LẠI THẤY 1982 (HỰU KIẾN 1982)



Bán vải xong, cách ăn Tết còn có hơn một tháng, trường học còn chưa cho nghỉ đông, Diệp Chí Phi lại đi Quảng Châu, bản phác thảo mà giáo sư đã đáp ứng xem giùm anh trước đó còn chưa có vẽ xong, anh phải đi giao bài tập.

Diệp Tuệ rất muốn hỏi chuyện của anh với Văn Hinh một chút, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không hỏi, tuy cô với Văn Hinh có trao đổi qua thư, cũng biết anh cô với Văn Hinh thường xuyên cùng đi học, sưu tầm phong tục, ăn cơm thậm chí là xem phim, nhưng trước nay Diệp Chí Phi chưa từng chủ động đề cập chuyện với Văn Hinh, cho nên cô liền vờ như không biết vậy.
Năm nay có một kỳ nghỉ dài lâu, trung tuần tháng 1 liền được cho nghỉ đông, cái này tất nhiên là chuyện mà các học sinh cao hứng nhất.

Thành tích thi cuối kỳ của Doãn Văn hơi có chút khởi sắc, đương nhiên, có khởi sắc là chính trị với sử, hóa lý thì lại càng thêm vô cùng thê thảm, Diệp Tuệ dở khóc dở cười, sẽ không sợ thi không đậu sao?
Tiểu Vũ lại trở về bảo tọa hạng nhất khối, Doãn Võ thì lại thi được hạng 3 của lớp, cả khối thì có thể chiếm được top 20, đã rất lợi hại rồi.

Thành tích của Tiểu Tuyết vẫn là bộ dáng lúc trước, có điều nghe nói kỳ nghệ của con bé tiến bộ phi thường lớn, thầy của con bé tin tưởng mười phần đối với cuộc thi định cấp sang năm của con bé, cảm thấy có thể định cấp được trong một lần.

Thi định cấp tương đương với thi đại học trong giới cờ vây, nghe nói hàng năm nhiều nhất chỉ có 20 danh ngạch, ấy thật sự là còn khó hơn thi đại học.
Tiểu Vũ vừa được nghỉ, liền nghe theo sắp xếp của Diệp Thụy Niên đến nhà bà ngoại bồi mẹ, Tiểu Tuyết bởi vì học cờ đi không được, còn vụng trộm rớt vài giọt nước mắt.


Lưu Hiền Anh đã mang thai hơn 7 tháng, còn có 2 tháng là có thể sinh, Diệp Thụy Niên còn đang suy xét xem có cần đón bà về ăn Tết hay không, thuận tiện chờ sinh luôn.

Diệp Tuệ sợ thất bại trong gang tấc, thai nhi 8-9 tháng bị mang đi phá thai cũng không hiếm thấy, cho nên khuyên ba vẫn là đừng mạo hiểm, chờ mấy hôm trước ngày sinh lại đón về thì hay hơn.

Xem ra, năm nay nhà bọn họ không có cách nào cùng ăn Tết rồi, đó là một tiếc nuối nhỏ.
Diệp Tuệ được nghỉ, Vương Thải Nga liền chủ động hỏi có phải mình nên nghỉ rồi không.

Diệp Tuệ giữ người lại, cô cũng không tính tự mình coi tiệm, ngày nghỉ này cô cũng rất bận, viện trưởng Vương của kỳ viện sắp xếp một đợt huấn luyện ngắn hạn cho Tiểu Tuyết, đi kỳ viện của tỉnh, Diệp Tuệ làm người nhà phải đi cùng, cô còn muốn thừa dịp được nghỉ mà ở chung với Ngụy Nam nhiều chút, dù sao thì anh vẫn luôn bận như vậy, hai người bận tới có đôi khi 1 tuần cũng không gặp được một lần, ngẫm lại cũng là đáng thương.
Tiểu Tuyết ở Kỳ viện Nam Tinh đã sắp không có địch thủ, chỉ có viện trưởng Vương là còn không khiêu chiến qua nổi, dù sao thì chênh lệch đẳng cấp bày đằng kia kìa.

