LAM KHẢI VU MẶC


Trở về nhà Du Tử Mặc vào nhà trước bảo Lam Anh thay đồ còn mình vào bếp dọn đồ ăn ra, Lam Anh thay quần áo xong ra ngoài liền thấy Du Tử Mặc đã đứng ở bên ngoài từ khi nào.

Thấy cậu thay đồ xong Du Tử Mặc liền đem cậu ôm vào lòng hôn nhẹ lên trán cậu, Lam Anh tận hưởng nụ hôn nhẹ nhàng này của anh sau đó ngẩng đầu nhìn Du Tử Mặc.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Lam Anh dưới ánh mắt mình Du Tử Mặc gõ một cái lên đầu cậu:"Ăn cơm!"
Lam Anh gật đầu sau đó theo chân Du Tử Mặc ra phòng ăn ăn cơm, nhìn mấy món ăn trên bàn đều là mấy món mình thích Lam Anh quay lại nhìn Du Tử Mặc ánh mắt cong cong đầy ý cười.

Ăn trưa xong Lam Anh ngồi ở trên ghế trong phòng khách gồi đầu lên vai Du Tử Mặc bấm điện thoại, nhìn Lam Anh ngồi bên cạnh xem điện thoại đến là vô cùng tập trung Du Tử Mặc liền thoát cửa sổ máy tính ra ngoài lại giơ tay ra trước mặt Lam Anh nhéo nhéo chóp mũi cậu.

Đang còn xem điện thoại đột nhiên bị người nào đó nhéo chóp mũi cậu liền khó chịu tránh khỏi tay Du Tử Mặc quay lại lườm anh.
"Anh làm cái gì vậy?"
"Người lúc sáng ở cùng với em......?" Du Tử Mặc còn chưa nói hết Lam Anh đã hiểu được ý chua chua trong lời của Du Tử Mặc liền nói:"Anh Lập Ân sao?"
".........?" Du Tử Mặc nghe cậu nói như vậy sắc mặt càng khó chịu hơn nữa, thấy Du Tử Mặc khó chịu đến như vậy rồi Lam Anh mới thôi không trêu Du Tử Mặc nữa:"Anh đang nghĩ cái gì vậy mà trông anh khó chịu vậy, em với anh Lập Ân không có như anh nghĩ đâu, anh ấy cũng có gia đình!"

".........?"
"Anh ấy với em quen biết là do anh rể em giới thiệu để giúp em quản lý cửa tiệm, với cả từ trước đến nay anh Lập Ân đều coi em như là em trai trong nhà nhiều lúc còn quản em hơn cả chị gái em nữa!" Lam Anh nắm lấy tay Du Tử Mặc nhẹ nhàng xoa n.ắn tay anh:"Anh đừng có nghĩ anh Lập Ân có ý gì với em, anh ấy cũng không có thường xuyên đến tiệm chỉ có một hai ngày cuối tuần với những buổi em không có ở tiệm anh ấy mới đến tiệm quản lý thôi!"
"Vậy sao?" Du Tử Mặc nhàn nhạt trả lời.
Thấy Du Tử Mặc cũng dịu đi rồi Lam Anh liền nổi hứng trêu chọc anh tiếp:"Tử Mặc à anh sao lại thích ghen tuông vậy hả? Anh không tin tưởng em sao?"
"Không có, chỉ là anh.....!" Nghe Lam Anh nói vậy cái đuôi xù phía sau của Du Tử Mặc liền cụp xuống hai cái tai ve vẩy kia cũng không dám dựng lên nữa lo lắng nhìn Lam Anh, nhìn thấy Du Tử Mặc như vậy Lam Anh liền giơ tay nhéo má Du Tử Mặc hôn nhẹ lên trán Du Tử Mặc:"Em hiểu mà, Tử Mặc, em biết là anh quan tâm em mà nhưng mà em cũng tự biết bảo vệ em nên là anh đừng lo nha!"
Cuối cùng buổi chiều Du Tử Mặc bị Lam Anh tống đi làm không cho ở nhà làm loạn nữa, ở nhà một mình Lam Anh chán đến ôm Tiểu Miêu Miêu qua nhà Lam Nguyệt chơi.

Lam Nguyệt mấy ngày nay ở nhà một mình La Thanh vừa đi công tác nên ở nhà ngoài giúp việc ra cũng không còn ai nhưng mắc nỗi là mấy ngày nay giúp việc có việc bận nên cô chỉ có thể ở nhà một mình tự ăn tự lo.

Thấy Lam Anh ôm theo Tiểu Miêu Miêu đi qua Lam Nguyệt liền hào hứng kéo Lam Anh vào ngồi chơi vừa nói chuyện tâm sự vừa quan tâm đến hỏi han sức khỏe của Lam Anh mấy ngày nay.

