LẠI THẤY 1982 (HỰU KIẾN 1982)



Sau khi Doãn Võ tới Bắc Kinh thực tập không lâu, Tiểu Vũ cũng tới Bắc Kinh thực tập, cô nàng vào tờ báo trứ danh cả nước làm phóng viên.

Có thể vào tờ báo này, lại nói là còn may nhờ năm đó Diệp Tuệ chạy đến trường để cản cô nàng tham gia cuộc vận động nào đó, người bị xử phạt năm đó đặc biệt nhiều, Tiểu Vũ là số ít không bị ghi tội, thành tích cô phi thường ưu dị, biểu hiện xuất chúng, đã được trường học đề cử đến Bắc Kinh.

Lúc Diệp Tuệ biết được Tiểu Vũ tới đây ấy, quả thực là vui mừng khôn xiết, này đây em trai em gái đều hội tụ ở Bắc Kinh, ít nhất về sau ở bên nhau còn có thể chiếu ứng lẫn nhau, mọi người gặp mặt cũng không cần đông nam tây bắc đều chạy một lượt.

Diệp Tuệ nhìn Doãn Võ trưởng thành lên từng chút một, công ty được anh xử lý vận tác bình thường, liền yên tâm, tính đi về nhà.

Hôm Nguyên Đán này, nhân lúc mọi người đều nhín được thời gian rảnh rỗi, mấy chị em tính toán hội họp một lần cho đã, bởi vì tưởng niệm cảm giác gia đình, bọn họ đều kiến nghị nấu cơm ở nhà, không ra ngoài ăn, Diệp Tuệ tính tự mình xuống bếp, nấu một bữa ăn đúng điệu quê nhà vì bọn họ.

Sáng sớm, Diệp Tuệ liền đi mua đồ ăn về, Tiểu Vũ là tối ngày hôm trước tan tầm xong liền tới đây, đội một cái đầu ổ gà dậy, thấy chị gái đã mua đồ ăn về, xoa đôi mắt ngáp dài nói: "Chị, sao chị không gọi em? Đã nói xong là em bồi chị đi mua đồ ăn mà."
Diệp Tuệ cười nói: "Chị thấy em ngủ ngon, liền không gọi em." Tiểu Vũ vì lần hội họp này đã thay ca với đồng nghiệp mấy ngày, hôm nay mới có thể nghỉ ngơi, đi làm ở tòa báo cũng thật không dễ dàng, không biết ngày đêm.

"Em rửa mặt sạch sẽ rồi nhanh tới rửa rau giúp chị nhé." Tiểu Vũ xoa nhẹ mặt một phen, ngáp dài vào nhà vệ sinh.

"Tóc tai kia của em chải cho đàng hoàng vào, đều vểnh lên hết cả, trên đài rửa mặt có mousse tóc." Diệp Tuệ nhìn cái đầu ổ gà kia của cô nàng, không khỏi cảm thấy buồn cười, Tiểu Vũ hiện tại ở trước mặt người khác chính là vẻ mặt cao lãnh giỏi giang, ở trước mặt người nhà thì lại chẳng che giấu bản tính mình chút nào.

Cô nhìn thời gian một chút, gần 9 giờ, còn chưa có ăn bữa sáng, phải nhanh nấu bữa sáng.

Tiểu Vũ rửa mặt xong, dùng tay túm lấy tóc mái vểnh lên, dùng mousse tóc định hình nó, đi đến cửa phòng bếp, khụt khịt, lập tức tươi cười rạng rỡ: "Măng chua?"

"Ừ, mì sợi măng chua.

Bắc Kinh không mua được bún gạo, chắp vá ăn đi, rửa sạch tay tới ăn mì." Diệp Tuệ nói rồi gắp mì sợi vào trong tô, xối canh và thêm thức ăn lên trên, măng chua là cô nhờ Ngụy Nam gửi tới, dùng để an ủi nỗi khổ nhớ nhà.

Tiểu Vũ nhanh chóng tới cắt mì sợi: "Thơm quá! Chị, chừng nào Tiểu Tuyết tới?"
Diệp Tuệ nói: "Không biết, chốc nữa gọi con bé hỏi một chút đi." Tuy hiện tại còn chưa có di động, nhưng tốt xấu có máy nhắn tin, trong nhà bây giờ là mỗi người có một cái, có chuyện gì gọi một chút, cũng có thể tùy thời liên hệ được, tiện lợi hơn dựa vào viết thư liên hệ như trước kia nhiều.

