LÂM NAM

Rốt cuộc Đồ Nam vẫn rất để ý đến việc xử lý sau khi tiến hành thử nghiệm. Ngày hôm sau, cô đến công ty từ rất sớm.

Xuyên qua sảnh chính, thấy cửa thang máy chuẩn bị khép lại, cô vội vàng bước nhanh đến, lách người tiến vào.

Chỉ có một mình An Bội đang đứng bên trong.

Đồ Nam đứng ngay cạnh cửa, cô nàng đứng ở góc trong cùng, hai người đối diện nhau theo một đường chéo.

Nhìn nhau chằm chằm gần một phút, An Bội không nhịn được nữa, phải nói: “Cô nhìn mặt cô xem, căng bóng bao nhiêu, cô lại nhìn mặt tôi đi!”, cô nàng chỉ vào mặt mình, “Tôi sắp biến thành bà cô già rồi!”

Đồ Nam vừa nhìn đã biết đêm qua cô nàng thiếu ngủ trầm trọng, quầng thâm dưới mắt hiện rõ mồn một. Cô bước hai bước lại gần cô nàng rồi bảo: “Thật à, để tôi xem nào.”

Vốn dĩ An Bội chỉ nói một câu bâng quơ, không ngờ cô lại ghé vào nhìn thật.

Không chỉ dùng mắt, Đồ Nam còn đưa tay nâng cằm cô nàng lên, nhìn trái ngó phải, nhìn kỹ từng chút một.

“Vẫn ổn mà, vẫn là mĩ nhân.”

An Bội gạt tay cô ra, lùi lại phía sau một bước, “Cô đùa tôi đấy à!”

Đồ Nam thầm nghĩ quả nhiên là rất đáng yêu, bèn cười bảo: “Nói thật, nếu tôi mà là Phương Nguyễn, tôi cũng sẽ thích cô.”

“Bớt nhắc đến anh ta với tôi đi!”, An Bội trợn trừng mắt, xuất phát từ sự không phục, cô nàng cũng đưa tay lên sờ mặt cô, “Sao cô trắng thế?”

Phụ nữ thường có thói quen để ý nhiều đến ngoại hình của những người phụ nữ khác, cô nàng cũng đã quan sát Đồ Nam không chỉ mới một lần.

Rất nhiều người khi nhìn người khác sẽ chú ý đến vóc dáng đầu tiên. Do thói quen nghề nghiệp, Đồ Nam thường xuyên mặc quần dài, cơ thể cô mảnh khảnh, vóc người lại không hề thấp, hai chân vừa thẳng vừa thon, mặc kiểu quần gì cũng hợp. Nhưng thật ra ưu điểm lớn nhất trên người cô lại chính là làn da, trời sinh trắng đến nỗi phơi nắng cũng không đen được, nhìn lâu còn có cảm giác hơi nhợt nhạt ốm yếu, mà đặc biệt là cực kỳ mịn màng. Mái tóc đen nhánh dài qua vai, kết hợp cùng với làn da thì tuyệt đối phù hợp với hình tượng của cô.

Đồ Nam nói: “Thật ra là tôi đánh phấn đấy.”, vừa nói, cô vừa đưa tay lên mặt quệt một cái, nhưng chẳng quệt ra được cái gì.

An Bội trợn ngược mắt.

Mải nói chuyện không để ý thấy thang máy đã dừng, có người từ ngoài bước vào, còn kêu lên một tiếng đầy hưng phấn “Ồ wow!”.

Đồ Nam quay đầu lại, phát hiện ra người vừa vào là Tiết Thành.

“Quý công ty thú vị thật, mới sáng ngày ra đã bùng nổ thế này rồi.”, anh ta chỉ vào hai cô gái, bâng quơ buông lời trêu ghẹo.

Đồ Nam không thân quen với anh ta, thấy anh ta nói chuyện mà chỉ nhìn An Bội, bèn đứng dẹp sang một bên.

An Bội hỏi Tiết Thành: “Sao anh Tiết đến sớm thế?”


“Đến tìm boss của cô hỏi thăm tiến độ, cô biết mà, cậu ta là hiện thân của quỷ hút máu người, không ăn không uống không ngủ nghỉ cũng chả làm sao cả, nghe nói tối qua còn kéo cả công ty ở lại đánh giá buổi thử nghiệm, đến cả phía đầu tư còn phải chú ý.”

Đồ Nam lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của họ.

“Đinh” một tiếng, thang đã đến.

Tiết Thành ra trước, lúc đi lướt qua Đồ Nam còn cười với cô.

