LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT


Trần Tiêu gật đầu.

Đến lượt Vương Siêu bối rối, y không có nghĩ đến đại tẩu sẽ tặng y, làm sao bây giờ, có nên nhận hay không?
Vốn dĩ chỉ muốn đến góp vui nhưng không ngờ tay nghề của đại ca tốt đến vậy, hắn nhìn trúng cây châm phượng hoàng tinh xảo, ngoài việc làm quà sinh thần cho nhị tỷ hắn còn muốn ủng hộ sinh ý của đại ca.

Mặc dù đại ca rời nhà, không còn quan hệ với Vương gia thế nhưng đại ca vẫn là đại ca, trong người vẫn chảy dòng máu Vương gia, đại ca cũng không làm gì sai hết, lấy người mình yêu là việc vui vẻ, hạnh phúc cỡ nào.

Tình cảm của đại ca và đại tẩu cũng rất tốt, thật đáng ngưỡng mộ.

Hắn biết đại ca không thích nhìn thấy người Vương gia nhưng hắn hi vọng có thể giúp đỡ một ít, xem như là bồi thường cũng được.

Ta, đệ,...!Vương Siêu lắp bắp nói, quả thật y đang rất bối rối, không biết nên nhận hay không nhận đây.

Vương gia vẫn còn nhân tình nhỉ? Vài lần gặp trước đây tuy người trước mặt có hơi kiêu ngạo, lời nói hơi khó nghe tí nhưng nhìn chung hình như không khó ưa, chán ghét như đám người Vương gia kia.

Hơn hết chỉ có y là gọi Tĩnh ca bằng đại ca.

Mặc dù Tĩnh ca không nói nhưng y biết huynh ấy không lãnh đạm như vẻ ngoài biểu hiện.Chỉ là một người thôi mà.

Nghĩ vậy Trần Tiêu liền cười nói:
Ngươi cứ cầm lấy, chỉ là một cây châm, không giá trị, Tĩnh ca chúng ta qua kia đi Trần Tiêu không đợi Vương Siêu phản ứng đã nắm tay Vương Đại Tĩnh kéo đi.

Vương Đại Tĩnh không đáp lời, để mặc Trần Tiêu lôi kéo.

Nhìn bóng lưng hai người Vương Siêu mím môi, siết chặt châm cài, do dự chốc lát liền rời đi.

Huynh có muốn nhận lại không? Thấy người rời đi Trần Tiêu liền quay qua hỏi kẻ im lặng nãy giờ.

Không cần thiết, huynh có đệ đủ rồi
Nắm chặt tay Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh tràn đầy ý cười nói:
Thân thủ nắm trở lại, giơ giơ lên trước mặt đối phương, Trần Tiêu cũng cười nói:
Vậy huynh phải nắm thật chặt, đừng để tuột đấy
Sẽ không Vương Đại Tĩnh nghiêm túc trả lời.


Cả hai nhìn nhau cùng mỉm cười, xung quanh đầy người thế nhưng hiện tại trong mắt hai ngươi chỉ có hình bóng đối phương.

Ta nói hai người có thể để ý hoàn cảnh không? Đừng trách ta không nhắc nhở, đồ hai người trưng bày đã không cánh bay hết rồi kìa, tức chết ta, có thể nghiêm túc buôn bán không?
Trần Hàn tức đến giơ chân, nãy giờ hắn chạy tới chạy lui giúp đỡ trông đồ, sợ sơ ý sẽ bị người lợi dụng sơ hở cuỗn đồ đi mất, còn phu phu họ thì tránh một bên tú ân ái, tức chết hắn.

Trần Tiêu câu vai Trần Hàn cười làm lành: Ta sai rồi, ngươi đừng tức giận, chẳng phải ngươi nói tức giận hại thân sao, ngươi xem Tĩnh ca qua đó thu tiền rồi kìa, với lại có ngươi giúp đỡ trông coi ta tin tưởng sẽ không sao
Hừ, ngươi đừng tưởng ta dễ dụ, ta còn giận đấy nhá, nóng chết được, buông ra, ta giúp ngươi trông đồ
Nhìn người nào đấy mạnh miệng nhưng tai thì đỏ lên, Trần Tiêu bụm miệng cười, đúng là biệt nữu.

