LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT


Tiễn người xong Vu Hoài Minh nhanh chân trở lại trấn, hắn đi rất nhanh gần như là chạy, trễ hẹn với Đô Đô một canh giờ rồi, nhóc đó lại giận dỗi với hắn.

Về đến thôn, Vương Đại Tĩnh đánh xe trâu dừng trước nhà Trần đại phu, thôn dân tò mò kéo lại vây xem, hỏi này hỏi nọ nhưng đều bị Trần đại phu đuổi đi.

Trần Tiêu bọc Trần Hàn như cái bánh chưng ngay cả mặt cũng dấu đi, nếu để thôn dân thấy Trần Hàn cả người thương tích không biết sẽ lại tưởng tượng ra câu chuyện ly kỳ gì.

Vương Đại Tĩnh bế Trần Hàn vào trong, đặt y lên giường liền đi ra gian ngoài đợi.

Trần Tiêu giúp Trần Hàn lau người, thay y phục, thoa thuốc, đắp kín chăn cho y liền khép cửa.

Trần thúc, ta giúp Trần Hàn thoa thuốc thay y phục rồi, y hiện tại vẫn mê mang Trần Tiêu ngồi vào bàn.

Trần đại phu như già đi vài tuổi, ông nhìn hai người nói: Cũng nhờ gặp được hai đứa trên trấn nếu không Hàn nhi thật phải chịu oan uổng, thúc rất cảm kích
Trần thúc nói gì vậy, giao tình hai nhà chúng ta còn phải khách khí thế sao? Đổi lại là ta thúc có giúp ta không? Trần Tiêu nói.

Tiểu tử nói gì thế sao thúc có thể không giúp đỡ, chỉ là chuyện hôm nay không giống thế, nếu hai đứa không xuất hiện, Hàn nhi sẽ chịu oan khuất lớn, thúc không nói lại họ Vương, cứ thế trừng mắt nghe cô ta bóp méo sự thật, thúc già thật rồi, cả cháu mình cũng không bảo vệ được Trần đại phu thở dài ưu buồn.

Trần Tiêu không biết nên nói gì để an ủi ông, y kéo kéo tay áo Vương Đại Tĩnh.

Vương Đại Tĩnh nhìn y rồi lại nhìn Trần đại phu.

Trần thúc, sau này ta với Tiêu Tiêu sẽ bảo hộ Trần Hàn cùng thúc, ai bắt nạt hai người ta sẽ đánh người đó Vương Đại Tĩnh nói.

Thật bạo lực nhưng phải nói là vô cùng hiệu quả chí ích Trần đại phu nghe được rất vui.

Ông rất lo lắng có một ngày ông không ở bên Trần Hàn sẽ chịu khổ, hiện tại nghe được Vương Đại Tĩnh nói sẽ bảo hộ Hàn nhi ông rất yên tâm, dù ông không còn nhưng Trần Hàn vẫn sẽ an ổn sống không lo lắng sẽ bị người bắt nạt, ức hiếp, nhưng như vậy Trần Hàn sẽ là gánh nặng của hai người.

Đa tạ hai đứa, xem như thúc ích kỷ đi, thúc chỉ mong Hàn nhi an ổn qua ngày là được nói đến đây mắt ông đỏ lên.

Trần thúc, chúng ta cùng thôn giúp đỡ nhau là việc bình thường với lại ta rất thích ở chung với Trần Hàn, thúc cứ yên tâm, Trần Hàn tốt như vậy ắt sẽ có người nhìn ra còn nếu không nhìn ra thì không đáng để thúc tin tưởng gửi gắm Trần Hàn, thúc nói có phải không? Trần Tiêu cười nói.

Đúng vậy, không đáng Trần đại phu gật đầu.

Cả ba lại trò chuyện một lát, Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh liền đánh xe trâu về nhà.


Hôm nay xảy ra chuyện như vậy không còn tâm trạng nấu nướng, Trần Tiêu làm đại hai bát mì cả hai qua loa ăn xong liền tắm rửa lên giường.

Tĩnh ca huynh sao vậy? Từ trấn về đây huynh rất im lặng Trần Tiêu nằm nghiêng nhìn sường mặt hắn.