Thấy An Bội chuẩn bị ra, Đồ Nam giữ cô nàng lại, “Đêm qua mọi người lại thử thêm lần nữa à?”

Nhìn An Bội có vẻ không muốn nói, “Đại khái thế.”

“Kết quả thế nào?”

“Dù sao thì cô cũng sớm biết thôi, tôi vào làm trước đây.”, cô nàng vội vàng rời khỏi thang máy.

Thấy cô nàng như vậy, trong lòng Đồ Nam đã có suy đoán, chắc chắn là kết quả vẫn không tốt lên chút nào.

***

Có lẽ do đêm qua cả công ty phải tăng ca, nên dù đã sáng nhưng chẳng thấy người đi lại.

Đồ Nam bước vào văn phòng của bộ phận tranh gốc, trưởng bộ phận Cao đang ngồi vẽ. Trên bàn trải tờ giấy vẽ dài nửa mét, anh ta đang vùi đầu thêm màu cho tranh, hai mắt gần như dí sát vào trang giấy.

Lúc Đồ Nam nhấc chân đi đến bên cạnh, anh ta bỗng ngẩng đầu dậy, nhanh chóng dùng tay che bản thảo, còn nhanh nhẹn rút một tờ tranh khác đậy lên trên rồi đứng thẳng dậy hỏi: “Hôm nay cũng có buổi thẩm định à?”

Anh ta cũng bận rộn suốt cả đêm, chỉ ngủ được mấy tiếng, còn đang hoài nghi có phải mình mơ màng đến nỗi quên cả lịch làm việc hay không.

“Không có, tôi đến xem vài thứ.”, Đồ Nam không nhìn rõ anh ta vẽ gì, cô đi đến kệ tủ tài liệu đặt sát tường, vừa xem vừa hỏi: “Những bản vẽ gốc trước đây các anh vẽ cho game có được lưu lại không? Tôi muốn xem thử.”

“Có thì có, nhưng mà cô muốn xem để làm gì?”, trong lúc nói, trưởng bộ phận Cao đã đi đến lấy giúp cô.

“Không có gì, chỉ xem thôi.”

Đồ Nam nhìn theo tay anh ta với đến ngăn trên cùng, thân mình anh ta hơi mập, cũng không quá cao, giơ tay lên với được một lúc lại phải bỏ tay xuống.

Cô kéo cái ghế đến rồi bảo: “Thôi, để tự tôi tìm vậy.”

Trưởng bộ phận Cao dừng tay, nhường chỗ cho cô.


Đồ Nam giẫm lên mặt ghế mà đứng, độ cao vừa vặn, cũng không mang hẳn xuống mà đứng yên đó xem, muốn xem bản nào thì rút bản ấy.

Kiếm Phi Thiên là một trò chơi điện tử có cốt truyện rất trọn vẹn, đương nhiên tranh gốc liên quan đến cốt truyện cũng rất nhiều, chủ yếu là bản thảo về cảnh quan và NPC[1], đây đều là cấu trúc cơ bản hình thành một trò chơi điện tử, cũng chính là phong cách của nó.

[1] Non-player character: Nhân vật không phải là người chơi, và người chơi cũng không thể điều khiển được.

Thật sự Đồ Nam cảm thấy bích họa truyền thống và game là hai thứ không thể kết hợp được, nhưng với công việc, cô không thể qua quýt. Cô đã xem hết toàn bộ cốt truyện, buổi thử nghiệm tối qua lại thúc đẩy khiến cô phải đến đây để hiểu được đặc điểm hình ảnh của trò chơi này một cách nhanh nhất có thể.

Việc này với chép bích họa thật ra chẳng mấy khác biệt. Để chép được một bức bích họa đẹp, cô cũng thường xuyên phải nghiền ngẫm nghiên cứu bối cảnh của thời đại xuất hiện bức tranh, thậm chí cả nguồn gốc của nó, nếu có điều kiện còn nghiên cứu cả về họa sĩ vẽ ra nó nữa, album trong điện thoại của cô lưu rất nhiều tài liệu.

Còn về game, từ nhỏ tới giờ, đây vẫn luôn là lĩnh vực cô chẳng có chút kiến thức gì.

Trưởng bộ phận Cao không tiện vẽ trước mặt cô, chỉ đành đứng bên cạnh, lại chợt ngoảnh đầu thì thấy có người bước vào.

Thạch Thanh Lâm vừa vào đã nhìn thấy Đồ Nam, dáng người cô vốn cao, giờ đứng trên ghế lại càng lênh khênh.

Trưởng bộ phận Cao định lên tiếng, nhưng lại bị anh giơ tay ngăn cản.

