LẠI THẤY 1982 (HỰU KIẾN 1982)



Cứ việc đã là cha của 6 đứa con, vào lúc Diệp Thụy Niên nghe thấy tiếng khóc của bé sơ sinh ở ngoài phòng sinh ấy, trong lòng vẫn là kích động một phen, không nghĩ tới cái tuổi này còn có thể sinh con.

Lúc y tá bế bé sơ sinh đã cắt cuống rốn dùng chăn phủ giường bọc lấy đi ra nói: “Chúc mừng, mẹ con bình an, là một bé gái, 6 cân 8 lạng.”
Tươi cười trên mặt Diệp Thụy Niên nháy mắt phóng to: “Thật à?” Ông vội vã vươn tay ra ôm con gái, so với con trai, ông càng hi vọng là con gái, bởi vì con trai thì ông đã có quá nhiều, hơn nữa còn khó quản giáo, bây giờ cuối cùng được như nguyện, sinh một cô con gái bảo bối.

Ông dè dặt cẩn trọng mà bế con vào lòng như nâng trân bảo vậy, trên mặt lộ ra ánh mắt từ ái đánh giá tiểu bảo bối này.
Trong mắt Diệp Chí Phi đứng ở một bên, Tiểu Thất tựa như một con khỉ nhỏ thay lông vậy, vừa đỏ vừa nhăn, thật xấu ghê gớm.

Hiện tại ở bệnh viện với Diệp Thụy Niên chỉ có Diệp Chí Phi, những người khác thì ngày mai đều phải đi học, đợi tới 10 giờ liền đều bắt đi về.

Diệp Chí Phi không phải lần đầu tiên nhìn thấy trẻ sơ sinh, lúc cặp song sinh ra đời anh đã 8 tuổi, cũng có ấn tượng, nhưng mà tuyệt đối không có mãnh liệt như bây giờ.

Lông mày Tiểu Thất nhạt tới cơ hồ là không có, đôi mắt khép chặt, mí mắt sưng tới cơ hồ không nhìn ra khe mắt, chỉ có cái mũi nhỏ thì là tiêu chuẩn xứng của Diệp gia, cao cao thẳng tắp, cái miệng nhỏ mấp máy, không biết là đang tìm đồ ngon gì trong mộng.

Con bé rất yên tĩnh, toàn bộ trông đặc biệt mảnh mai non mềm, Diệp Chí Phi chỉ dám dùng đầu ngón tay đi chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé một chút, còn không dám dùng sức lớn, sợ bỗng chốc liền chọc hư mất.
Diệp Thụy Niên nhìn con một lát, trên mặt mang theo nụ cười từ phụ hạnh phúc, tỉnh táo lại tới hỏi y tá: “Ái nhân* tôi đâu?”

*: đây là cách gọi vợ (hoặc chồng) của người vào niên đại đó bên trung, mình thấy cách gọi này tình cảm hơn chỉ gọi vợ hoặc bà xã không thôi, nên mình sẽ để nguyên không sửa nha (mà nếu có bạn hỏi tại sao không chuyển nó làm người yêu luôn, thì mình trả lời là mình dù sao cũng là logic người trẻ tuổi, để hán việt còn thấy đỡ, chứ nói thẳng người yêu ra thì thấy cứ kỳ kỳ kiểu gì ớ, giống như chỉ là người yêu chứ chưa phải về cùng một nhà).
“Bà ấy rất nhanh liền đi ra.” Y tá nói, y tá rất trẻ tuổi, nhìn lại nhìn về phía Diệp Chí Phi đang chuyên chú đánh giá bé sơ sinh, trong lòng nghiền ngẫm quan hệ của anh với bé sơ sinh.
Lưu Hiền Anh có vẻ có hơi mỏi mệt, tình huống thân thể xem như tàm tạm, cái tuổi này mà sinh con vốn chính là một chuyện rất vất vả.

Trong nội tâm Lưu Hiền Anh thật sự ra là hi vọng sinh con trai, bởi vì trước đó đã có hai đứa con gái, có điều nhìn thấy Diệp Thụy Niên yêu thích con gái, cảm thấy sinh con gái cũng rất tốt, thịt rơi xuống từ trên người bà, mặc kệ là nam hay nữ bà đều thương.
Đêm nay Diệp Thụy Niên ở lại bệnh viện, Diệp Chí Phi đi về trước, ngày mai anh còn có nhiệm vụ, phải đi nhà bà ngoại Tiểu Thất báo tin vui, thuận tiện đón bà ngoại qua chăm sóc dì Lưu, trong nhà đều là đàn ông không có kinh nghiệm với trẻ con, sợ chăm sóc sản phụ không tốt.