Không có, đã trễ rồi mau ngủ đi Vương Đại Tĩnh kéo chăn cho y.

Trần Tiêu giữ tay Vương Đại Tĩnh lật người ngồi lên thắt lưng hắn, từ trên cao nhìn xuống, y không vui nói:
Rõ ràng huynh không vui sao lại gạt ta?
Vương Đại Tĩnh giơ tay đỡ thắt lưng y, sợ y không cẩn thận sẽ té, ngập ngùng hỏi:
Đệ và tên họ Đinh đó...là quan hệ gì?
Trần Tiêu ngớ ra, quan hệ gì là quan hệ gì?
Huynh là vì chuyện này mà trầm mặt cả buổi
Vương Đại Tĩnh nhìn y không lên tiếng.

Trần Tiêu phì cười, theo không kịp não huynh ấy thật.

Ta chỉ bịa chuyện để huynh đánh hắn thôi, ta và tên nhát gan, vô sỉ đấy thì có thể có quan hệ gì
Thật Vương Đại Tĩnh nói.

Thật
Tĩnh ca, huynh ghen Trần Tiêu vui vẻ nói.

Ừ Vương Đại Tĩnh thẳng thắng thừa nhận.

Trần Tiêu tròn mắt nhìn người dưới thân, sau đấy nhẹ nhàng cúi đầu nói:
Ta chỉ thích huynh, chỉ thích mỗi mình Tĩnh ca, huynh ghen vì ta, ta rất vui
Trần Tiêu vừa nói xong Vương Đại Tĩnh liền đỡ y lật người, Trần Tiêu mỉm cười vòng tay qua cổ Vương Đại Tĩnh, hắn liền chậm rãi cúi đầu.

Chiều hôm sau Trần Tiêu liền mang theo canh gà cùng bánh bao qua nhà Trần đại phu.

Trần Hàn ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, vết thương sưng tím, chỉ có thể ăn từng miếng nhỏ.

Ngươi uống chút canh gà đi, ta có bỏ thêm thảo dược, giúp tan máu bầm, giảm đau Trần Tiêu đổ canh gà ra bát cho hắn.

Trần Hàn gật đầu, cầm muỗng uống canh.


Thật quá đáng, lý ra ta phải bảo Tĩnh ca đánh tên họ Đinh đó nặng vào nhìn Trần Hàn khó khăn uống canh cũng đủ biết Vương Bảo Thoa ác độc ra sao.

Trần Hàn lắc đầu muốn cười nhưng lại đụng tới vết thương, đau đến ứa nước mắt.

Ngươi đang bị thương đừng lộn xộn, đợi dưỡng hảo vết thương rồi nói
Trần Hàn gật đầu, do dự một lát y liền kéo tay Trần Tiêu viết vài chữ.

Người cứu ngươi? A ý ngươi nói là nam nhân cứu ngươi đấy hả Trần Tiêu hỏi.

Trần Hàn gật gật đầu, mong đợi nhìn Trần Hàn.

Ta cũng không rõ người đó là ai? Huynh ấy từ chối đáp tạ, sau khi bế ngươi để lên xe trâu cũng nhanh chóng rời đi Trần Tiêu cắn miếng bánh nói.

Bế, bế ta đặt lên xe, Trần Hàn tưởng tượng cảnh được nam nhân bế trên tay, mặt không tự giác nóng bừng.

Ế, ta nghi lắm nha, ngươi đang nghĩ đến người đó sao? Trần Tiêu cười chọc hắn.

Trần Hàn hơi xấu hổ cúi đầu, một lát sau lại gật nhẹ đầu.

Trần Tiêu là bạn hắn nói cho y biết cũng chẳng sao ngược lại còn cảm thấy có hơi nhẹ nhõm vì có người tâm sự.

Ngươi biết người đó à? Trần Tiêu hỏi.

Trần Hàn lắc đầu viết vào tay Trần Tiêu.

Ta không biết người đó là ai, từng gặp nhau một lần, hôm qua là lần thứ hai.

Vậy người đó có gia thất chưa?
Ta chỉ biết huynh ấy có một hài tử, mẫu thân của hài tử đó không còn.