Anh rút bản thảo trên bàn, cuộn tròn lại, rồi ngước mắt nhìn Đồ Nam.

Đồ Nam đưa lưng về phía anh, cắm cúi xem rất tập trung, chẳng hề phát hiện ra có một người vừa vào.

Cô đang xem một cuộn tranh, vừa xem vừa xoay, một đầu của cuộn tranh rũ xuống, gần tuột ra một đoạn dài. Sợ làm hỏng tranh, cô đưa một tay xuống đỡ, hai mắt vẫn dán vào bức tranh, mò mẫm mãi vẫn không cầm được, mất thăng bằng, cả người thoáng chao đảo.

Một bàn tay đưa ra đỡ lấy thắt lưng cô, nhân thể cầm cả đầu cuộn tranh nhét vào tay cô.

“Cảm ơn, anh cứ làm việc đi.”, cô nhận lấy, vẫn tưởng là trưởng bộ phận Cao.

Thạch Thanh Lâm nhìn cô vài giây, lại quay sang lắc đầu với trưởng bộ phận Cao, rồi đi ra khỏi cửa với nét mặt nghiêm nghị.

Có tổng cộng khoảng hơn trăm bản thảo được lưu lại, mỗi một bản đều rất dày.

Trong hơn một tiếng, Đồ Nam đã xem hết những gì có thể xem được. Cô đặt chân xuống đất, xoay xoay cổ chân nhức mỏi, lại phát hiện ra bức bản thảo trên bàn trưởng bộ phận Cao không còn nữa.

“Anh vẽ xong rồi à?”

“À ừ, phải, lúc cô đến là đã gần xong rồi.”, trưởng bộ phận Cao sợ cô lại nhắc đến chuyện phê duyệt bản thảo.


Đồ Nam không hỏi nữa, trong lòng thì vẫn nghĩ về bức tranh nhìn thấy lúc mới tới, cô khẽ gật đầu rồi rời đi.

***

Sau vài phút, đến trước cửa thang máy, Đồ Nam lại gặp Tiết Thành, có vẻ anh ta đang định đi.

“Chào nhé em gái.”, anh ta vẫn nhớ chuyện cô làm ở quán net.

Đồ Nam khẽ nhíu mày, “Tôi không có anh trai nào như anh cả.”

Bỗng nhiên Tiết Thành lại nhớ đến cái lần đứng ở ngoài quán net, Thạch Thanh Lâm nói không trêu được cô, giờ thì anh ta tin rồi. Anh ta cười bảo: “Tôi không có em gái, nếu cô thích nhận tôi làm anh cũng được.”

Đồ Nam biết anh ta đang đùa, cũng chỉ cười cười chứ không tiếp lời nữa.

Dưới nách Tiết Thành có kẹp một ống đựng tranh, cô nhìn thấy, bèn hỏi: “Các anh bàn chuyện bản tranh phác thảo à?”

“Phải.”, Tiết Thành nói: “Đêm qua họ thức đêm để quyết định hình thức cho bản thảo, tôi mang về cho phía đầu tư xem.”, nói rồi còn cười bảo thêm: “Thật ra đám tư bản chẳng nhất thiết muốn xem đâu, cái họ quan tâm chỉ là tiền của họ có sinh lời hay không mà thôi, mang về cho có lệ ấy mà.”

Đồ Nam nhìn chằm chằm ống tranh, “Cho tôi xem một chút được không?”

Tiết Thành thoải mái đưa cho cô, “Cô là cố vấn nghệ thuật, hẳn là phải xem rồi chứ.”

“Xem thêm lần nữa.”, Đồ Nam bâng quơ đáp, mở nắp đậy, rút tờ bản thảo ra.

Nhìn lướt qua toàn bộ bức tranh, cô hỏi: “Vừa nãy anh nói là họ mất cả đêm bàn bạc để cho ra bản thảo này?”

“Thấy bảo thế.”, không biết có phải là cảm giác sai hay không, nhưng Tiết Thành cứ cảm thấy sắc mặt cô dần lạnh đi, “Vẫn rất đẹp nhỉ?”

Đường nét trong tranh vô cùng lưu loát, nhân vật và cảnh tượng đều tinh tế, màu sắc cũng rất tươi sáng. Một người không hiểu nghệ thuật như anh ta đơn thuần chỉ nhìn ngắm bằng mắt, cũng có thể cảm nhận được nó rất đẹp.

“Ừm, đúng là rất đẹp.”, Đồ Nam nhếch khóe môi, nhét bản thảo lại, đóng nắp ống rồi trả cho anh ta.

