LAM KHẢI VU MẶC


Nghe điện thoại xong Lam Anh quay trở lại vào tiệm làm việc tiếp.

Ở Bắc Lan, Du Tử Mặc nhìn lịch trình của mình ánh mắt buồn thiu, khó khăn lắm mới được ở lâu cùng Tiểu Anh cuối cùng được vài ngày lại phải ra ngoài(⁠。⁠•́⁠︿⁠•̀⁠。⁠)
“Chủ tịch, xe đã đến rồi tôi đã cho người đem đồ của ngài đi trước rồi ạ!” Giang Hân cầm văn kiện đi vào vừa thấy khuôn mặt tỏ vẻ không nguyện ý đi của Du Tử Mặc liền cười nhạt trong lòng, đây là không muốn xa người tình trong lòng sao…
Du Tử Mặc nhìn điện thoại tin nhắn thoại của Lam Anh gửi qua nói anh đi đường cẩn thận thì thở dài một tiếng tắt điện thoại.

Chuyến bay của Du Tử Mặc là chuyến bay vào cuối buổi chiều nên không qua tiệm của Lam Anh được, vừa ra đến sân bay Du Tử Mặc liền nhắn cho Lam Anh một tin nhắn sau đó tắt điện thoại qua cửa soát vé rồi lên máy bay.
Ở cửa tiệm Lam Anh sau khi đóng cửa tiệm mới thấy tin nhắn của Du Tử Mặc nhắn lại không thấy Du Tử Mặc trả lời nghĩ là anh đang trên máy bay nên cũng tắt điện thoại luôn không xem nữa.

Ngoài cửa quán không biết là Alex đã đứng ở bên ngoài chờ từ khi nào, mấy nhân viên tan làm đi ra thấy Alex đứng bên ngoài đều vô cùng tò mò nhìn lại một chút.

Lúc sau, Lam Anh đóng cửa quán đi ra thấy Alex đứng ở bên ngoài cửa quán liền có chút ngạc nhiên.
“Alex, cậu đứng đợi lâu chưa?”
Alex nghe tiếng Lam Anh liền quay đầu lại:“Không có, cũng chỉ vừa mới đến thôi!”
Thấy hai người đứng lại cùng nhau nói chuyện mấy nhân viên đang tò mò nhìn Alex lúc này mới nhận ra người kia chính là người hôm trước cùng ông chủ nhà bọn họ tay bắt mặt mừng ôm ôm níu níu (?), không thể nào ông chủ nhà bọn họ lại có thể như thế được.
“Đã nói cậu nhắn tin qua cho mình không cần phải đến tận cửa tiệm rồi mà!” Lam Anh lấy chìa khoá khoá cửa tiệm rồi lật bảng trước cửa lại quay qua đi cùng với Alex.

Nghe Lam Anh nói vậy Alex liền ngại ngùng nói:“Không sao, cũng gần đây nên tớ qua đợi cậu rồi cùng đi!”
Alex đặt một quán ăn ở không quá xa tiệm thú cưng của Lam Anh nên hai người chỉ đi bộ một lúc đã đến nơi.

Vào trong quán ăn Alex lúc trước đã đặt một bàn riêng cho hai người nên cũng không phải chờ đợi lâu như những người khác, ngồi vào trong bàn ăn nhân viên trong quán ăn cũng lần lượt đem đồ ăn lên cho hai người.
“Mình không biết rõ lắm là cậu không thích ăn những món nào nên có gì thì lát gọi thêm được không?” Alex dùng khăn lau đũa đặt vào bát của Lam Anh nói.
Nghe vậy Lam Anh liền lắc đầu nói:“Không sao, mình dễ ăn mà!”
“Cậu về nước định làm gì vậy?”
“Theo công ty của bố mình, ông ấy nói muốn giao công ty cho tôi quản lý nhưng mà mình không muốn trực tiếp nắm quyền quản lý nên hiện tại vẫn chỉ là nhân viên dưới nhánh của công ty!” Alex vừa nói vừa gắp vào bát của Lam Anh một miếng gà chiên.
Lam Anh nghe vậy có chút ngạc nhiên:“Không phải cậu có công ty ở nước ngoài sao, bố cậu không biết chuyện cậu lập công ty riêng à?”
“Cũng không hẳn, nhưng có biết hay không thì cuối cùng mình vẫn phải về nước tiếp quản thay ông ấy thôi!” Alex nhún vai vô cùng bất lực nói.
Thấy cậu như vậy Lam Anh liền khẽ cười:“Dù sao thì cậu cũng là con trai duy nhất của bố cậu mà! Vậy công ty ở nước ngoài cậu tính sao? Sát nhập hay vẫn quản lý riêng?”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện một lúc sau thì điện thoại Lam Anh ở trên bàn sáng lên, cậu nhìn qua thấy là Du Tử Mặc gọi liền đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