Về phần đại ca đại*? Hơn 20.000 một chiếc, Diệp Tuệ cảm thấy không cần phải mua, hiệu suất quá thấp.

*: đây là tên gọi riêng cho điện thoại di động kiểu cục gạch mà người bên đó gọi, mình thấy để yên đó cũng được, nên không sửa.

Đang ăn, chuông cửa liền vang lên, Tiểu Vũ đứng dậy đi mở cửa: "Ai đó?"
Tiểu Tuyết đứng ở ngoài cửa, trong tay xách đầy đồ, cái mũi đông lạnh đến đo đỏ, vù vù mà thổi hơi: "Chị, mau cho em vào, lạnh chết mất!" Cô nàng nói rồi nhanh chóng chen vào cửa.

Diệp Tuệ nói: "Không phải em có chìa khóa sao, sao còn ấn chuông cửa?"
Tiểu Tuyết hừ dài một hơi: "Hu —— cuối cùng đã sống lại! Em ra ngoài quên mang bao tay, ngón tay đều sắp đông cứng, không móc chìa khóa ra được." Cô nàng nói rồi đặt túi trong tay lên sàn nhà, bỏ đi áo khoác lông vũ dày nặng.

Tiểu Vũ nhìn nhìn cái túi trên mặt đất, xách lên giúp cô nàng, đặt lên bàn trà.

Diệp Tuệ hỏi: "Tiểu Tuyết ăn sáng chưa? Chưa ăn thì chị trụng mì sợi cho em."
Tiểu Tuyết chạy đến cạnh bàn, hít một hơi thật sâu: "Thơm quá, măng chua! Em muốn ăn!"
Tiểu Vũ cười nói: "Cái mũi em sợ là có tật xấu rồi, rõ ràng rất thúi được chứ?"
"Với em mà nói, loại thúi này chính là thơm!" Tiểu Tuyết đứng dậy kiêu ngạo mà nói, sống tại Bắc Kinh 5 năm đã làm cô nàng hoàn toàn biến thành một cô gái phương bắc, vóc dáng cao gầy, thân hình thon thả, một giọng nói tiếng phổ thông đúng chuẩn, cô nàng không nói, phỏng chừng sẽ không ai cảm thấy cô nàng là người ngoại địa.

Tiểu Vũ nhìn bao bì in chữ Nhật, hỏi: "Đều là mang về từ Nhật Bản à?"
"Ừ, em đi Nhật Bản thi đấu, mua ở cửa hàng miễn thuế bên kia, mỹ phẩm dưỡng da với đồ trang điểm, còn có một vài thực phẩm chức năng và đồ chơi.

Mỹ phẩm dưỡng da với đồ trang điểm mỗi người một bộ, thực phẩm chức năng thì chị Tuệ mang về cho bác với mẹ giúp em, đồ chơi là cho Tiểu Thất với các bảo bối." Tiểu Vũ mới thi đấu từ Nhật Bản về, mỗi lần xuất ngoại đều phải mang chút quà về cho người nhà.

Tiểu Vũ cười híp mắt: "Cảm ơn nha! Vừa lúc kem thoa mặt cho chị lần trước dùng hết rồi.

Tiểu Tuyết nhà chúng ta tiền đồ, giờ xuất ngoại y như là chuyện thường ngày ấy."
"Cũng không có gì, chỉ chạy 2 chỗ Nhật Bản với Hàn Quốc thôi, chỗ khác cũng không lưu hành đánh cờ vây." Tiểu Tuyết không cho là đúng.

"Đó cũng đủ lợi hại rồi." Tiểu Vũ nói rồi lại ăn mì sợi nữa.

Tiểu Tuyết bưng tô Tiểu Vũ lên húp canh nóng: "Vẫn là cái mùi vị này chính tông! Anh Văn Võ đâu?"
Diệp Tuệ trụng mì sợi trong phòng bếp đáp: "Chắc cũng sắp tỉnh rồi đi, em có thể đến lầu trên đi gõ cửa hỏi một chút, thoạt nhìn là vẫn chưa." Lúc trước khi cô mua nhà chính là mua 2 căn trong tòa nhà này, nhà Doãn Văn ở ngay trên lầu, cùng một vị trí như cô, kết cấu là giống nhau như đúc.