Tiết Thành nhận lấy, “Đến giờ tôi vẫn rất tò mò tại sao Thạch Thanh Lâm lại khai quật ra cô, con người cậu ta, kén chọn vô đối, tôi quen biết cậu ta nhiều năm, rất hiếm người lọt được vào mắt cậu ta, cô là người đầu tiên tôi gặp được đấy.”

“Thế à?”

“Đương nhiên.”, Tiết Thành đón được chuyến thang xuống, “Tôi đi trước đây, tạm biệt nhé em gái.”

“Không tiễn.”, Đồ Nam nhìn anh ta đi vào thang máy, đợi tới khi dừng lại, cô mới ấn nút gọi thang lên.

***

Lúc Thạch Thanh Lâm đ ến bộ phận tranh gốc một lần nữa, thì phát hiện Đồ Nam đã rời đi từ lâu rồi. Mà khi anh quay về tầng cao nhất, lại thấy cô đang ngồi trong văn phòng của mình. Cả hai cùng lỡ mất một bước.

“Tôi tưởng cô đã về rồi.”, anh khép cửa lại.

Đồ Nam đứng trước khung cửa sổ, khẽ gật đầu, “Tôi cũng nên về rồi.”


“Hôm nay đến sớm, mà về cũng sớm à?”

“Đương nhiên, có lẽ ở đây không cần đến tôi nữa.”

Bước chân Thạch Thanh Lâm khựng lại, anh dừng trước bàn làm việc, “Tại sao?”

Đồ Nam đưa mắt nhìn qua, “Bản thảo của anh đổi phong cách rồi đúng không?”

Thạch Thanh Lâm mím môi, đã hiểu là có chuyện gì rồi.

“Tôi đang định nói chuyện này với cô.”

“Không cần đâu, tôi nhìn thấy rồi.”, Đồ Nam cười khẽ một tiếng, “Không tệ, rất hợp với phong cách tranh trong game của anh.”

Thạch Thanh Lâm bất giác cắn chặt hàm dưới.

Đây thật sự là một quyết định vô cùng khó khăn. Không dễ gì anh mới mời được cô gái này về, chính anh cũng cảm thấy bùi ngùi, nhưng đêm qua tiến hành thử nghiệm lại, kết quả vẫn chẳng mấy lý tưởng, phía đầu tư lại tạo áp lực, thời gian còn dư thì không nhiều.

Tất cả các bộ phận phải họp thông đến bốn giờ sáng, gần như mọi người đều tán thành với ý kiến này.

Thân là người điều hành, anh buộc phải giải quyết.

“Đồ Nam, tôi cảm thấy với điều kiện tiên quyết là giữ lại cảm giác tranh của cô, thì có thể thử thay đổi một chút.”

“Nhưng anh đã sửa mất tinh hoa của bích họa truyền thống.”

Đột nhiên Đồ Nam nghĩ đến cuộc thi kia, khi ấy cô từng cảm thấy chẳng qua họ chỉ dùng bích họa để làm trò, dù sao cũng chỉ là công ty game, căn bản là không thể thật sự theo đuổi cái gọi là hiệu quả và tinh hoa của bích họa truyền thống. Người đàn ông này đã từng khiến cô hoài nghi liệu có phải bản thân đã đánh giá sai hay không, nhưng giờ xem ra, vẫn không hề sai.

Thạch Thanh Lâm im lặng mãi một lúc lâu, anh rất ít khi tranh luận trực tiếp với phụ nữ.

Khẩu khí của Đồ Nam mỗi lúc một cứng rắn, còn anh lại mỗi lúc một bàng hoàng.

“Tranh tác động đến lựa chọn của người chơi, trực tiếp nhất là ảnh hưởng đến sự đánh giá tính đáng chơi. Đối với một trò chơi điện tử mà nói, không đáng chơi là đòn trí mạng.”

Bỗng nhiên anh cười, “Đồ Nam, chung quy tôi vẫn là thương nhân, mà game cũng là một thương phẩm.”

Đồ Nam gật đầu, đương nhiên, anh đã từng nói về sự quan trọng của vật chất trước mặt Phương Tuyết Mai. Anh là một nhân vật xuất chúng trong thương giới, dựa vào lập trường của anh mà nói, hẳn là đưa ra quyết định gì cũng đúng cả.

“Anh nói đúng, tôi hiểu. Vậy sao anh còn mời tôi đến? Tôi lại chẳng phải thương nhân.”

Cô tháo chiếc thẻ trên cổ xuống rồi ném qua.

Kỳ thử việc kết thúc rồi.

Thạch Thanh Lâm đón lấy bằng một tay, cánh cửa khép lại ngay trước mặt.


Bình luận

Truyện đang đọc