LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT


Im lặng, hai người lặng lẽ nhìn nhau, Vương Đại Tĩnh nắm chặt bao vải trong tay, lạnh lẽo dần dần bao phủ trái tim hắn, Trần Tiêu nhìn Vương Đại Tĩnh, bỗng mở miệng:
Huynh có chỗ ở chưa?
Lạnh lẽo bị ấm áp xâm lấn, Vương Đại Tĩnh trả lời:
Có rồi
Ở đâu, ta đi với huynh
Ờ, ở,...ở Vương Đại Tĩnh ngập ngừng, không nói được.

Ở đâu? Trần Tiêu hỏi lại nhưng Vương Đại Tĩnh vẫn ngập ngừng không đáp được.

Trần Tiêu xụ mặt.

Huynh gạt ta
Vương Đại Tĩnh im lặng không đáp, Trần Tiêu còn gì không hiểu, cơn giận không tên trỗi dậy, hít một hơi, Trần Tiêu nhẹ giọng mở miệng:
Tuy chúng ta chưa thành thân nhưng tâm ý ta huynh đã biết, ta nhận định huynh, muốn cùng huynh qua cả đời thì có chuyện gì không thể nói cùng ta, nếu đã nhận định nhau thì đừng giấu ta, dù tốt hay xấu ta cũng cùng huynh đối mặt, trừ khi huynh xem ta là người ngoài nên giấu ta không muốn ta biết
Không có, đệ đừng nghĩ như vậy, ta không giấu đệ, chỉ là không muốn đệ lo lắng Vương Đại Tĩnh buông bao vải trên tay xuống đất, nắm cánh tay Trần Tiêu giải thích, lo lắng Trần Tiêu sẽ hiểu lầm.

Vậy nói ta biết, huynh sẽ ở đâu
Ta dự định lên núi kiếm hang động nghỉ tạm
Hang động

Đúng vậy nhìn Trần Tiêu nhíu mày Vương Đại Tĩnh giải thích thêm:
Đệ đừng lo lắng, ta từng nghỉ qua đêm ở rừng núi vả lại sau núi không có động vật hoang dã nhiều, ta không vào sâu bên trong sẽ an toàn
Không được, ban đêm trên núi một mình, lỡ gặp nguy hiểm thì sao
Không...!
Ta lo lắng Trần Tiêu nghiêm mặt cắt ngang lời của Vương Đại Tĩnh
Vậy...!Vương Đại Tĩnh khó xử nhăn mày, nếu không lên rừng hắn ở đâu đây nhưng hắn không muốn làm Trần Tiêu lo lắng, phải làm sao đây, chẳng lẽ phải làm phiền nhà Trưởng thôn.

Ta có một căn nhà bỏ trống nhiều năm, hơi cũ kĩ nhưng vẫn che mưa tránh gió được, huynh ở tạm đi
Vương Đại Tĩnh ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu.

Sao, huynh không muốn, nhà tuy cũ nhưng vẫn ở được
Không phải đệ đừng hiểu lầm, chỉ là...nhà của đệ ta vào ở không hợp lý
Có gì mà hợp lý với không hợp lý, nhà của đệ, đệ muốn cho ai ở là quyền của đệ, họ có quyền gì mà lên tiếng, với lại huynh nghĩ xem danh tiếng của đệ cũng bê bếch như vậy thêm vài câu khó nghe thì có sao
Đệ rất tốt, không xấu, không được nói vậy Vương Đại Tĩnh nghiêm mặt lắc đầu
Phì, ha ha ha, Tĩnh ca đang dỗ ta sao? Trần Tiêu cười ha ha lắc lắc tay Vương Đại Tĩnh

Trong mắt Vương Đại Tĩnh tràn đầy hình ảnh Trần Tiêu, nhìn ánh mắt Vương Đại Tĩnh Trần Tiêu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mỉm cười nhìn nhau, nếu được mong rằng thời gian sẽ dừng lại tại khoảng khắc này.

- ---------------
Cốc cốc cốc
Đến ngay
Két
Đại Tĩnh, Trần Tiêu đấy à, có việc kiếm nhà thẩm sao?
Cả hai cúi đầu chào hỏi, Trần Tiêu cười nói:
Thành thẩm*, ta và Tĩnh ca có việc nhờ Trưởng thôn, không biết Trưởng thôn có nhà không?
(*) Cùng dòng tộc cùng họ rất khó phân biệt nên mình lấy tên cuối của phu quân ghép với chữ thẩm để phân biệt nhé, vd: Trưởng thôn tên là Trần Văn Thành - vợ Trưởng thôn gọi là Thành thẩm
Ừm vào đi, ông ấy đang ở trong nhà, thẩm đang dở tay hai đứa vào trong trước đi, thẩm sẽ đem trà vào sau
Đa tạ Thành thẩm, thẩm cứ tiếp tục không cần gấp
Trong nhà đã nghe chuyện, Trưởng thôn đặt bút xuống, gấp nhẹ giấy để vào phong thư.

Trưởng thôn
Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh cúi đầu chào hỏi.