Tiểu Tuyết nói: "Không phải có điện thoại sao, trực tiếp gọi một cuộc là xong rồi, lười ra cửa lắm." Nói xong thì chạy đến cạnh TV, cầm lấy điện thoại xoay một dãy số, lúc sắp tắt máy thì bên kia mới nhận: "Alo?"
"Anh Tiểu Văn, mau xuống dưới, chị làm mì sợi măng chua, mấy anh còn không xuống nữa là bọn em liền ăn sạch nha." Tiểu Tuyết không đợi bên kia trả lời đã cười hì hì cúp điện thoại.


Diệp Tuệ vốn định trụng mì sợi cho Doãn Văn Doãn Võ, nhưng sợ trụng xong rồi hai đứa nó chưa xuống, liền nghỉ, chờ xuống rồi lại nấu cũng không muộn, ba chị em họ ngồi cạnh bàn ăn mì sợi, hai chị em Tiểu Vũ Tiểu Tuyết đã rất lâu rồi không gặp, ghé vào một chỗ xì xà xì xồ nói không ngừng.

Diệp Tuệ nhìn mấy đứa nó, hai nha đầu đều trưởng thành rồi, Tiểu Tuyết năm nay cũng 18 tuổi rồi, rõ ràng trước đó vẫn là một tiểu nha đầu yêu khóc nhè, giờ đã là một đại cô nương duyên dáng yêu kiều, thời gian trôi qua thật nhanh.

Tiểu Vũ hỏi em gái: "Năm nay em lại không thể về nhà ăn Tết?"
"Em còn không biết, chưa biết trong đội an bài thế nào, nếu không có thi đấu, em liền tận lực xin nghỉ đi về, nhưng thời gian chắc chắn sẽ không dài." Năm trước Tiểu Tuyết không về nhà ăn Tết, năm nay đặc biệt muốn về.

Diệp Tuệ nói: "Nếu có thể nghỉ, liền mua vé máy bay bay tới tỉnh thành, rồi lại từ tỉnh thành trở về, chị trả vé máy bay cho em."
"Không cần, chính em vẫn mua nổi." Tiểu Tuyết cười hì hì đáp ứng, tuy mấy năm nay thi đấu rất ít đoạt giải quán quân, nhưng mỗi lần cũng đều có thể lấy được thứ hạng, đều là có tiền thưởng.

Các cô đang trò chuyện, cặp song sinh từ trên lầu đi xuống, chiều cao hai người không khác mấy, nhưng thân hình hơi có khác biệt, Doãn Văn hơi cường tráng hơn Doãn Võ một chút, Doãn Văn từ khi làm ca sĩ rồi thì yêu cầu càng nghiêm khắc với ngoại hình hơn, thường xuyên tập thể hình.

Có điều, hiện tại nhìn mặt thôi cũng cơ bản là có thể liếc một cái là phân chia ra được, đeo mắt kính chính là Doãn Võ, không đeo kính chính là Doãn Văn.

Doãn Văn nhìn Tiểu Tuyết, giơ tay lên xoa xoa trên đỉnh đầu cô nàng: "Tiểu nha đầu lại cao lên, đừng có cao quá, bằng không không dễ tìm đối tượng."
Tiểu Tuyết vỗ bay tay anh: "Anh cho rằng đây là quê chúng ta à? Bắc Kinh nam sinh cao 1m8 trở lên túm được cả đống." Chiều cao của Tiểu Tuyết là 1m72, còn cao hơn Tiểu Vũ 1m68 tới 4cm.

Doãn Văn cười hì hì nói: "Nhưng người vóc dáng cao của đội cờ vây mấy em không nhiều lắm à."
Tiểu Tuyết đỏ mặt: "Ai nói em muốn tìm ở đội cờ vây?"
"Em không tìm ở đội cờ vây? Chẳng lẽ còn có thể đi đội thể thao với đội điền kinh tìm?" Doãn Văn cười.