Lam Anh thả Tiểu Miêu Miêu cho bé thoải mái chạy nhảy ở trong nhà của Lam Nguyệt, lúc trước khi Lam Nguyệt chưa mang thai bé thường hay được Lam Anh đưa sang nhà Lam Nguyệt gửi sang cho Lam Nguyệt trông hộ những buổi cậu bận bịu ở tiệm thú cưng nên giờ bé cũng không lạ lẫm dù có lâu lắm không qua đến.
"Vậy là em quyết định cùng cậu ta ở chung với nhau?" Lam Nguyệt nheo nheo mắt nhìn em trai mình, mặc dù đối với người kia cô không có nhiều thiện cảm cũng không qua thích nhưng khi nhìn Lam Anh nói về người mà cậu thích với ánh mắt lấp lánh như vậy còn rất tự nào câu nào câu nấy cũng đều là khen nào thì anh ấy giỏi, anh ấy tốt, anh ấy rất chiều chuộng em, nghe cậu nói xong Lam Nguyệt đến là đau hết cả đầu.

Nghe Lam Nguyệt hỏi vậy Lam Anh cũng có chút ngượng ngùng gật đầu khuôn mặt có chút đo đỏ:"Chị, em biết là chị lo lắng cho em nhưng mà anh ấy rất tốt với em nên là chị đừng có lo lắng quá!"
Lam Anh ôm Lam Nguyệt nhẹ nhàng xoa xoa lưng chị mình, thấy Lam Anh đã nói như vậy rồi Lam Nguyệt cũng không nói gì nữa.

Một lúc sau khi Lam Nguyệt vào trong phòng lấy hao quả ra cho Lam Anh thì vô tình nhìn thấy miếng dán phía sau gáy của cậu mặt thoáng chốc tối sầm lại đẩy nhanh cước bộ đi đến trước mặt cậu đĩa hoa quả trên tay bị cô nặng nề đặt xuống vang lên khiến Lam Anh có chút giật mình nhìn lên.
"Chị? Chị làm sao vậy?" Lam Anh khó hiểu nhìn chị gái của mình.
"Em, em với cậu ta, em vậy mà dám để cậu ta??" Lam Nguyệt tức giận đến nói không ra hơi, thấy Lam Nguyệt như vậy Lam Anh liền lo lắng đi sang đỡ lấy cô:"Chị, chị sao vậy, chị thấy không khỏe ở đâu sao?"
Nãy giờ Lam Anh ngồi cô đứng nên không động thủ được hiện giờ cậu đứng lên rồi Lam Nguyệt liền tức giận túm lấy cậu đánh cậu nhưng chỉ dám dùng bốn phần lực:"Thằng nhóc nhà em sao có thể dễ dãi với nam nhân như vậy hả, em vậy mà dám để cậu ta đánh dấu mình em có biết ;à chuyện đánh dấu quan trọng với một omega như thế nào không hả? Em vậy mà, vậy mà dám, ôi trời đất ơi, ba mẹ à con có lỗi với hai người, là do con không dậy bảo em ấy cẩn thận để thành ra như này.....!" Nghe Lam Nguyệt nói một hồi cuối cùng Lam Anh cũng hiểu được là Lam Nguyệt đang nói đến vấn đề gì cậu tránh mãi mới tránh được bàn tay đang định tiếp tục đánh về phía mình kia mà kêu oan:"Chị, đừng đánh nữa, chẳng phải chị nói là......!" Lam Anh một lượt thuật lại những gì hôm trước Lam Nguyệt nói với mình.

Nghe cậu nói xong Lam Nguyệt cũng bình tĩnh lại hơn nhìn cậu:"Vậy là chỉ đánh dấu tạm thời thôi đúng không?"
Lam Anh nhanh chóng gật đầu, giải quyết xong vấn đề này Lam Nguyệt vẫn là đề phòng nhìn Lam Anh nghiêm túc dặn dò cậu mấy vấn đề của omega trong cả kỳ ph.át tì.nh với thường ngày cần phải làm gì.


Cho đến khi Lam Anh chuẩn bị về rồi Lam Nguyệt vẫn là bám theo ra tận ngoài cửa nhắc nhở cậu, ngoan ngoãn nghe Lam Nguyệt nhắc nhở một hồi Lam Anh mới nhắc Lam Nguyệt nên đi vào trong nhà tránh cho gió lạnh ảnh hưởng đến đứa nhỏ.

Trở về nhà Du Tử Mặc vẫn chưa từ công ty trở về nên Lam Anh liền ra ngoài mua ít đồ chuẩn bị cho bữa tối trong khi chờ Du Tử Mặc về.
Buổi tối Du Tử Mặc về khá muộn nhưng khi vừa đến nhà thấy đèn trong nhà vẫn sáng Du Tử Mặc nhìn trong bếp đồ ăn đã được dọn ra còn bên ngoài thì Lam Anh nằm trên ghế ôm Tiểu Miêu Miêu ngủ, nhìn một người một mèo nằm trên ghế ngủ Du Tử Mặc liền chụp lại một tấm sau đó mới đi qua gọi Lam Anh dậy.