Thấy Lam Anh vừa cầm điện thoại lên trên khóe môi hơi chút cong lên Alex liền có đôi phần tò mò về người gọi đến kia, ánh mắt kia của Lam Anh là ánh mắt mà cậu chưa bao giờ hắn thấy được.
Ở bên ngoài Lam Anh chọn một góc vắng bên ngoài quán ăn nhìn Du Tử Mặc trên màn hình điện thoại, chắc vì vừa tắm xong nên lúc này tóc Du Tử Mặc có hơi ướt vài giọt vẫn còn đọng lại trên tay còn cầm một cái khăn lau, thấy Lam Anh đi từ trong cửa ra Du Tử Mặc liền tò mò hỏi:“Em không ở nhà sao?”
“Hôm nay em đi ăn với bạn, người lần trước em nói với anh đó!” Lam Anh nhìn Du Tử Mặc đang lau tóc nói:“Anh ăn tối chưa?”

Nghe Lam Anh nói vậy động tác lau tóc của Du Tử Mặc liền khựng lại, là người lần trước cậu cũng nhắn tin.Du Tử Mặc nói trong giọng nói có chút chua cùng với hơi trầm nhẹ:“Lát nữa anh mới đi ăn!” Nói xong Du Tử Mặc đem khăn lau vắt lên trên ghế ngồi xuống giường nhìn Lam Anh trong điện thoại:“Tiểu Anh, lần sau đi ăn với người khác có thể nào nói với anh một tiếng không? Em như vậy anh rất lo lắng!”
Du Tử Mặc nói những lời này ra khiến Lam Anh vô cùng ngạc nhiên, cậu cũng biết là Du Tử Mặc có tính chiếm hữu cao nhưng để anh nói những lời như vậy cậu có chút ngoài ý muốn.

Lần trước khi biết Lạc Liên gần gũi cậu Du Tử Mặc đã cả người dấm chua không vui vẻ gì nhưng cũng không có ý tứ giới hạn cậu nhưng lần này nói ra Lam Anh cũng hiểu anh lo như nào.
“Tử Mặc…!” Du Tử Mặc ở bên kia nghe thấy cậu gọi tên mình liền hơi trầm mặc nhẹ tiếng nói:“Anh xin lỗi, anh không định …!”
“Em không trách anh, em biết anh lo lắng cho em!” Lam Anh thấy Du Tử Mặc lo lắng như vậy liền giải thích, thấy Lam Anh không có ý không vui Du Tử Mặc trong lòng liền nhẹ đi một chút:“Tiểu Anh!”
“Sao vậy anh?” Lam Anh thấy Du Tử Mặc đột nhiên nghiêm túc cậu hơi khó hiểu.
Du Tử Mặc nhìn Lam Anh khoé miệng hơi cong lên:“Anh yêu em!”
Đột nhiên nói như vậy Lam Anh hơi ngẩn người một chút mới kịp hoàn hồn mỉm cười với anh:“Em cũng vậy, em yêu anh!”
Nhận được câu trả lời như ý Du Tử Mặc mãn nguyện cong cong khoé môi:“Mau đi ăn tiếp đi, anh bây giờ chuẩn bị đi ăn!”
“Dạ!” Lam Anh gật đầu.

Tắt điện thoại xong máy cậu lại rung rung lên mở lên thì thấy Du Tử Mặc nhắn tin cho cậu.
‘Khi nào về gọi cho anh(⁠●⁠’⁠3⁠)⁠⁠(⁠ε⁠`⁠●⁠)’
Nhìn cái icon cuối cùng Lam Anh hơi khẽ cười bấm bấm trả lời ‘Được(⁠っ⁠˘⁠з⁠(⁠˘⁠⌣⁠˘⁠ ⁠)’

Trở vào trong Alex ngồi bên trong thấy Lam Anh trở lại liền tò mò hỏi:“Bạn gái sao?”
“Hả?” Đột nhiên Alex hỏi như vậy Lam Anh liền ngạc nhiên mất một lúc cậu mới ngộ ra nhớ đến Du Tử Mặc ghen tuông ăn giấm Lam Anh hơi nhịn cười trả lời:“Không phải bạn gái!”
“Vậy sao?” Alex rót một ly nước cho cậu hỏi lại.
Lam Anh gật đầu nghĩ đến Du Tử Mặc lại bổ sung vào:“Là một người bạn, rất thân!”
Hai người ngồi lại một lúc nữa thì đứng dậy, ra khỏi cửa quán thấy Lam Anh định đi bộ trở về Alex lên tiếng muốn đưa cậu trở về nhưng lại bị Lam Anh từ chối nên đành thôi.