Tiểu Tuyết phồng má lên không nói lời nào, hoàn cảnh sinh hoạt của cô phi thường đơn điệu, mỗi ngày giao tiếp nhiều nhất chính là đồng đội, lúc ăn cơm nghỉ ngơi cũng có thể nhìn thấy vận động viên của các hạng mục khác, đều không ngoại lệ là mồ hôi thối hoắc, hơn nữa những nam sinh thuộc vận động so kè kia đều phân bố hormone quá thừa, thích nói chuyện tục tĩu, nói chuyện không đàng hoàng, Tiểu Tuyết ngại người ta thô lỗ, hoàn toàn chướng mắt.

Doãn Võ cũng tò mò: "Tiểu Tuyết của chúng ta băng tuyết thông minh, rốt cuộc sẽ tìm bạn trai thế nào đây?"
Diệp Tuệ nói: "Mấy đứa bớt bậy bạ ở đây đi, nhanh nhanh đi nấu mì sợi đi, chị không hầu hạ mấy đứa."
Doãn Văn Doãn Võ vào nhà bếp.

Tiểu Vũ bát quái mà nhìn Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết, trong đội mấy em cho phép yêu đương không? Có người theo đuổi em không?"
Tiểu Tuyết đỏ mặt: "Chị, chị thật đáng ghét! Trong đội bọn em không cho phép yêu đương!"
Diệp Tuệ nhìn Tiểu Vũ, cười nói: "Đúng rồi, chừng nào Du Thiên Hành tốt nghiệp?"
Này đây đến phiên Tiểu Vũ đỏ mặt: "Em không biết!"
Lúc Du Thiên Hành học thạc sĩ năm 2 thì thi TOEFL xin đi đại học Mỹ học thạc sĩ, hiện giờ đang học ở chi nhánh đại học Berkerley ở California ngành vật liệu polymer, hẳn là người có tiền đồ nhất trong các bạn học lớp Diệp Tuệ kia.

Tiểu Tuyết tò mò hỏi: "Anh Thiên Hành còn có thể về nước hay không?"
Diệp Tuệ liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái: "Cái này chị không biết, hẳn là Tiểu Vũ biết."
Tiểu Vũ bĩu môi: "Ai biết anh ta, có lẽ ngày mai liền thay đổi."
"Cho nên cái này liền phải xem em, em kiên định một chút, cậu ta chắc chắn liền sẽ trở về, nhiều lắm là còn có 2 năm liền về rồi."
Diệp Tuệ biết Tiểu Vũ có chút oán trách Du Thiên Hành, hai người bọn họ mới yêu đương nửa năm cậu ta liền xuất ngoại, cũng không chia tay, cứ vậy mà yêu đương dị quốc hai năm, nhưng Diệp Tuệ cũng có thể lý giải, nghiên cứu vật liệu polymer đại học Chiết Giang tuy đứng đầu trong nước, nhưng nếu muốn nối đường ray với quốc tế, vẫn là phải đến Mỹ mới được.

Vẻ mặt Tiểu Vũ uể oải: "Thế thì không nhất định, tên kia còn từng hỏi em có muốn xuất ngoại du học không.


Em mới không đi đâu!"
Diệp Tuệ thở dài: "Điều kiện trước mắt trong nước ta xác thật không cách nào so với Mỹ, có điều em có thể khuyên nhủ cậu ta nhiều vào, bảo cậu ta về nước cống hiến vì tổ quốc chúng ta nha.

Nhiều lắm là lại 10 năm nữa, điều kiện của nước ta có thể được đến cải thiện cực lớn." Sinh viên xuất ngoại du học những năm 80, 90, cơ bản đều là bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về, rốt cuộc thì tiêu chuẩn cuộc sống và điều kiện nghiên cứu khoa học ở nước ngoài mạnh hơn trong nước quá nhiều.

Tiểu Vũ lắc đầu: "Em sẽ không khuyên anh ấy, miễn cho về sau oán trách em, có yêu về hay không thì về."
Diệp Tuệ nghĩ ngợi thấy cũng phải, cam tâm tình nguyện về mới được, không cam tâm tình nguyện về, mai sau nếu mà không thuận ý thì sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.

Chẳng qua Tiểu Vũ rõ ràng còn chưa có từ bỏ hi vọng, bằng không sao mấy năm nay đều chưa chia tay, lấy điều kiện của con bé, nam sinh theo đuổi chắc chắn không phải ít.