Thấy Du Tử Mặc về rồi Lam Anh dụi dụi mắt chào anh một cậu sau đó nói một tràng dặn dò Du Tử Mặc như văn mẫu viết sẵn khiến cho Du Tử Mặc nghe xong có chút nhịn không được liền bật cười xoa mái tóc xoăn màu nâu nhạt kia của cậu.
Ăn tối xong hai người không xem tv nữa mà vào trong phòng ngủ, Lam Anh nằm gối lên đùi Du Tử Mặc nhìn anh tập trung làm việc có chút trầm tư, mấy ngày nay cậu để ý là Du Tử Mặc có chút bận bịu hơn so với thường ngày, cho dù là đến công ty hay ở nhà làm việc thì anh đầu là một lúc làm liên tục gần hai tiếng đồng hồ mà nghỉ ngơi còn chưa được bao nhiêu phút lại làm việc tiếp.

Thấy Lam Anh cứ chăm chăm nhìn mình như vậy Du Tử Mặc liền đưa tay gõ lên trán cậu.
"Chưa buồn ngủ sao?"
Cậu lắc đầu nói:"Vừa nãy đã ngủ một chút rồi nên hiện tại chưa có buồn ngủ lắm, cái đó cần em giúp một chút không?" Cậu chỉ tay vào tập văn kiện Du Tử Mặc đặt trên tủ đầu giường.
"Em muốn giúp anh nhưng mà cái này đâu thuộc chuyên ngành của em?" Du Tử Mặc nửa tin nửa ngờ đưa cho Lam Anh xem.

Sự thật chứng minh đừng bao giờ nghi ngờ năng lực của những kẻ từng tốt nghiệp một đại học danh tiếng, cuối cùng Du Tử Mặc không nặng không nhẹ được Lam Anh giúp đỡ giải quyết gần hết nửa số công việc đắp đống mấy nay của mình.
Nhưng để giải quyết gần hết thì Lam Anh cũng phải tìm hiểu thêm nên cậu vừa giải quyết vừa đưa cho Du Tử Mặc kiểm tra nên thành ra cả hai người đến gần ba giờ sáng mới đi ngủ.


kết quả là ngày hôm sau Lam Anh ngủ đến gần trưa mới chịu dậy còn Du Tử Mặc đã dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn cùng với dọn dẹp nhà cửa sau đó đem văn kiện đến công ty giao lại cho Giang Hân xử lý phần còn lại.

Lam Anh ngủ dậy đã là trưa rồi cậu ngồi trên giường mái tóc xoăn xoăn trên đầu có chút xù, ánh mắt mơ màng nhìn vào một khoảng vô tận, Du Tử Mặc mở cửa đi vào thấy Lam Anh ngồi ở trên giường thẫn thờ liền đi qua.

Thấy Du Tử Mặc vào Lam Anh theo thói quen thường ngày đưa tay ôm lấy Du Tử Mặc rúc vào trong lòng anh.
"Mèo nhỏ cuối cùng cũng chịu dậy rồi sao?" Du Tử Mặc xoa xoa tóc Lam Anh cười cười nói:"Sao đây vẫn còn muốn ngủ tiếp?"
"Mấy giờ rồi?" Lam Anh lên tiếng giọng nói khi ngủ dậy có chút trầm khàn, cậu dụi dụi trong lòng Du Tử Mặc một lúc mới hơi tỉnh, nhìn mèo con trong lòng mình Du Tử Mặc bóp má cậu cúi xuống hôn lên môi cậu một ngụm sau đó mới nói:"Mười giờ rồi, mau dậy thay đồ vệ đi rồi ra ăn, anh nấu xong hết rồi!"
Gật gật đầu nghe theo Lam Anh đứng dậy xuống khỏi giường vào trong phòng tắm vệ sinh rửa mặt sau đó ra ngoài cùng Du Tử Mặc ăn trưa.
_________________________________________
Ai nha cái đôi tình nhân nhà này....(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)
Tính ra chị Lam Nguyệt cũng dễ thương lắm nha mặc dù là người đã có gia đình nhưng chị thương thì thương em vô kể luôn nha mà một phần cũng là vì trong nhà chỉ còn hai chị em nên Lam Nguyệt lúc nào cũng lo cho đứa nhỏ trong nhà, yêu chị nhất luôn á (⁠≧⁠▽⁠≦⁠)
Thôi thì vẫn là đứa nhỏ trong nhà lớn rồi cũng khó mà giữ được (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠).


Bình luận

Truyện đang đọc