Cánh hoa nở rộ, điểm thêm sắc màu, phối hợp tua rua càng thêm sinh động.

Mặc dù điêu khắc từ gỗ nhưng vô cùng có thần thái của một đóa mẫu đơn diễm lệ.

Cô cô, con muốn cây châm mẫu đơn này Thái Hồng Ngọc nói.

Trần lão thái nhìn cây châm trước mặt, mụ còn đang rất tức giận thế nhưng cháu gái quan trọng hơn.

Mụ cũng đã thua thiệt rất nhiều thứ vào tay Trần Tiêu nếu không lấy được thứ gì mụ sẽ nuốt không trôi cục tức này, cho nên mụ quay qua bảo với Thái Hồng Ngọc:
Thích món nào cứ lấy, đây là nó nợ chúng ta
Nói rồi mụ cũng nhanh tay đoạt một vài món.

Được Trần lão thái đồng ý, Thái Hồng Ngọc hớn hở lấy những món nàng thích.

Đây là đồ Vương đại ca đích thân làm, cài trên tóc nhất định rất đẹp.

Nghĩ tới đó nàng liền đỏ mặt.

Vương Đại Tĩnh lần lượt tính tiền cho từng người.

56 đồng
Một bó đũa, 50 đồng
Rương đựng đồ, 80 đồng
12 đồng

Thu được tiền Vương Đại Tĩnh liền đưa cho Trần Tiêu bên cạnh, bỏ tiền vào hà bao, hà bao càng ngày càng nặng trĩu, lòng Trần Tiêu lâng lâng, cười không ngậm được miệng.

289 đồng Nhìn hai người trước mặt, Vương Đại Tĩnh mặt không cảm xúc tính tiền.

Sao vậy? thấy Vương Đại Tĩnh không đưa tiền qua, Trần Tiêu nghi hoặc ngẩng đầu.

Trần lão thái ôm đủ thứ trong lòng, mụ khinh thường không nhìn Vương Đại Tĩnh, đây là đồ của Trần Tiêu, mụ thích thì cứ lấy, ai có thể bắt mụ trả tiền, Thái Hồng Ngọc đứng cạnh cũng cầm vài món trong tay, bị đủ thứ ánh mắt nhìn chằm chằm nàng ta xấu hổ gục đầu.

Nhìn thái độ Trần lão thái làm sao còn không hiểu.

Thì ra thẩm thích mấy món này sao, ta tặng thẩm, còn vị cô nương này thật ngại quá tổng cộng là 150 đồng Trần Tiêu mỉm cười nói.

Trần lão thái nhăn mày, bất mãn nói: Nó là cháu gái ta, là người nhà
Thẩm thẩm có lẽ quên rồi nhỉ, ta đã gả ra ngoài, cùng Trần gia không quan hệ, đừng nhận thân thích như thế, chính thẩm vừa nói với ta đấy, thẩm quên rồi sao Trần Tiêu vẻ mặt vô tội nói.

Trần lão thái á khẩu, ban nãy mụ quả thật nói thế.

Nét mặt thật đặc sắc nha, nghĩ là như thế nhưng ngoài mặt Trần Tiêu vẫn tỏ vẻ khó xử: Mặc dù thẩm nói thế nhưng dù sao cũng có ơn nuôi dưỡng với ta, ta từng nói sẽ báo đáp, mấy món này xem như tâm ý của ta, còn vị cô nương này cùng ta không quan hệ, ta phải thu tiền, ta mở tiệm làm ăn, còn phải mua nguyên liệu làm đồ, còn phải ăn cơm, không thể tặng không được, thẩm nói có phải không?
Tên tạp chủng này thật xảo quyệt, nhưng tất cả do mụ gây ra trước nếu lúc đó không nhanh miệng nói thế thì bây giờ có thế bắt chẹn tên này rồi.

Trần lão thái hối hận xanh cả ruột.