Trở về đến nhà Lam Anh đem túi đồ đặt lên kệ giày, Tiểu Miêu Miêu nghe tiếng động cũng đi lại cọ cọ chân Lam Anh.

Thay giày ra xong lấy một đôi dép trong tủ ra đi vào sau đó cúi xuống ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng đi vào trong nhà, đem Tiểu Miêu Miêu đi vào đặt xuống trên ghế sau đó mở ngăn kéo bàn ra lấy một cái bàn chải lông thú cưng ra chải lông cho Tiểu Miêu Miêu, được chải lông Tiểu Miêu Miêu vô cùng thoải mái nằm im ngoan ngoãn để Lam Anh chải lông cho mình.

Chải lông cho Tiểu Miêu Miêu xong Lam Anh đem lông rụng của Tiểu Miêu Miêu cuốn lại đem thả vào một chiếc túi zip đóng lại sau đó đem bé thả xuống.

Lam Anh gãi gãi nhẹ đầu của Tiểu Miêu Miêu sau đó cầm điện thoại đi vào trong phòng lấy quần áo đi tắm.

Lúc sau đi ra trên người Lam Anh trên người còn hơi thoảng hơi nước cùng mùi hương sữa tắm khi vừa tắm xong, cầm máy sấy tóc trên bàn sấy qua mái tóc đã được lau qua cho khô hẳn.

Đem máy sấy cất vào trong tủ xong lúc này Lam Anh mới cầm điện thoại trên giường gọi cho Du Tử Mặc.
Đang xem văn kiện trên máy tính thấy điện thoại hiển thị là Lam Anh gọi đến Du Tử Mặc liền mở máy lên kê ở một bên hướng về phía mình.


Thấy Du Tử Mặc nhận máy rồi lại thấy anh đang xem văn kiện làm việc Lam Anh liền hỏi:“Anh vẫn đang làm việc sao?”
“Ừm, có một chút việc, anh làm chút sẽ xong cũng không quan trọng lắm!” Du Tử Mặc nói xong quay sang nhìn Lam Anh lúc này đang ngồi trong phòng của cậu liền hỏi:“Đã đi tắm chưa? Có mệt lắm không?”
“Cái này phải là em hỏi anh mới đúng chứ?” Lam Anh hơi khẽ cười nhìn Du Tử Mặc:“Công việc ở đó có ổn không?”
Du Tử Mặc đem văn kiện đã xem xong đặt qua một bên nhìn Lam Anh:“Cũng không có gì nên chắc ngày kia anh sẽ về!”
“Nhanh vậy sao?” Lam Anh ngạc nhiên nhưng cũng có chút vui trong lòng, bình thường Du Tử Mặc đi công tác đều ít thì một tuần không thì sẽ là nửa tháng mới về lần này có thể nhanh như vậy chỉ ba ngày đã có thể về rồi rất là vui a~
Thấy Lam Anh nói như vậy Du Tử Mặc liền hơi nhướn mày giọng không vui còn hơi chút dỗi hờn:“Anh về em không thích sao?”
“Sao có thể chứ!” Lam Anh nhìn Du Tử Mặc giọng nói hờn dỗi như vậy liền hơi khẽ cười nói:“Khi nào anh về gọi cho em em sẽ nghỉ sớm một chút, xuống máy bay liền gọi em!”
Du Tử Mặc gật đầu đáp ứng cậu, hai người nói chuyện được một lúc thì thời gian cũng không còn sớm nữa Du Tử Mặc liền giục Lam Anh đi ngủ.

Chỗ Du Tử Mặc ở so với ở trong nước chậm hơn hai tiếng nên lúc này ở nhà Lam Anh đã muộn nhưng chỗ anh không muộn lắm.
Tắt điện thoại xong Lam Anh đem điện thoại đặt lên tủ đầu giường, màn hình tối đột nhiên sáng lên cậu lấy lại nhìn thì thấy hai tin nhắn một tin là của Alex một tin không ai khác chính là của Du Tử Mặc.

Alex có thể nhắn sau nhưng Du Tử Mặc thì lại không thể bỏ qua.
‘Bảo bối, ngủ ngon (⁠*⁠^⁠3⁠^⁠)⁠/⁠~⁠’
Lam Anh nhìn màn hình điện thoại cũng nhắn lại:‘Ngủ ngon (⁠*⁠^⁠3⁠^⁠)⁠/⁠~⁠’
_______________________________
Ngày nào cũng hít đường của đôi bạn trẻ này, chap nào ít cũng phải có vụn đường để hít mới chịu(**⁠⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠**.


Bình luận

Truyện đang đọc