LAM KHẢI VU MẶC


Nghe Lăng Vũ nói với vẻ nghiêm túc Du Tử Mặc cũng không nổi giận mà nghiêm túc lại, bên kia Lăng Vũ nói chuyện của Liêu Băng đã về nước cho Du Tử Mặc nghe cùng với chuyện cậu ta định làm.

Sau khi nghe Lăng Vũ nói xong Du Tử Mặc trầm mặc một lúc sau đó nói tự mình sẽ giải quyết sau đó tắt máy.
Anh lúc trước thắc mắc tại sao đám người họ hàng ở nhánh nhỏ của Du gia kia gan đâu mà dám nhắc đến chuyện liên hôn anh với nhà họ Liêu hóa ra là do có người đứng đằng sau giật dây, Du Bách Hạ bình thường luôn im hơi lặng tiếng nhưng anh biết người này là chỉ chờ thời cơ chiếm lấy gia sản nhà họ Du cho riêng mình mặc dù trước đó cha anh đã giao cho ông ta 5% cổ phần tập đoàn vì dù sao ông ta cũng là em trai của mình.

Nhưng mà người này nếu nói tham vọng thì cũng không hề nhỏ.

Sáng hôm sau Du Tử Quân vừa sáng sớm còn đang cùng Du Kỳ Duy ngồi dưới phòng ăn ăn sáng đã bị Du Tử Mặc gọi đến làm phiền.

"Tử Mặc? Sáng sớm sao gọi cho anh có chuyện gì vậy?" Du Tử Quân cầm muỗng múc một miếng cháo đặt lên miệng ăn một ngụm bên kia Du Tử Mặc không để ý đến mà nói luôn:"Anh, chú họ dạo này có tìm anh làm gì không?"
"Chú họ? Sao em lại hỏi vậy?" Du Tử Quân nghe Du Tử Mặc hỏi vậy liền buông muỗng xuống sắc mặt trở nên nghiêm túc làm Du Kỳ Duy bên kia đang muốn buông ly sữa bỏ đi cũng sợ mà ngồi nghiêm chỉnh uống ly sữa của mình:"Ông ta tìm em sao?"
"Không có, chỉ là anh nhớ chuyện ông ta nói về nhà họ Liêu không?" Du Tử Mặc lật lật tài liệu mà Giang Hân gửi qua.

Lúc nãy sau khi tắt điện thoại Du Tử Mặc liền gọi qua cho Giang Hân khiến cho cô đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại gọi tỉnh, đang thì ngủ bị đánh thức bằng cách tàn nhẫn như vậy Giang Hân nhìn đồng hồ hiển thị 2 giờ sáng khiến cô hận không thể nhai đầu người đánh thức mình.

Cầm điện thoại lên thấy người gọi đến là vị chủ tịch kia nhà mình thì cô chỉ có thể uất ức mà nhận điện thoại:"Chủ tịch có chuyện gì sao ạ, giờ cũng không còn sớm nữa, anh có thể để sang mai rồi giải quyết không?"

"Tra cho tôi dạo này chú họ tôi có qua lại với những ai sau đó lập tức gửi qua cho tôi, cho cô hai tiếng!" Du Tử Mặc nhàn nhạt lên tiếng giao việc sau đó không cần biết người bên kia có đồng ý hay không đã tắt máy luôn.

Giang Hân nhìn cuộc gọi đã kết thúc trong lòng lập tức bùng nổ.
Đồ alpha bóc lột, đồ tư bản, bình thường sao anh không chăm chỉ làm việc như vậy đi sao cứ phải dồn một lúc mới chăm rồi làm khổ nhân viên như vậy hả.

Cái con người đáng ghét này, nếu không phải tôi coi trọng công việc, gắn bó với công ty nhiều năm thì anh đã được ký vào đơn xin nghỉ việc của tôi rồi anh có biết không hả.

A, tức chết tôi rồi (⁠╯⁠°⁠□⁠°⁠)⁠╯⁠︵⁠ ⁠┻⁠━⁠┻
Du Tử Quân nghe Du Tử Mặc nói như vậy bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại.

Con người này không ngờ ông ta lại dám làm như vậy, hay lắm một chân đạp hai thuyền đã muốn Du Thị rồi giờ còn muốn cả Liêu gia chống lưng.

Hay cho một con người mở mồm ra là nói đến lợi ích của gia tộc.

Giai Mộc Kỳ từ trên phòng đi xuống nghe Du Tử Quân nói chuyện điện thoại dáng vẻ kia có chút không vui liền đi qua cho Du Kỳ Duy đi lên phòng chuẩn bị đồ đi học còn mình thì dọn bữa sáng đã ăn song của thằng bé đi.
Sau khi Du Tử Quân nói chuyện điện thoại xong lúc này Giai Mộc Kỳ ngồi ở đối diện mới lên tiếng:"Có chuyện gì vậy anh?"
"Không có gì đâu, em không đến công ty sao?" Du Tử Quân ăn nốt bát cháo trên bàn lại hỏi Giai Mộc Kỳ, nghe anh nói vậy Giai Mộc Kỳ liền nhướn mi nhìn chồng mình hỏi lại:"Câu này em hỏi anh mới đúng, anh không biết là mình sắp muộn cuộc họp thường niên đầu năm rồi sao?"