Ta trả tiền là được Thái Hồng Ngọc không chịu nổi ánh mắt xung quanh, nàng ta lí nhí nói, mở túi tiền lấy 150 đồng đưa cho Vương Đại Tĩnh.

Vương Đại Tĩnh nhận lấy đưa cho Trần Tiêu.

Trần Tiêu vui vẻ bỏ vào hà bao.

Trần lão thái âm trầm nhìn vẻ mặt hớn hở của Trần Tiêu, mụ không cam tâm, nhìn hắn vui vẻ mụ không thoải mái.

Nụ cười của hắn như thể chế nhạo sự thất bại của mụ, tên tiện nhân kia và hắn giống nhau, đều đang cười nhạo mụ.1
Cô cô, chúng ta về thôi Thái Hồng Ngọc ấm ức dìu Trần lão thái.


Trần lão thái bắt lấy tay Thái Hồng Ngọc, nàng ta khó hiểu nhìn Trần lão thái.

Lấy nó ra Trần lão thái nói.

Thái Hồng Ngọc không hiểu Trần lão thái muốn nói gì.

Lấy đồ ta cho ngươi raTrần lão thái nói.

Thái Hồng Ngọc hiểu ý, nàng kéo sợi dây khóa vàng trong y phục ra đeo trước ngực.

Nhìn khóa vàng trước ngực Thái Hồng Ngọc, Trần lão thái rốt cuộc lấy lại tinh thần, đây là đồ của người nọ, có nó trong tay như thể khẳng định mụ sẽ chiến thắng, mụ nhìn Trần Tiêu bên kia, nở nụ cười đắc ý.

Lúc Thái Hồng Ngọc lấy khóa vàng ra, đồng tử của Trần Tiêu liền co rúc theo.

Từ lúc xuyên qua đến nay hắn vẫn không ngừng nổ lực tìm kiếm nhưng không có lấy một tí thông tin nào.

Trong thôn cũng không thấy tiểu hài tử đeo.

Hắn cũng từng nghĩ đến khả năng nó rơi xuống vách núi khi phụ thân ngã, còn định vài ngày nữa sẽ cùng Tĩnh ca đến đó thử vận may nhưng không ngờ hôm nay lại được gặp một cái khóa vàng chân thật.

Khóa vàng vẫn luôn là tâm bệnh của hắn.

Chưa tìm được, hắn rất áy náy với nguyên chủ.

Nhìn khóa vàng trước mặt Trần Tiêu ép buộc bản thân phải bình tĩnh.

Ổn định cảm xúc trong lòng, Trần Tiêu liền thản nhiên nhìn hai người trước mặt.

Lúc Trần lão thái cười đắc ý nhìn y, y liền mỉm cười đáp trả, giả vờ như không biết gì.

Phải nghĩ cách xác nhận khóa vàng trên người Thái Hồng Ngọc có phải là của nguyên chủ không?
Thôn Sơn Hà đa số là nông dân, ăn mặc đã phải đau đầu, họ không dư dả đến mức mua khóa vàng tặng cho con cháu.

Chỉ những hộ thật sự giàu có mới chi tiêu xa xỉ như thế.

Thái Hồng Ngọc là cháu gái Trần lão thái, nhà thôn cạnh bên, hiện tại y chưa biết hoàn cảnh nhà Thái Hồng Ngọc như thế nào? Giàu? Nghèo? Nếu giàu thì khóa vàng đó có thể là của nàng ta nhưng Trần Tiêu liền bác bỏ ý nghĩ trên, nếu thật sự giàu có dựa trên tình cảm cô cháu của Trần lão thái và Thái Hồng Ngọc thì không để Trần lão thái sống cơ cực như vậy, cho nên chỉ có thể là vế sau.

Khả năng được tặng cũng được Trần Tiêu loại bỏ, thời đại này khóa vàng có ý nghĩa rất trọng đại huống chi lại rất đắc, sẽ không ai rãnh rỗi đi tặng ngươi khóa vàng trừ khi não người đó có vấn đề.


Kết hợp thái độ ban nãy của Trần lão thái, phần trăm nghi ngờ của Trần Tiêu lại gia tăng.