Trưởng thôn để phong thư qua một bên, vuốt râu cười nói:

Có việc
Hì hì bị ngài nói đúng rồi Trấn Tiêu cười hì hì
Ha ha, được rồi, hai đứa ngồi đi, có việc gì
Đúng lúc Thành thẩm bưng trà nóng vào, Vương Đại Tĩnh vươn tay đỡ, rót cho Trưởng thôn cốc trà, rồi mới rót cho mình và Trần Tiêu.

Biết rồi sao? Trưởng thôn nhấp ngụm trà hỏi Trần Tiêu, nói là hỏi nhưng thực chất là khẳng định.

Trần Tiêu gật đầu: Đúng vậy, đến nhờ Trưởng thôn cũng là việc này
Để ta đoán xem hai đứa nhờ ta chuyện gì?
Nếu ngài đoán đúng ta sẽ gọi ngài một tiếng gia gia Trần Tiêu cười ha ha
Trưởng thôn hết nói nổi nhìn Trần Tiêu: Đúng là nghịch ngợm, ha ha, để ta đoán xem
Trưởng thôn vuốt râu, trầm ngâm một lát bỗng nở nụ cười, lắc lắc đầu nói:
Có phải muốn lấy chìa khóa nhà con không?
Cả hai ngạc nhiên nhìn Trưởng thôn, xem phản ứng của họ ông nào còn không hiểu.

Ha ha, ta đoán đúng rồi phải không?
Dạ, sao ngài biết được, ta với Tĩnh ca chỉ mới nói qua
Quên rồi sao, lúc nãy con vừa nói với ta có việc nhờ, cộng thêm con đã biết chuyện của Đại Tĩnh, mà việc cấp bách hiện tại là chỗ ở của Đại Tĩnh, con lại mở miệng nhờ ta chớ không phải Đại Tĩnh, trùng hợp trong tay ta đang giữ chìa khóa nhà của con
Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh tròn mắt nhìn, xem phản ứng của họ ông lại lắc đầu cười ha ha, uống trà.

Gia gia
Ha ha ha Trưởng thôn bật cười, Vương Đại Tĩnh cũng che miệng cười trộm nhưng bị Trần Tiêu lườm một cái liền ngồi thẳng lưng.

Đúng như ngài nói, ta muốn lấy chìa khóa trước hẹn, ta biết chưa đến ước hẹn mà lấy lại chìa khóa sẽ khiến ngài khó xử, nhưng ta có việc cần dùng, Trưởng thôn ngài có thể châm chước đưa chìa khóa trước cho ta được không?
Cho Đại Tĩnh dùng sao?

Trần Tiêu gật đầu, Vương Đại Tĩnh im lặng nãy giờ bỗng mở miệng:
Trưởng thôn ta sẽ không dùng không, ta sẽ thuê nhà cũ của Trần Tiêu, sẽ trả tiền cho đệ ấy
Gì cơ, Trần Tiêu quay qua nhìn Vương Đại Tĩnh nói:
Huynh nói gì thế, lúc nãy không phải nói vậy, với lại ta keo kiệt đến thế ư, chỉ là một căn nhà cũ cho huynh ở tạm một thời gian, huynh cần chi khách sáo như vậy, gì mà trả với không trả tiền thuê, chúng ta xa lạ vậy sao?
Không được, nếu đệ không nhận tiền thuê nhà ta sẽ không dọn vào, không phải ta xem đệ là người xa lạ, ta rất quan tâm đến đệ
Huynh còn dám nói, nếu không xem ta là người lạ thì dọn vào đi Trần Tiêu tức giận trừng mắt Vương Đại Tĩnh
Không được trừ phi đệ đồng ý nhận tiền thuê nhà Vương Đại Tĩnh kiên quyết
Huynh muốn chọc tức ta sao?
Ta không chọc tức đệ, chỉ cần đệ đồng ý nhận tiền thuê nhà ta sẽ dọn vào ngay
Huynh
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thực chất chỉ có mỗi Trần Tiêu trừng mắt Vương Đại Tĩnh, còn kẻ ngốc nào đó chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi đó cho Trần Tiêu trừng.

Đệ đừng trừng ta như thế, hại mắt nếu tức giận cứ đánh ta
Ta mới không cần đánh huynh, hỏi huynh lần cuối huynh có chịu dọn vào không?
Vương Đại Tĩnh lắc đầu từ chối, Trần Tiêu tức đến khó thở, ha, lần đầu để ý một người muốn đối tốt với người đó, nhưng, Trần Tiêu nghiến răng mắng chửi trong lòng, tên đầu đất này sao lại cứng đầu như vậy, không phải chỉ là dọn vào ở thôi sao, sao phải khó khăn đến thế.

Khụ, khụ Trưởng thôn nắm tay che miệng ho khan, đoạn ông đứng dậy, bước ra ngoài, trước khi đi bỏ lại một câu:
Hai đứa cứ thương lượng khi nào xong thì gọi ta, ta ra ngoài phơi nắng thư giãn gân cốt.


Bình luận

Truyện đang đọc