"Cuộc họp?" Du Tử Quân nghe Giai Mộc Kỳ hỏi vậy ngờ ra một lúc sau đó liền xám mặt lại nhanh chóng chạy lên trên phòng vội vàng thay quần áo rồi cầm theo văn kiện Giai Mộc đã giúp mình chuẩn bị ở trên tủ đầu giường xuống dưới nhà, thấy Giai Mộc Kỳ đang sửa sang lại trang phục cho con trai liền đau khổ nói:"Vợ à, sao em lại không nhắc anh trước vậy?"
Em tối qua có nhắc anh rồi nhưng mà anh đâu chịu nghe, cha cũng đã dặn dò anh rồi....! Còn không nhanh là sẽ muộn thật luôn đó!" Giai Mộc Kỳ nói xong liền không nói thêm nữa tiếp tục chỉnh trang phục lại cho Du Kỳ Duy.

Nhìn cha mình vội vội vàng vàng như vậy Du Kỳ Duy liền thở dài nói:"Thật là, cha lúc nào cũng như vậy!"
Thấy con trai mình ra vẻ như vậy Giai Mộc Kỳ liền bật cười gõ đầu thằng nhóc tiểu tử nhà mình:"Còn tỏ vẻ, mau đi đi, xe sắp đến rồi!"
Mấy ngày sau đó Du Tử Mặc đều là bắt cả công ty tăng ca, mới đó mà đã hai tuần rồi nếu còn kéo dài thời gian nữa chắc chắn là sẽ một tháng, Giang Hân nhìn chủ nhà mình tích cực như vậy cũng biết chắc chắn sau khi trở về kiểu gì cũng mất tích mấy ngày không đến công ty.

Nói mà lúc trước chủ tịch nhà bọn họ vốn là một người cuồng công việc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc vậy mà vừa dính vào yêu đương liền trở nên lười biếng như vậy, người ta nói rồi yêu vào rồi thì cũng.....Haizzz, chỉ khổ cái người làm trợ lý như cô....
Lam Anh sau khi đóng cửa tiệm liền ôm theo Tiểu Miêu Miêu nằm ngáp ngắn ngáp dài ở trên bàn thu ngân, nhóc con này sáng sớm cậu đã định cho ở nhà rồi mà không hiểu sao lúc đến tiệm liền thấy tiểu cô nương này nằm ở trong túi sách của cậu nên cũng chỉ đành để Tiểu Miêu Miêu ở trong tiệm chơi.

Trở về nhà Lam Anh đem Tiểu Miêu Miêu từ trong túi thả xuống sau đó lại lấy túi đồ ăn cho thú cưng mới đặt lên trên bàn sau đó vào trong phòng thay đồ xong đi ra liền thấy trên điện thoại có cuộc gọi nhỡ liền mở lên xem, thấy là Du Tử Mặc gọi đến cậu liền nhanh chóng gọi lại.

Cuộc gọi vừa kết nối, bên kia Du Tử Mặc vừa tắm xong trên người không mặc gì chỉ có một cái khăn tắm cuốn ngang hông, Lam Anh nhìn màn hình điện thoại mắt không rời nhìn thân thể đẹp không tỳ vết kia đến khi bị Du Tử Mặc gọi mới nhận ra sự thất thố của mình.

Du Tử Mặc nhìn dáng vẻ ngại ngùng kia của Lam Anh liền nổi hứng trêu đùa:"Tiểu Anh, em thích nhìn như vậy sao?"
"Ừm.....!" Lam Anh theo thói quen nghe Du Tử Mặc hỏi như vậy liền gật đầu một lúc sau cậu mới nhận ra Du Tử Mặc đây là đang đùa cậu liền đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy:".A, không, không phải!"

Cá nóc nhỏ Lam Anh phồng má nhìn Du Tử Mặc không vui giận dỗi:"Tử Mặc, anh đừng có chọc em như vậy nữa!"
"Hahah, được, được, không chọc em, nói cho em một tin vui!" Du Tử Mặc cười cười đem điện thoại đặt xuống giường sau đó đi qua tủ đồ lấy một cái áo ra mặc vào, nghe Du Tử Mặc nói có tin vui Lam Anh hai mắt liền sáng lên tò mò:"Có chuyện gì sao?"
"Ừm, cuối tuần sau anh sẽ về nước, lúc đó sẽ cùng em đi chơi!" Du Tử Mặc cầm điện thoại lên nhìn dáng vẻ hào hứng của Lam Anh liền mỉm cười, nhóc ngốc nhà anh đúng là nhìn kiểu gì cũng thấy thật đáng yêu mà.

"Thật sao?" Lam Anh hai mắt sáng rực lên, Tử Mặc đi công tác cũng gần nửa tháng rồi, cuối cùng cũng kết thúc mấy ngày này.