Trần Hàn có hơi buồn.


Trần Tiêu nhìn hắn ủ rũ như thế liền thở dài.

Được rồi ngươi đừng buồn ta sẽ giúp ngươi tìm người đó thử, chỉ là ngươi cũng đừng hi vọng quá nhiều
Nghe Trần Tiêu nói thế Trần Hàn liền gật đầu, nhịn đau nói: Sẽ không, nếu người đó có thê tử hay phu lang ta sẽ không suy nghĩ nhiều
Nhưng nếu thật sự người đó không gia thất thì ngươi phải cố lên, phải biết nắm bắt cơ hội, ta sẽ giúp ngươi Trần Tiêu cổ vũ Trần Hàn.

Trần Hàn sờ sờ vết thương trên mặt, không biết nên trả lời Trần Tiêu thế nào.

Y quả thật có hảo cảm với người đó nhưng mà không biết người đó có cảm thấy y xấu xí không.

Nếu hắn có ý kiến với diện mạo của ngươi thì đừng quan tâm hắn, một người chỉ coi trọng dung mạo không đáng để ngươi phí tâm Trần Tiêu an ủi y.

Trần Hàn nghe lời gật gật đầu nhưng trong lòng lại có nỗi buồn không tên.

Y suy nghĩ một lát liền viết vài chữ.

Ta chủ động như thế có phải rất kì cục không? Song nhi thì không nên như thế phải không?
Ngươi nghĩ gì thế? Có cơ hội phải nắm bắt đừng để bản thân phải hối hận, miễn sao ngươi không thẹn với lương tâm là được Trần Tiêu nói.

Trần Hàn gật đầu.

Cảm ơn ngươi, ta sẽ cố gắng.

Lúc về nhà Trần Tiêu kể với Vương Đại Tĩnh.

Tĩnh ca, chuyện là thế đấy, huynh nói xem chúng ta nên làm gì để giúp Trần Hàn còn nữa ta rất lo lắng, Trần Hàn nói người đó đã có hài tử Trần Tiêu nằm trườn ra bàn, thở dài nói.

Ngày mai lên trấn bày hàng huynh sẽ đi kiếm người đó, đệ đừng lo lắng Vương Đại Tĩnh an ủi y.

Trần Tiêu gật gật đầu, buồn bực nói: Hôm qua vẫn chưa nói xong chuyện bản vẽ, mai đệ sẽ đến Kim Ngọc một chuyến nữa

Sáng hôm sau như thường lệ Trần Tiêu dậy sớm nấu đồ ăn sáng, y nấu một nồi cháo thịt bằm cùng hấp một lồng màn thầu, múc ra hai phần cháo cất kĩ vào sọt tre, lại múc một tô to để vào một hộp gỗ đựng thức ăn, lấy năm sáu cái màn thầu liền đem đồ để lên xe trâu.

Trong thời gian y chuẩn bị đồ ăn, Vương Đại Tĩnh đã để những thứ cần thiết lên xe.

Khi đi qua nhà Trần đại phu, Vương Đại Tĩnh xuống xe gõ cửa, đưa hộp đựng thức ăn cho Trần đại phu liền đánh xe lên trấn.

Chớp mắt đã đến giữa trưa hai người thu dọn sạp hàng, Vương Đại Tĩnh đánh xe trâu gửi đầu trấn rồi đi tìm người hôm trước, Trần Tiêu thì đi thẳng đến Kim Ngọc.

Khách quan, chưởng quầy đợi trên lầu, người cứ đi thẳng lên đấy Tiểu nhị nhiệt tình nói.


Đa tạ Trần Tiêu mỉm cười liền đi thẳng lên lầu.

Kim chưởng quầy, lần trước thất lễ Trần Tiêu áy náy xin lỗi.

Kim chưởng quầy cười khoát tay: Không có gì, đừng khách sáo, nào ngồi đi
Trần Tiêu vừa ngồi xuống ông liền đưa qua một tách trà.

Đa tạ Trần Tiêu nhận lấy.

