LẠC TÍCH

Hoàng cung.

Vinh Thiển đứng ở một bên, Tiêu Yến ngồi ở ghế bằng gỗ đỏ, bên trong đại điện yên tĩnh dị thường, cũng không ai dám đánh vỡ mảnh trầm tĩnh này, Tiêu Yến đang chờ đợi một kết quả.

"Hoàng thượng, thám tử báo lại, Điện hạ vẫn chưa xuất hiện." Một người thị vệ vội vã đuổi tới, quỳ xuống đất bẩm báo.

"Giờ gì rồi?" Tiêu Yến mở miệng dò hỏi.

"Hồi hoàng thượng, đã giờ mùi" nỗi lòng lo lắng của Vinh Thiển cuối cùng rơi xuống, tờ giấy kia đúng là thật sự, Bạch Lương tự tay viết, chỉ là người viết thư đã..

"Biết rồi, lui ra đi." Tiêu Yến phất phất tay.

"Hoàng thượng." Vinh Thiển bưng trà nhẹ giọng gọi.

"Ừm, để người đều rút lui đi." Tiêu Yến khẽ mỉm cười, nghe được tin tức này, trong lòng trong nháy mắt rất sung sướng, bản thân cô cũng không nghĩ kỹ, nếu như Bạch Lạc Tích đi đến đến hẹn, cô nên xử lý như thế nào.

Bạch Lương, biểu ca của Bạch Lạc Tích, mấy năm trước vì mạng sống, khai ra người đồng mưu, bây giờ dùng hắn để thăm dò không thể thích hợp hơn. Lòng của Tiêu Yến cũng dần dần rơi xuống, thân là Đế Vương, cô không cho phép có người uy hiếp đến hoàng quyền, thân là mẫu thân, cũng chỉ có bản thân cô mới có thể lĩnh hội. Hiện tại, Bạch Lạc Tích cho một đáp án, thân là cha mẹ âu yếm con cái cuối cùng chiếm thượng phong, có lẽ vẫn luôn là đều là chính mình sai rồi, Bạch gia là Bạch gia, Lạc Tích là Lạc Tích, ban đầu thì không nên hòa làm một.

Hết chương 30

Bình luận

Truyện đang đọc