Thấy Lam Anh vui mừng như vậy ánh mắt Du Tử Mặc nhìn cậu càng dịu dàng hơn.
Hôm sau, nhân viên trong công ty cùng nhân viên trong cửa tiệm đều thấy chủ tịch cùng ông chủ của bọn họ...!Hình như đi làm với tâm trạng vui vẻ, thoải mái hơn bình thường.
Trước ngày Du Tử Mặc trở về Lam Anh ở cửa tiệm đột nhiên cảm thấy cơ thể trở nên khó chịu vô cùng, nhân viên trong tiệm thấy Lam Anh khó chịu như vậy liền lo lắng đi lại đỡ cậu ngồi vào trong phòng nghỉ của tiệm.
"Ông chủ, anh không sao chứ, trông sắc mặt anh không tốt chút nào!" Một nhân viên đưa cho Lam Anh một chai nước nhìn sắc mặt anh tái nhợt đi càng thêm lo lắng cho anh.
Thấy mọi người lo lắng cho cậu như vậy Lam Anh cũng chỉ lắc đầu nói mình không sao rồi bảo mọi người trở lại tiếp tục làm việc, nghe cậu nói như vậy mọi người mắc dù lo lắng nhưng cũng không thể làm gì được đành phải ra ngoài tiếp tục làm việc.

Ở trong phòng Lam Anh cố gắng chịu đựng cơn khó chịu qua đi sau đó lấy từ trong túi ra một vỉ thuốc, nếu cậu tính đúng rõ ràng là hai ngày nữa kỳ ph.át tì.nh của cậu mới đến nhưng mà tại sao....
Cũng may là cậu mang theo thuốc bên mình nếu không thật không biết phải xử lý như nào, khó khăn uống một viên thuốc vào cảm giác còn dư lại vừa rồi mới có thể áp chế xuống được.

Nếu đã như vậy rồi cậu cũng không thể ở lại đây được, Lam Anh cố gắng nhịn xuống sự khó chịu, dù sao cũng chỉ là thuốc ức chế mà dạo này cậu dùng thuốc nhiều như vậy nên khả năng miễn dịch với thuốc cũng tăng lên.

Cầm theo túi của mình đứng dậy đi ra bên ngoài, thấy cậu đi ra một nhân viên đang giúp khách thanh toán liền đi lại đỡ cậu.


"Ông chủ, anh thấy thế nào rồi!"
Lam Anh vịn tay vào bàn mỉm cười với nhân viên kia:"Tôi không sao, mọi người làm việc xong có chuyện gì thì bảo với tôi, tôi về trước!"
"Được, vậy anh nhớ cẩn thận chú ý sức khỏe!"
Lam Anh gật đầu mỉm cười sau đó cầm túi của mình ra khỏi cửa tiệm, cậu ra bên ngoài cơn khó chịu vừa lui đi lại một lần nữa dâng lên mặc dù không khó chịu như lúc nãy nhưng vẫn khiến cậu nhíu mày lại.

Vừa lúc Lục Minh đến tiệm thấy Lam Anh đứng trước cửa tiệm sắc mặt có chút khó chịu liền vội vàng chạy qua định đỡ lấy cậu thì vừa đến gần cậu đột nhiên bị mùi hương xung quanh cậu làm cho anh ta thoáng chốc khựng lại.

Thấy Lục Minh đến Lam Anh nhớ đến Du Tử Mặc từng nói Lục Minh là alpha nên cậu cũng hơi rụt lại nhìn về phía Lục Minh ánh mắt hiện ra sự đề phòng.

Nhìn cậu đối với mình đề phòng như vậy Lục Minh có phần hơi khựng lại sau đó liền cởi áo khoác của mình ra chùm lên người cậu rồi đi qua ôm cậu lên đi về phía xe của mình.

Đột nhiên bị phủ áo lên lại bị người ta ôm lên Lam Anh có phần hoảng loạn cố gắng tách ra khỏi Lục Minh thì lại bị anh ta ôm chặt lấy, giọng nói vì đang cố chịu đựng mà có chút khàn khàn không kiên nhẫn:"Đừng đụng, bây giờ xung quanh cậu đều là pheromone của cậu nếu cậu còn làm loạn thì alpha ngoài kia đều phát điên lên vì cậu đấy!"
Nghe Lục Minh nói như vậy Lam Anh cũng không loạn nữa nhưng vẫn giữ sự đề phòng đối với Lục Minh.

Sau khi được Lục Minh đặt vào trong xe Lam Anh lập tức lùi ra xa khỏi người Lục Minh.

Thấy cậu đối với mình đề phòng như vậy Lục Minh lúc này mới lên tiếng nói:"Cậu đừng sợ mình như vậy, mình sẽ không làm gì cậu đâu!"
"Cậu là alpha!" Lam Anh nhìn Lục Minh ánh mắt vẫn không buông bỏ đề phòng, lúc trước Du Tử Mặc nói Lục Minh là alpha còn không thích cậu ở gần Lục Minh cậu cũng chỉ nghĩ anh ghen nên mới nói vậy nhưng hiện tại nhìn Lục Minh chịu đựng như vậy cậu đã hoàn toàn tin tưởng chuyện Lục Minh là alpha..


Bình luận

Truyện đang đọc