Bằng hữu của Vương phu lang không sao chứ? Ta nghe phong phanh có người bị thương Kim chưởng quầy quan tâm hỏi.

Trần Tiêu cười khách sáo: Không sao, bằng hữu của ta hiện đang dưỡng thương, đa tạ Kim chưởng quầy quan tâm
Không nhắc chuyện đó nữa Kim chưởng quầy cười, mở ngăn tủ lấy ra mấy bản vẽ hôm trước Trần Tiêu vội đi nên để lại chỗ ông.

Trải bản vẽ ra bàn, Kim chưởng quầy thưởng thức nói: Ta đã xem qua bản vẽ của Vương phu lang, rất ấn tượng, độc đáo, chi tiết tỉ mỉ, không biết Vương phu lang ra giá thế nào?
Kim chưởng quầy không hỏi xuất xứ vừa mở miệng liền định giá, nhãn lực của ông rất tốt, ông có thể nhìn ra tất cả bản vẽ trang sức trên bàn đều mới lạ, chưa từng thấy, nếu thật sự chế tác tung ra bán ông dám chắc chắn sẽ đắc hàng.

Trần Tiêu không ngạc nhiên khi nghe Kim chưởng quầy nói thế nhưng để chắc chắn y vẫn nói:
Kim chưởng quầy cứ an tâm, đây đều là mẫu trang sức do ta thiết kế, không ăn cắp hay sao chép của người khác, còn về giá cả Kim chưởng quầy cứ trực tiếp định giá
Kim chưởng quầy lại càng thưởng thức Trần Tiêu hơn, thẳng thắng như thế rất sảng khoái, hợp tác với người như Trần Tiêu ông rất sẵn lòng.

Ta cũng không chiếm lợi của Vương phu lang, châm cài ngọc bích, vòng tay ngọc bích, bông tai ngọc bích, vòng cổ ngọc bích, nhẫn ngọc bích, tất cả năm mẫu, một ngàn lượng bán đứt, Vương phu lang thấy thế nào?
Một vạn lượng, Trần Tiêu giật mình, so với số y dự đoán cao hơn rất nhiều.

Nhìn ra được ý nghĩ Trần Tiêu, Kim chưởng quầy cười nói: Vương phu lang có đều không biết, Kim Ngọc chỉ là một sản nghiệp nhỏ ở đây, sản nghiệp chính đặt ở kinh thành, một mẫu bán ra lợi nhuận ta thu lại có thể gấp đôi cũng có thể gấp ba số tiền ta bỏ ra
Lần này miệng Trần Tiêu lại thành chữ o, hiểu biết của y về kinh doanh vẫn còn kém nhỉ.

Sao Kim chưởng quầy lại nói với ta chuyện này, không sợ ta vịnh vào đó đòi tăng giá Trần Tiêu hỏi ngược lại.

Sẽ không, đây là lần hợp tác đầu tiên của ta và Vương phu lang, các mẫu này mặc dù sử dụng ngọc bích làm chủ đạo, thế nhưng kiểu dáng lại hết sức mới lạ, có điều vì chưa từng xuất hiện nên sẽ hơi khó để khách nhân lựa chọn, ta cần phải thử nghiệm nên mới định giá như thế nếu lô này thành công bán ra, lần sau Vương phu lang đến giá sẽ không thấp như vậy Kim chưởng quầy cười giải thích.

Thương nhân đều là hồ ly chín đuôi.

Thành giao Trần Tiêu nói.

Vương phu lang ta có điều kiện kèm theo, những mẫu trang sức này Kim Ngọc không muốn đồng sở hữu Kim chưởng quầy nói.

Trần Tiêu gật đầu đáp ứng: Tất nhiên là vậy, ta đã lựa chọn Kim Ngọc thì sẽ không bán cho cửa hàng khác, Kim chưởng quầy cứ an tâm, ta cũng có điều kiện kèm theo đó là mong Kim chưởng quầy đừng tiết lộ danh tính của ta, ta không muốn rước phiền phức
Kim chưởng quầy sảng khoái đáp ứng, ông ghi một bàn thỏa thuận mua bán, cả hai liền kí tên, mỗi người một bản..


Bình luận

Truyện đang đọc