Diệp Chí Phi đạp xe về, đã là rạng sáng, mọi thanh âm đều im ắng, anh cho rằng đám em út đã đều ngủ, chờ lúc anh xuống xe mở cửa, Tiểu Vũ nhẹ giọng gọi từ trong cửa sổ trên lầu cách vách: “Anh cả, anh cả, anh về rồi? Mẹ sinh chưa?”
Diệp Chí Phi ngẩng đầu nhìn một chút, đè thấp giọng nói: “Sinh rồi, là một bé gái.” Vừa mới dứt lời, hai chị em nhỏ trên lầu liền vui vẻ đến nhảy bật lên, các cô bé thêm một em gái, sau đó trong phòng truyền đến tiếng bước chân chạy, còn có tiếng mở cửa, rất nhanh, Diệp Tuệ với Doãn Văn đều biết được có thêm một em gái, Diệp Tuệ chạy đến hỏi: “Em gái nhỏ với dì đều rất khỏe chứ?”
“Rất khỏe.” Diệp Chí Phi đẩy cửa đi vào nhà, nghe thấy tiếng Doãn Võ phát ra từ trên lầu: “Là một em gái?”
Diệp Chí Phi lên tiếng: “Đúng vậy.

Sao mấy đứa đều không ngủ được, ngày mai không đi học à?”
Giọng Diệp Tuệ vang lên: “Giờ đều nên an lòng ngủ, đều đi ngủ đi.”
Rất nhanh, mọi người ai cũng có vị trí và cương vị riêng, an lòng ngủ, cả đám đều tưởng tượng bộ dáng đáng yêu của tiểu bảo bối kia ở trong mộng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuệ liền dậy làm bữa sáng xong xuôi, cũng đưa qua cho sản phụ, dì Lưu là sinh thuận, sau khi sinh xong có thể ăn cơm ngay.

Cô xem như là có chút kinh nghiệm, luộc trứng gà, nấu cháo đậu đỏ, lại chưng một chén gan heo, chủ yếu là bổ khí huyết, đều thích hợp cho sản phụ ăn.

Đương nhiên, nếu như người trong nhà hỏi đến, thế thì nói là hỏi thăm được với người khác.

Diệp Tuệ là người thứ hai nhìn thấy Tiểu Thất trong các anh chị em, trải qua một đêm sinh trưởng, bé sơ sinh tuy vẫn hồng hồng, nhưng đã không có nhăn nheo như khi mới sinh nữa, trông phi thường đáng yêu.

Diệp Tuệ cảm thấy sinh một cô em gái rất tốt, nhìn từ kinh nghiệm cô quan sát ra được, cái đứa nhỏ nhất kia nếu mà là con trai, thì lòng trách nhiệm luôn phải kém không ít.

Hơn nữa lấy hoàn cảnh này của nhà bọn họ, Tiểu Thất tuyệt đối là tập hết ngàn vạn sủng ái vào một thân, con trai được sủng ái đều thành thục muộn, cho nên lòng trách nhiệm cũng khá kém, đến lúc đó tuyệt đối sẽ làm cha mẹ đau đầu.

Giai đoạn mà bé trưởng thành kia, Diệp Tuệ cũng sẽ có gia đình và cuộc sống của chính mình, không thể tận tâm tận lực giám sát Tiểu Thất trưởng thành giống như đối với em trai em gái hiện tại vậy, cái hoàn cảnh mà bé trưởng thành kia cũng không có đơn thuần như bây giờ vậy, đủ loại dụ hoặc đều có, tuổi ba mẹ cũng khá lớn, sự khác biệt lại càng nghiêm trọng, lỡ mà không chú ý, đi lên đường nghiêng, ấy thật đúng là đau đầu.
Mà con gái thì tốt hơn nhiều lắm, bé gái lớn lên trong quan ái đơn thuần, tỉ lệ đồi bại cũng nhỏ hơn bé trai nhiều, Tiểu Thất có thể lớn lên vô ưu vô lự giống như một công chúa vậy, ngốc bạch ngọt chút cũng không sao.
Trong một ngày này, mấy anh chị em đều nghĩ cách để tận khả năng đi bệnh viện thăm hỏi mẹ (dì) với em gái sớm, cảm thụ của mỗi người đều không giống nhau, cái duy nhất mọi người đều tán thành chính là Tiểu Thất không có lông mày.
Mọi người đều đã thương lượng xong rồi, nhũ danh của Tiểu Thất cứ gọi là Tiểu Thất, về phần đại danh, ý tưởng cũng rất nhiều.