Viện trưởng Vương liền an bài cô bé đi tiếp xúc các kỳ thủ khác một chút, ở Nam Tinh không tìm thấy đối thủ đánh cờ, liền đi tỉnh thành đi, bên kia nhiều cao thủ, kiến thức nhiều một chút, đối với cô bé chỉ có lợi chứ không có chỗ xấu.

Viện trưởng Vương đối với Tiểu Tuyết xem như là nhọc lòng rồi, học phí thì miễn phí, nhưng mà hết thảy chi phí ăn ở với lộ phí thì cần chính Tiểu Tuyết nhận thầu, trong nhà còn phải có người đi cùng, cái này cần gia đình ủng hộ vô điều kiện, đương nhiên, ở chỗ Diệp Tuệ đây là hoàn toàn không có bất kỳ lực cản nào.
Nghỉ không được mấy ngày, Diệp Tuệ liền đi tỉnh thành với Tiểu Tuyết.

Ban ngày Tiểu Tuyết đi kỳ viện chơi cờ, Diệp Tuệ thì đi dạo khắp tỉnh thành.

Cô không quá quen thuộc với tỉnh thành, với tỉnh thành của cái niên đại này thì lại càng không quen, cô dạo nhiều nhất chính là con đường thương mại phồn hoa nhất cùng chợ bán sỉ, chợ bán sỉ của tỉnh thành mới vừa quật khởi, chủng loại ít, giá cũng không rẻ, mấy vật nhỏ kia ít nhất phải đắt hơn một phần ba so với bọn họ mua sỉ ở Quảng Châu, chất lượng còn không nhất định tốt hơn Quảng Châu, có điều mọi người không có lựa chọn tốt hơn, cũng chỉ có thể mua từ chỗ này, thậm chí thành thị xung quanh cũng là nhập hàng ở trong này.
Diệp Tuệ cảm khái cơ hội của hiện tại thật tốt á, nếu có đủ tư bản, thì cũng có thể mở một khu thương mại lớn ở tỉnh thành, việc làm ăn sẽ chỉ tốt hơn Nam Tinh, về sau nhà bọn họ liền làm một chuỗi khu thương mại cỡ lớn.

Có điều hiện tại Diệp Tuệ cũng chỉ là ngẫm thôi, điều kiện của các phương diện đều chưa thành thục đâu.
Tiểu Tuyết học tập một tuần ở tỉnh thành, mỗi ngày sáng chiều mỗi buổi hai ván cờ, giáo viên của kỳ viện còn có thể bớt chút thời gian để khôi phục ván cờ, giảng giải cho bọn họ, góc độ bất đồng dấy lên ý nghĩ hoàn toàn mới cho Tiểu Tuyết, cô bé tiến bộ thần tốc.

Ở bên này cô bé chơi cờ cũng không phải luôn có thể thắng, thỉnh thoảng cũng sẽ thua cờ, lúc thua cờ cô bé cũng rất uể oải, cái này không giống với cô bé bị bại bởi viện trưởng Vương, viện trưởng Vương là thầy, trình độ cao, những người này so với cô bé cùng lắm là hơn mấy tuổi.

Diệp Tuệ liền khai đạo cô bé, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, bé còn nhỏ mà, không có khả năng thắng liên tục được, quá xuôi gió xuôi nước thì ngược lại là đi không dài lâu, người phải trong suy sụp càng áp chế càng hăng.


Dần dà, Tiểu Tuyết có thể chấp nhận thất bại, đánh cờ thua cô bé sẽ lặp lại mà hồi phục ván cờ để tìm ra vấn đề tại chỗ mấu chốt, cái này phi thường hữu dụng đối với việc khai thác ý nghĩ của cô bé.
Lúc trở về từ tỉnh thành, các cô lên xe lửa, vừa tìm được chỗ ngồi rồi ngồi vào chỗ của mình, lúc này chỗ đối diện lại có một nam một nữ tới nữa, Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức có chút xấu hổ, thế giới này quá nhỏ.

Đối phương nhìn thấy cô thì rõ ràng là cũng rất xấu hổ, đi vào ngồi xuống chỗ dựa cửa sổ, quay đầu nhìn đài ngắm trăng ngoài cửa sổ, vờ không quen biết.

Diệp Tuệ cũng liền không chủ động đi chào hỏi với cô ấy.