Doãn Văn Doãn Võ từng người bưng mì sợi ra, Doãn Võ nói: "Mấy người đang thảo luận gì đó?"
"Nghiên cứu nhân sinh." Tiểu Tuyết làm cái mặt quỷ, "Anh Tiểu Võ anh ăn thật là nhiều, vì cái gì phải nhiều hơn anh Tiểu Văn gấp đôi?"
Doãn Văn nói: "Mấy bữa nữa anh phải đi đài truyền hình ghi hình chúc mừng năm mới, bọn họ bắt anh giảm béo một chút, bằng không ghi hình ra không đẹp."
Tiểu Vũ đồng tình mà nhìn anh: "Xem ra ngôi sao ca nhạc cũng không dễ làm à."
Diệp Tuệ cười: "Đằng nào cũng tốt hơn diễn viên, diễn viên mới là thật phải giảm béo đó."
Doãn Võ ăn một miếng mì sợi: "Cũng chưa chắc, minh tinh Hong Kong đều là điện ảnh ca hát tam tê*, không chừng về sau anh hai cũng phải đi đóng phim đó."
*: Minh tinh tam tê là chỉ những nghệ sĩ phát triển tốt ở ba lĩnh vực điện ảnh, video và ca khúc (nguồn: baike.baidu.com, nhờ gg dịch hỗ trợ)
Doãn Văn dừng lại, bất mãn mà duỗi đũa gắp một đũa mì sợi trong tô Doãn Võ: "Ông chủ, em đừng có cả ngày đều muốn áp bức sức lao động của anh nữa." Từ sau khi Doãn Võ tới công ty, mọi người đều gọi anh là ông chủ, Doãn Văn cũng trêu ghẹo mà gọi anh là ông chủ với mọi người.

Doãn Võ cũng không giận, cười hì hì nói: "Cái này không có cách nào, ai bảo anh còn phải nuôi sống một đám người chứ, công ty nhiều cái miệng há to mồm đều chờ phát tiền lương kia kìa, anh không nỗ lực kiếm tiền sao được?"
Bả vai Doãn Văn sụp xuống: "Anh cảm thấy mình tự tìm một cái phiền toái lớn cho mình."
"Đừng bi quan như vậy." Diệp Tuệ cười hì hì nói, "Không phải giờ còn có Tề Sở sao? Hai mũi tên cùng bắn, sang năm chắc chắn có thể tài nguyên cuồn cuộn, mỗi ngày hốt bạc, à không, phải nói là năm nay, nghĩ như vậy có phải nhiệt tình mười phần hay không."
Doãn Văn nói: "Đúng vậy, đúng rồi, ông chủ, giờ cái em cần phải làm là nhanh chóng ký kết thêm càng nhiều nghệ sĩ."
Diệp Tuệ nói: "Ký kết nghệ sĩ cũng phải thận trọng, quý tinh bất quý đa, bồi dưỡng cho tốt, một người có thể xài được bằng mấy người."
Doãn Võ ăn một mồm mì sợi to: "Em đã có thể thấy cuộc sống tương lai của em vất vả cỡ nào rồi."
Diệp Tuệ cười ha hả, vỗ vỗ vai em trai nhỏ: "Em sẽ rất có cảm giác thành tựu."
Doãn Võ đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, chị, nhà sản xuất Vương đêm qua kia lại gọi điện cho em, nói muốn để chúng ta đầu tư cho bộ điện ảnh của ông ta."
Diệp Tuệ không chút nghĩ ngợi mà nói: "Không cần để ý tới, cứ nói không có tiền.

Mai chị phải đi về rồi, về sau có hạng mục đầu tư truyền hình điện ảnh gì, nhất định phải gọi điện tới cho chị để thương lượng một chút." Cô tuy không hiểu đầu tư điện ảnh, nhưng ít nhất là biết những bộ điện ảnh truyền hình nào từng hot, những diễn viên nào đáng tin cậy, như vậy có thể tránh cho đầu tư thất bại.

"Dạ."
Mấy chị em hội họp xong, Diệp Tuệ thấy mọi người đều ổn thỏa, liền cảm thấy mỹ mãn mà kéo vali hành lý của mình, nóng lòng về nhà mà bước lên đoàn tàu về nhà: Các bảo bối, mẹ về rồi đây!.


Bình luận

Truyện đang đọc