Hai chị em Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết là dựa theo thời tiết mà đặt, hai cô nàng một cô là sinh vào Cốc Vũ, một cô là sinh vào Tiểu Tuyết*, mà lúc Tiểu Thất sinh lại không phải là tiết, cách gần nhất chính là Kinh Trập, cái tên này nghe qua rất khác biệt.

Cặp song sinh cũng có ý tưởng, Doãn Võ là đứa yêu đọc sách, cậu còn từng lật từ điển xác nhận, quyết định đặt tên cho em gái là Diệp Uân(*1), bảo bối văn võ song toàn, ý mặt chữ vốn chính là ý nghĩa tốt đẹp, tên như này không còn gì tốt hơn.

Doãn Văn vừa thấy trong tên vừa có Văn vừa có Võ, bèn giơ hai tay đồng ý.
*: Cốc Vũ và Tiểu Tuyết là 2 trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.

Ai muốn truy ra rõ ràng thì trên gg có nhé.
*: đây là chữ uân 赟 có bộ văn và bộ võ trên bộ kiến, thế nên mới có cái văn võ song toàn mà Doãn Võ nói, chữ này có ý nghĩa là tốt đẹp.
Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cảm thấy âm đọc của Uân khó nghe, không thể gọi như vậy.

Doãn Văn Doãn Võ cảm thấy Kinh Trập rất kỳ quái, trong từ điển giải thích là tiếng sấm kinh động sâu trùng bò ra khỏi đất, không thể dùng để đặt tên.

Song phương bên nào cũng không nhường.

Diệp Chí Phi với Diệp Tuệ liền cười hề hề sống chết mặc bay, đặt tên cho bé con là độc quyền của cha mẹ, bọn họ vẫn là không trộn lẫn vào, để ba với dì quyết định đi.

Có điều Tiểu Thất hiển nhiên đã trở thành tiêu điểm của mọi người, vừa sinh ra liền được chú ý.
Bà ngoại được đón lên, ở nhà chăm sóc Lưu Hiền Anh ở cữ.

Doãn Văn không thể không chuyển về phòng Doãn Võ, nhường giường của mình ra cho bà ngoại Tiểu Vũ ở.
Lưu Hiền Anh xuất viện, Tiểu Thất cũng lớn lên thành một tiểu bảo bảo bình thường, càng lớn càng mọng nước, làn da không đỏ, có làn da trắng nõn, lông mày cũng có hình dáng nhàn nhạt, mí mắt cũng không sưng lên, đôi mắt to to, mắt như điểm sơn, cái mũi nhỏ vừa thẳng lại cao, miệng nhỏ luôn đang mấp máy, lúc nào cũng đang tìm ăn, ngay cả đang ngủ cũng động.

Diệp Tuệ cảm thấy nhóc con này trưởng thành tuyệt đối sẽ là một đứa ăn hàng, có điều cũng có thể nhìn ra được là một tiểu mỹ nữ.

Tính tình Tiểu Thất tốt lắm, tính cách không gấp không nóng nảy, có chút giống mẹ, rất ít khóc nháo, đói bụng mới khóc, ăn no liền ngủ, rất ít thêm phiền cho người lớn, thật sự là một đứa trẻ đặc biệt ngoan.
Ngụy Nam cũng hứng thú nồng hậu với bé sơ sinh, nghe nói Diệp Tuệ được một cô em gái, liền mang theo quà tới cửa thăm.

Diệp Tuệ bế Tiểu Thất vừa bú sữa xong ngáp dài chuẩn bị ngủ cho Ngụy Nam xem, Ngụy Nam đưa tay đi sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thất, ngón tay anh rất thô ráp, đụng cho Tiểu Thất không thoải mái mà vặn vẹo.
Diệp Tuệ nói: “Anh nhẹ chút.”
“Anh đã rất nhẹ.” Anh xòe tay mình ra, phát hiện trên đó đều là vết chai, “Có thể cho anh bế chứ?”
Diệp Tuệ hé miệng cười: “Được thôi.