Tiểu Tuyết cũng nhận ra Tân Bội, chớp đôi mắt to nhìn chằm Tân Bội, nhìn lại nhìn, nhịn không được mà kéo tay Diệp Tuệ một chút, ý bảo cô nhìn Tân Bội, Diệp Tuệ gật gật đầu với cô bé, ý bảo mình đã biết rồi.
Người đàn ông đi tới cùng với Tân Bội có chút ân cần mà lấy nước đưa hoa quả cho Tân Bội, cho cô ấy ăn lê: "Em ăn lê đi, cô anh mua, ngọt lắm, còn đã rửa sẵn rồi."
Tân Bội cũng chẳng quay đầu lại mà nói: "Không ăn."
Người đàn ông trông có hơi đen, còn có chút mập, nhưng mặt lại là hòa hợp êm thấm, người xem ra vô cùng vui vẻ hưng thịnh, trông không làm người ta ghét, anh ta đẩy đẩy mắt kính trên mũi, cười bồi nói: "Có phải em có chút không vui không? Anh không phải cố ý để cô anh đến, bà ấy cứ muốn đến tiễn anh."
Tân Bội vẫn là không để ý anh ta, người đàn ông kia liền ở đằng kia một mình xì xà xì xồ mà nói cô anh ta đối tốt với anh ta cỡ nào, điều kiện nhà cô anh ta tốt cỡ nào, dượng làm việc ở cơ quan chính phủ nào, về sau có thể an bài bệnh viện tốt ở tỉnh thành giúp bọn họ.
Diệp Tuệ muốn thu hồi lại đánh giá của mình với anh ta, người trông không có đáng ghét cũng không phải là thật sự không làm người ghét á, cô quả thực là không chịu nổi sự ồn ào của đối phương, cô biết tại đời trước về sau Tân Bội rời khỏi Nam Tinh đi tỉnh thành, chớ không phải là gả cho người đàn ông này chứ? Cô đồng tình mà nhìn Tân Bội một cái, thế mà có thể chịu được người đàn ông hiện thực lại ồn ào như thế, thật là ninja rùa, đến cùng là mưu toan cái gì?
Tân Bội rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quay đầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Đại Lượng, anh có thể đừng nói nữa hay không? Có phiền hay không hả!" Nói xong lời này thì liếc nhìn Diệp Tuệ một cái, mặt đã đỏ tới mang tai, giơ tay lên rũ tóc sau tai xuống, nằm bò xuống bàn.
Diệp Tuệ chú ý tới trên tay cô ấy có đeo một chuỗi vòng tay đậu đỏ, không khỏi nhớ tới túi đậu đỏ mà anh cả tặng cho mình lúc trước, là tặng cho Tân Bội sao? Tân Bội còn đeo đậu đỏ nơi tay, có lẽ đến cùng là không cách nào quên đi, nhưng mà thế thì phải làm thế nào đây, đến cùng là có duyên không phận, bọn họ đều phải tự có cuộc đời của riêng mình, sẽ không có giao thoa nữa.
Một đường đi xe tới mấy tiếng, Tân Bội liền nằm sấp trên bàn mà ngủ, Diệp Tuệ với Tiểu Tuyết thì ghé vào cùng một chỗ mà yên tĩnh đọc sách, không ai nói chuyện, anh Trương Đại Lượng kia cảm thấy mình phảng phất như bị thế giới lãng quên vậy, mấy lần há mồm muốn tìm hai cô gái đối diện kia tán gẫu, cơ mà các cô đều xem anh ta như không khí, anh ta lại không dám đi quấy rầy Tân Bội, mấy tiếng này bắt anh ta nghẹn ứ, phảng phất như vào chân không ấy.
Vừa tới trạm, Diệp Tuệ với Tiểu Tuyết liền nhanh chóng đi xuống.

Thẳng tới lúc ra trạm, Tiểu Tuyết mới hỏi: "Chị Tuệ, cái chị đối diện chúng ta là bạn gái cũ của anh cả sao?"
"Đúng.