Tại sao phải bảo Thái Hồng Ngọc đem khóa vàng đeo trước ngực? Còn hướng mình cười đắc ý.

Tai nạn của phụ thân liệu có liên quan đến Trần gia không?.

Đúng rồi, lúc trước trên bàn cơm mình cùng Trần lão thái xảy ra tranh cãi, khi đó có nhắc đến tai nạn của phụ thân, mặt của Trần lão gia tử liền biến đổi trong nháy mắt, lúc đó không nghĩ nhiều, bây giờ xem ra không nghĩ không được.

Tạm gác chuyện tai nạn của phụ thân qua một bên, trước mắt cần xác nhận khóa vàng Thái Hồng Ngọc đang đeo có phải của nguyên chủ không?
Trên tay bỗng nhiên có lực đạo gia tăng, Trần Tiêu liền hồi thần ngẩng đầu nhìn đối phương.

Nghĩ gì mà nhập tâm thế? Sắc mặt đệ rất kém Vương Đại Tĩnh lo lắng hỏi.

Để mặc đối phương nắm tay, Trần Tiêu cười cười: Không sao, bận cả buổi sáng, đệ hơi mệt
Đệ vào trong nghỉ ngơi đi, nơi này có huynh Vương Đại Tĩnh ôn nhu nói.

Trần Tiêu lắc đầu từ chối: Không sao, huynh cũng bận cả buổi sao đệ có thể để huynh một mình lo liệu, nơi đây cũng sắp xong, chúng ta cùng nhau làm
Đệ chịu nổi không? Vương Đại Tĩnh vẫn không an tâm.

Vì để chứng minh mình chịu được, Trần Tiêu vươn tay, gồng cơ bắp: Huynh xem, đệ rất mạnh
Bị hành động trẻ con của Trần Tiêu chọc cười, Vương Đại Tĩnh bất đắc dĩ, xoa xoa đầu Trần Tiêu, ánh mắt toát lên sự cưng chiều vô hạn: Không được ráng sức
Trần Tiêu mỉm cười, gật đầu đáp ứng.

Một màng này lọt vào mắt Thái Hồng Ngọc, nàng ta chua xót, nếu người bên cạnh Vương Đại Tĩnh là nàng thì thật tốt biết bao, nghĩ nghĩ nàng liền sinh khí, tất cả tại Trần Tiêu nếu không phải Trần Tiêu quyến rũ Vương Đại Tĩnh sao huynh ấy có thể trướng mắt nàng, nghĩ đến phải làm tiểu thiếp cho tên kia nàng liền ấm ức, càng nghĩ càng khó chịu, liền dìu Trần lão thái:
Cô cô chúng ta về thôi
Trần lão thái còn đắm chìm trong trạng thái đắc ý, nhìn biểu hiện của Trần Tiêu, mụ biết hắn không biết đến sự tồn tại của thứ này, rất hợp ý mụ, ha ha ha, thứ ngươi để lại cho đứa con thân yêu của ngươi ta sẽ thay ngươi bảo quản, ngươi thấy sao Trần An Đức.

Đừng trách ta bất nghĩa, là ngươi phụ ta trước, ngươi chết không nhắm mắt thì cũng đừng tìm ta, người ngươi nên tìm là tên tiểu tiện nhân của ngươi, tất cả do hắn.

Mụ quay sang dặn dò Thái Hồng Ngọc:
Ngươi phải đeo nó hàng ngày, nếu được phải để tên Trần Tiêu kia nhìn thấy, hiểu ý ta không?
Thái Hồng Ngọc mơ hồ, gật gật đầu, hiện tại nàng một bộ thương tâm, nào biết Trần lão thái nói gì, chỉ theo bản năng gật đầu.

Nghĩ đến Trần Tiêu nhìn mà không biết được đây là di vật của phụ thân mình để lại, Trần lão thái liền thoải mái, mụ cười đến là khoái chí, nếp nhăn trên mặt đều sắp biến dạng.

Trần Tiêu nhìn hai người rời đi thì nhăn mi nhưng không có ý định ngăn cản, quá lộ liễu sẽ khiến nghi ngờ..


Bình luận

Truyện đang đọc