Anh cẩn thận một chút nha.”
Ngụy Nam dè dặt cẩn trọng nhận lấy bé sơ sinh mềm mại không xương, cái đầu nhỏ của bé lệch qua một bên, Diệp Tuệ nhanh chóng đỡ bé lên cánh tay Ngụy Nam, Ngụy Nam y như nâng một vật phẩm dễ vỡ vậy, trên mặt lộ ra thần sắc khẩn trương: “Mau bế đi, mau bế đi! Con bé mềm quá, anh sợ bế hỏng bé mất.”
Diệp Tuệ không nhịn được mà cười ra tiếng: “Chính là như vậy, anh đừng dùng sức, sẽ không làm con bé bị thương.

Anh chuẩn bị bài một chút trước cũng tốt nha, tương lai học làm ba cho giỏi.”
Ngụy Nam nhướng mày nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt sáng lấp lánh: “Con của chúng ta sao?”
Diệp Tuệ đỏ mặt không nói chuyện.
Ngụy Nam còn nói: “Em nói tương lai con của chúng ta có phải trông còn đáng yêu hơn cả Tiểu Thất không? Em thích con trai hay là con gái?”
Diệp Tuệ đột nhiên lại nhớ tới đôi nhi nữ số khổ kia của mình, sự tồn tại của mấy đứa nó trước nay đều không được ba biết, nếu như khi đó Ngụy Nam đã biết cô mang thai rồi, hẳn sẽ cao hứng tới cỡ nào nha, cổ họng cô không khỏi có chút nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Đều thích.”
Ngụy Nam không nhận thấy được cảm xúc của Diệp Tuệ có biến hóa, cúi đầu nhìn Tiểu Thất trong khuỷu tay, lắc trái lắc phải, khóe môi ngậm cười: “Anh thích con trai, bởi vì chắc nịch, đập thế nào cũng được, anh có thể dạy nó một thân công phu lúc, lúc anh không ở bên người mẹ nó có thể bảo vệ mẹ thay anh; anh cũng thích con gái, bởi vì tri kỷ hiểu chuyện, còn có thể làm nũng với anh, lúc anh không ở nhà, con bé có thể làm bạn với em.

Cho nên con trai con gái đều tốt, tốt nhất là một nam một nữ.

Có điều hình như hiện tại nhân viên trong cơ quan không cho phép siêu sinh, vậy thì sinh cặp long phượng thai đi, hình như nhà các em từng có song sinh.”
Diệp Tuệ vừa nghe đến đó liền “oa” lên khóc thành tiếng.

Cô vừa khóc, liền làm Ngụy Nam phát hoảng: “Sao vậy, Tuệ Tuệ?”
Giọng anh vừa to lên, cũng liền làm Tiểu Thất vốn buồn ngủ trong lòng phát hoảng, cũng há mồm “ô oa ô oa” khóc lên, sợ tới mức Ngụy Nam cũng không biết nên làm sao nữa.

Bà ngoại nhanh chóng đi tới, bế em bé từ trong lòng Ngụy Nam ra: “Sao vậy, Tiểu Thất, đừng khóc, đừng khóc nha, ngoan!” Sau đó ngâm ca dao vỗ về Tiểu Thất vào phòng ngủ của Lưu Hiền Anh, lưu lại Ngụy Nam xấu hổ đầy mặt.
Ngụy Nam không biết chính mình nói được thật tốt, Diệp Tuệ đột nhiên liền khóc lên, anh nửa ôm lấy Diệp Tuệ, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô: “Đang tốt sao lại khóc? Anh nói sai sao?” Cô khóc như vậy đến nỗi anh đều đau lòng muốn chết.
Diệp Tuệ chôn đầu vào trước ngực Ngụy Nam, lắc đầu không nói chuyện, Ngụy Nam vĩnh viễn cũng sẽ không biết, bọn họ từng có một cặp long phượng thai.

Cho nên càng nghĩ càng thương tâm.
Ngụy Nam ôm cô vào lòng, buồn rầu vạn phần, căn bản không biết cô đây là như thế nào? Đến cùng là chỗ nào xúc động thần kinh của cô, anh cẩn thận suy nghĩ lời mình vừa nói vừa nãy, chẳng lẽ là cô ấy không thể sinh?.


Bình luận

Truyện đang đọc