Chuyện này không cần nói với anh cả nha, coi như không gặp là được." Diệp Tuệ dặn dò Tiểu Tuyết, sợ gợi lên sự thương tâm của anh cả, thế nào cũng không quên được.
"Ừm, được." Tiểu Tuyết ngoan ngoãn đáp ứng.
Từ sau khi trở về từ tỉnh thành, Diệp Tuệ chạy chỗ Ngụy Nam chịu khó hơn không ít, thi thoảng hầm món canh thêm bữa cơm cho anh, buổi tối sau khi Ngụy Nam tan tầm sẽ bồi cô đi xem phim, đi dạo chợ đêm, có đôi khi chỗ nào cũng không đi, mà ở ngay trong ký túc xá tùy ý tán gẫu, hoặc là ai đọc sách người nấy.

Gặp phải ngày nghỉ, Ngụy Nam sẽ đạp xe mang Diệp Tuệ ra khỏi thành đi dạo, hai người ở ngoại ô vừa ở chính là cả một ngày, mang chút lương khô với đồ sống qua, nấu cơm dã ngoại trong ruộng lúa đã thu gặt xong, Ngụy Nam từng học kỹ năng sinh tồn dã ngoại, biết làm sao để đào bếp nấu ăn, hai người chơi đến đặc biệt vui vẻ như hai đứa bé vậy.

Ngụy Nam phát hiện Diệp Tuệ đồng ý leo núi, đồng ý đi vùng nông thôn ngoại thành, chính là không đồng ý đi dạo sông.

Chỗ bọn rất lưu hành một hoạt động, chính là tốn chút tiền đi thuê một cái thuyền cá dân dụng nhỏ, chơi thuyền trên Nam Giang, thể nghiệm cuộc sống bắt cá, nấu cơm trên thuyền của ngư dân.

Bởi vì Diệp Tuệ sợ nước, đặc biệt không thích Nam Giang, cho dù là đi Bạch Lộ Châu giữa sông cũng không muốn đi.

Hỏi cô, cô liền nói là hồi nhỏ từng bị đuối nước, kém chút chết đuối.
Không chỉ có như thế, cô còn không cho Ngụy Nam với người nhà đi Nam Giang bơi lội, chỗ bọn họ đây vừa tới mùa hè nóng bức liền có người lập bầy kết đội đi vịnh Thiển Thủy của Nam Giang bơi lội, tuy hàng năm đều sẽ xảy ra một hai sự cố chết đuối, nhưng mọi người vẫn cứ ôm tâm lý may mắn việc này sẽ không phát sinh trên người mình như trước, Diệp Tuệ thì lại trước nay đều là phản đối mọi người đi.

Ngụy Nam cũng không phải không đi thì không thể, cho nên cũng sẽ không quá vi phạm tâm ý cô.
Hôm nay Diệp Tuệ không ra cửa, mà coi tiệm ngay tại nhà.

Chỗ cửa tiệm ngồi một đám hàng xóm phơi nắng tán gẫu, nhà cô giờ đây đã trở thành địa điểm tập hợp của các hàng xóm láng giềng, người già trẻ nhỏ đều yêu chơi đùa ở cửa nhà cô, hẳn là đồ ăn trong tiệm tản mát ra hương thơm ngọt làm cho tâm tình người ta phá lệ tốt đi.
Diệp Tuệ vừa lật sách vừa coi tiệm, bỗng nghe thấy có người nhắc tới chuyện mua đất, bèn nhanh chóng qua đó nghe ngóng, thì ra thành phố Nam Tinh tính khai phá một khu mới, đang bán đất, 4000 tệ một mảnh nền.

Mọi người đều đang cảm khái quá đắt, đắt như vậy có mấy người mua nổi nha.

Có điều bọn họ cũng không cần phải mua, cơ hồ nhà nào cũng có nền nhà của mình, còn mua cái gì nha.
Diệp Tuệ lại là phi thường động lòng, cô biết khu mới tên là khu Phúc Tinh, sau này phát triển cũng rất không tệ, ít nhất là phồn hoa hơn so với mảnh nhà bọn họ nhiều lắm, bọn họ có thể mua mấy miếng để xây nhà, hơn nữa trong nhà Ngụy Nam có thể mua một miếng, như vậy sẽ không cần người một nhà chen trong một căn hộ chật hẹp như vậy.

Nghĩ tới đây, cô tính nhắc việc này với ba và Ngụy Nam một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc