng thu nhỏ lại dần lùi về sau , cuối cùng trở thành một chấm đen nho nhỏ rồi biến mất , thân thể cứng ngắc của An Nhiên lúc này mới dần thả lỏng xuống , Thẩm Mặc bên cạnh nhìn thấy bộ dạng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi , ngữ khí hầm hầm : “Hình như cô rất sợ chồng trước?”

An Nhiên sửng sốt , không biến nên gật đầu hay là lắc đầu , có rất nhiều chuyện và sợ hãi , ngay vị trí của trái tim này , quá khứ trước đây luôn khảm chặt , giống như lúc này , chỉ cần nhìn thấy Lạc Lãnh Thần , cô liền sợ hãi không nhịn được.

“Không nói gì , chính là thừa nhận .”Thẩm Mặc cười vang , nhưng anh càng cười như vậy lại càng thể hiện là anh tức giận , cười càng lợi hại , lựa giận càng lớn , đương nhiên là điều này An Nhiên không biết.

“Đến giao lộ phía trước anh để tôi xuống đi.” An Nhiên hướng về phía lái xe nói .

“Cậu ta . Chỉ sợ không dám dừng xe ở giao lộ phía trước đâu.” Thấy mình luôn bị cô gái nhỏ bên cạnh coi thường , Thẩm Mặc nhếch môi , hai tay đan lại để lên trên đầu gối đan chéo nhau , thản nhiên nói .

“Vì sao ?” Chẳng lẽ giao lộ phía trên kia có gì không thích hợp ? An Nhiên thăm dò nhìn sang , ngoài một người cảnh sát đứng ở đấy ra cũng không có gì khác thường , trong đầu An Nhiên từ từ bùng nổ một suy nghĩ to gan , sợ tới mức cô quên mất tất cả túm lấy cánh tay Thẩm Mặc : “Không phải là anh mới làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ?”

Thẩm mặc vừa bắt đầu còn khoá chặt tậm mắt trên cánh tay ôm tay mình của cô , sau đó lại ngước nhìn lên mặt cô , không biết mình nên khóc hay nên cười , trên khuôn mặt của lái xe cũng bắt đầu có chút dấu hiệu co giật rất nhỏ.

“Đúng vậy , vừa rồi đúng là tôi đã làm chuyện xấu” An Nhiên căn bản là không phát hiện , tay người kia đã ôm lấy vai cô , anh cúi đầu nhìn cô , tư thế như vậy nhìn qua giống như hai người yêu thương khăng khít “Cho nên , tôi sợ cảnh sát bắt tôi.”

Thẩm Mặc thầm nghĩ buồn cười , cô cũng là quá mức khờ dại mà , anh làm sao có thể đi làm chuyện xấu ? Lui một vạn bước mà nói , cho dù anh thật sự làm chuyện xấu gì thì những kẻ quan lại chỉ biết tham ô cũng biết bao che cho nhau , chưa chắc có thể bắt được anh , trừ phi , bọn chúng muốn con đừng làm quan của mình không còn được sáng sủa.

Về phần chuyện xấu anh làm , Thẩm Mặc nhếch môi , ngón tay cọ xát vành tai của cô , lừa gạt một cô gái không biết rõ tình hình lên xe của mình sau đó còn muốn đưa về nhà mình , cái này , có tính là chuyện xấu không ?

“Anh thật sự làm chuyện xấu ?!” An Nhiên hơi kích động , hai tay bởi vì vốn đang cầm lấy cánh tay của Thẩm Mặc bây giờ liền trở thành trực tiếp bổ nhào vào trong lồng ngực của anh , nhưng không phát hiện ra ,chỉ có chút tò mò ý cười khẽ trong đáy mắt anh , khi nào thì trở nên tuỳ tiện như vậy rồi?

So với sự kích động của An Nhiên , Thẩm Mặc lại có vẻ nhàn nhã hơn nhiều , hơi tay tự nhiên cứ như vậy nắm ở sau lưng cô , hưởng thụ mỹ nhân chủ động nhảy vảo ôm , tuy rằng , hai chữ mỹ nhân này còn cần phải bàn bạc lại , nhưng , loại cảm giác này cũng xem như không tồi .

“Đúng vậy.”

Anh trả lời , An Nhiên nhíu mày . Đúng vậy , đúng vậy , ngữ khí của anh tại sao nghe lại không thích hợp như vậy ?Cảm giác giống như anh đang tán gẫu một chuyện không quan trọng vậy .”

“Anh thích uống cà phê?”

“Đúng vậy.”

Giống như kiểu đối thoại như vậy .

“Anh làm chuyện xấu gì?” An Nhiên lại nhích tới gần anh một chút , mà lúc này đây , ý cười trong mắt Thẩm Mặc lại càng dậm hơn một chút , bởi vì , cô đã sắp dựa cả người vào trong ngực của anh .

Môi vẽ lên , một nụ cười gian ác nhiễm lên khoé môi Thẩm Mặc , An Nhiên bị biến chuyển bất ngờ của hắn hù doạ , An Nhiên chỉ cảm thấy có điều không đúng , nhưng còn chưa kịp phản ứng , Thẩm Mặc đã đứng dậy , ấn lưng cô vào đệm ghế sau lưng , sau đó , cúi đầu dán sát vào cánh môi mềm của cô .

Có lẽ là bởi kinh ngạc , cũng có lẽ vì hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Mặc lại có thể làm như vậy , cho nên khớp hàm của An Nhiên vẫn chưa đóng lại , tự nhiên để Thẩm Mặc trược vào trong .

Đoạt lấy từng chút một , Thẩm Mặc lui ra đúng lúc cô tức giận , cánh môi của cô bởi vì anh hút lấy mà có chút sưng đỏ , nhìn qua có vẻ rất thô bạo , Thẩm Mặc hài lòng cười , ánh mắt hơi lơ đãng liếc về phía cửa kính xe , ý cười càng đậm .

An Nhiên lúc này mới kịp phản ứng , sức vặt vốn đỏ liền tối sầm lại , cả giận nói : “Anh làm gì vậy?”

Thẩm Mặc tự giác ngồi trở lại vị trí cũ của mình , tay cũng ngay ngắn đặt lên chên chân : “Làm chuyện xấu a.”

Răng An Nhiên nghiến lại ken két , ở dưới con mắt không tránh né của Thẳm mặc lại càng cảm thấy quẫn bách không thôi , rõ ràng là cô bị ức hiếp , lại giống như là lỗi của cô .

An Nhiên mở cửa xe , phát hiện cửa đã khoá liền nói với lái xa : “Mở cửa , tôi muốn đi xuống!”

“Tôi nói rồi , cậu ta không dám.” Thẩm Mặc cúi đầu , giấu đi sắc mặt của mình , nhưng lại tăng thêm tự tin giống như tất cả đều nằm trong tầm khống chế.

Hai má An Nhiên đỏ bừng : “Tôi không quan tâm các anh đang làm chuyện xấu gì , dù sao đi nữa bây giờ tôi nhất định phải xuống!”

Thẩm Mặc bật cười , thật không biết đầu của cô rốt cuộc là lớn thế nào nữa: “Cô cho là cậu ta thật sự là bởi vì làm chuyện xấu mà không dám dừng xe?’ Đối với bộ dạng nghi hoặc của An Nhiên , Thẳm Mặc tiếp tục nói “Tôi không mở miệng , cho dù phía trước là vách núi , cậu ta cũng không dám dừng xe.”

An Nhiên cuối cùng đã hiểu , cơn tức chuyển đến trên người Thẳm Mặc : “Thẩm thiếu , anh là thái tử gia trên trời , không cần phải gây trở ngại cho một người nhỏ bé như tôi đi ? Coi như tôi xin anh , hôm nay anh muốn chơi cũng chơi đủ rồi , tôi muốn về nhà , anh thả tôi xuống xe đi.”

Tuy rằng chuyện ban nãy anh làm chút khó hiểu , nhưng tốt xấu gì cũng là giúp mình , cho nên khi nói chuyện An Nhên luôn duy trì sự khách khí đến cuối cùng .

“Chúng ta nói chuyện một chút , có quan hệ tới chuyện cha cô vào tù , thế nào?”

Thẩm Mặc nhẹ nhàng nói một câu , lại giống như một tảng đá lớn quăng vào đáy lòng An Nhiên , chuyện của cha luôn là nút thắt không gỡ được trong lòng cô , chỗ Lạc Lãnh Thần tuyệt đối không thể giúp , về phần Thẩm Mặc … An Nhiên tỏ vẻ có chút hoài nghi : “Anh?”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Thẩm Mặc gặp người dá nghi ngờ mình : “Cô không nhớ sao , thân phận và địa vị của tôi không kém so với Lạc lãnh Thần , nếu hắn có thể làm được , vì sao tôi không thể?”

Đúng vậy , Thẩm Mặc là thái tử gia , nhất định lợi hại hơn nhiều so với Lạc Lãnh Thần .

Nhưng mà … An Nhiên hỏi anh : “Có phải anh có điều kiện gì hay không ?”

“Thông minh,” Thẩm Mặc sờ sờ đầu của cô , sâu trong con ngươi ẩn chứa nụ cười thản nhiên “Trong nhà hiện tại đang bức tôi đi xem mắt .’

“Hả?”

“Tôi cần một cô gái để bọn họ yên tâm.”

“Hả?”

“Cho nên “ Thẩm Mặc tăng thêm lực đạo ở tay “Cô phải tạm thời lấy thân phận hôn thê ở bên cạnh tôi , đợi sau khi tôi xử lý mọi chuyện ổn thoả , cô sẽ rời đi.”

“Hả?”

An Nhiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người , anh có ý gì đây ?

“Nhớ kỹ , hiện tại cô là vị hôn thê của tôi.” Không phải ngữ khí thương lượng , lại giống như là tuyên thệ đồ vật của mình vậy , còn bây giờ , An Nhiên chính là vật sở hữu của anh .

“Anh…” An Nhiên còn chưa nói xong đã bị anh cắt đứt “Nếu cô không đồng ý , tôi sẽ khiến cha cô ở trong tù cả đời.”

Trong không gian nhỏ hẹp , Thẩm Mặc lần đầu tiên để lộ khuôn mặt thật của mình , dưới vỏ bọc ôn hoà tuấn tú , anh luôn là một con sói có thể nhào đến cắt rách cổ kẻ thù bất cứ lúc nào , khát máu , mới là bản tính của anh .

An Nhiên cứng đờ , mơ hồ ý thức được bản thân hình như đã chọc vào nhân vật mình không nên dây vào .

Bình luận

Truyện đang đọc