LẠC TÍCH

Giờ Dậu.

Vinh Thiển cầm hộp cơm và thuốc trị thương đi tới đại lao Hình bộ, lấy ra yêu bài Tiêu Yến cho, một đường thông suốt đi tới trước cửa phòng giam của Bạch Lạc Tích.

"Mở khóa đi." Vinh Thiển nói với ngục tốt.

"Chuyện này.. Hoàng thượng dặn dò, bất cứ người nào đến cũng không thể mở cửa." Ngục tốt có chút khó xử.

"Yêu bài của Hoàng thượng ở đây." Vinh Thiển lần nữa lấy ra yêu bài.

"Cô cô, hoàng thượng dặn dò, trừ phi bản thân nàng đến, bằng không không cho mở cửa, người xem.. Tiểu nhân cũng không dám kháng chỉ a." Ngục tốt cũng không dám đắc tội vị trước mặt này, ăn nói khép nép giải thích.

"Được rồi." Vinh Thiển thấy thế cũng không làm khó nữa.

"Điện hạ." Nhìn người trên giường nằm sấp, Vinh Thiển nhẹ giọng kêu.

"Điện hạ?" Thấy Bạch Lạc Tích không có phản ứng, Vinh Thiển cất cao giọng.

"Là Dung cô cô sao?" Thanh âm suy yếu của Bạch Lạc Tích truyền đến

"Vâng, Điện hạ, hoàng thượng sợ ngài ăn không quen cơm nước trong lao, cố ý để lão nô đưa chút thanh đạm cho ngài." Vinh Thiển đem hộp cơm tiến vào trong phòng giam.

"Ngài thay ta tạ ơn ân điển hoàng thượng." Bạch Lạc Tích vẫn không có động tác.

"Điện hạ, ngài không có sao chứ?" Vinh Thiển có chút lo lắng.

"Không trở ngại." Bạch Lạc Tích hơi đứng dậy, đáp lại nụ cười.

"Đây là thuốc trị thương tốt nhất, ngài nhớ dùng." Phòng giam tối tăm, Vinh Thiển không thấy rõ mặt của Bạch Lạc Tích, chỉ có thể nghe ra yếu ớt của nàng.

"Dung cô cô.. Ngài có thể giúp ta đưa chút rượu tới không?" Bạch Lạc Tích chủ động mở miệng.

"Rượu?" Vinh Thiển biết Tiêu Yến không cho Bạch Lạc Tích uống rượu, vào lúc này càng là không thích hợp.

"Phải, đừng để hoàng thượng biết, ngài giúp ta lấy một chút vào." Bạch Lạc Tích gắng gượng đứng dậy.

"..."

Không có đợi được trả lời, Bạch Lạc Tích lảo đảo đi tới gần, muốn nhìn rõ vẻ mặt của Vinh Thiển.

"Điện hạ!" Ánh vào mi mắt Vinh Thiển chính là Bạch Lạc Tích đầu đầy mồ hôi, đã đem bộ tóc đẹp trên trán thấm ướt, dán sát ở gò má, khuôn mặt nhỏ trắng xám không có một chút hồng hào, môi trắng bệch càng tỏ rõ suy yếu của chủ nhân.

Vinh Thiển có chút khiếp sợ, dựa theo cách nói của Tiêu Yến, sẽ không nghiêm trọng như vậy, cho dù vết thương nhiễm trùng cũng sẽ không nhanh như vậy, làm sao giống như bây giờ..

Bình luận

Truyện đang đọc