LÂM NAM

Đồ Nam gửi tin nhắn kia đi trong lúc tinh thần vẫn còn hoảng loạn.

Khi đó, một chiếc xe chở hàng cỡ lớn ngược chiều lao tới, có lẽ do đường trơn nên đột nhiên đi chệch hướng, cứ thế xông thẳng về phía họ. Tiểu Lâm kịp thời xoay vô lăng đúng lúc nhưng vẫn không tránh được, va chạm vẫn xảy ra, lực tác động quá lớn khiến cả chiếc xe bị hất ra lề đường, lật nghiêng trên ụ tuyết, chiếc xe tải kia nhân lúc ấy mà tẩu thoát.

Cũng may trên đường có xe khác đi ngang qua, có người dừng lại hỗ trợ mở cửa xe, dìu họ ra ngoài.

Cô hoàn toàn thất thần, ngồi xổm bên lề đường, việc đầu tiên là gọi tên anh vào điện thoại, giống như để chứng minh mình vẫn còn sống, còn có thể nói chuyện với anh.

Đầu óc váng vất, không suy nghĩ được gì nhiều.

Có người nhìn thấy cô vừa hay đang cầm điện thoại, liền mượn để gọi cảnh sát.

HIện trường vô cùng hỗn loạn, đợi đến khi cô hoàn hồn lại được, đầu không còn choáng nữa, thì mới phát hiện ra tin nhắn hoảng hốt kia rất có thể sẽ khiến Thạch Thanh Lâm nghe ra vấn đề. Cô vội vàng lấy lại điện thoại, vào Wechat gõ một câu: Không sao đâu, lát nữa em kể cho anh nghe. Sợ nói nhiều lại càng khiến anh sinh nghi, gửi đi xong, cô vội vàng chạy ra xem tình hình hai người kia.

Tiểu Lâm bị thương nặng nhất, đầu vẫn đang chảy máu, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, tự cởi được áo khoác ra dịt vào vết thương.

Một cánh tay của Tiêu Quân bị mảnh vỡ của cửa sổ xe rạch qua, cũng may anh ta mặc áo gió, vết thương không sâu, nhưng vẫn nhìn thấy máu.

Đồ Nam nhớ khi ấy anh ta chắn thay mình, bèn gỡ khăn quàng cổ, quấn quanh cánh tay anh ta.

Tiêu Quân nhìn cô, “Em không bị thương đấy chứ?”

Cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được, khẽ lắc đầu, nhét cái khăn vào tay anh ta rồi nói một câu “cảm ơn”.

Những người chứng kiến vụ việc đều nói họ quá may mắn, không có thiệt hại về người.

Xe cảnh sát nhanh chóng tới, phân công người đưa họ tới bệnh viện.

Chưa tới hai tiếng, Từ Hoài đã dẫn người trong tổ hớt hải chạy đến.

Đồ Nam bị chấn động não nhẹ, chụp phim xong, không phát hiện ra vấn đề gì, nên được yêu cầu nằm yên nghỉ ngơi. Vừa rồi cô bị choáng là vì nguyên nhân này, nằm nghỉ nửa tiếng, tới khi không còn thấy khó chịu thì không nằm thêm nữa, mấy tháng trước ngày nào cũng đóng đô ở bệnh viện, cô đã quá sợ cái mùi thuốc khử trùng này rồi. Nhân lúc mọi người đều đang thăm hỏi Tiêu Quân và Tiểu Lâm, cô ra khỏi phòng khám, tìm một ghế nghỉ để ngồi, rồi nhắn tin cho Thạch Thanh Lâm.

Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi nhỡ của anh, trong Wechat, còn một tin nhắn thoại cô vẫn chưa kịp nghe: “Đồ Nam, có phải em xảy ra chuyện gì rồi không?”

Quả nhiên là lo lắng rồi, cô vội vàng trả lời: “Không sao, em không sao.”

Gửi đi rồi lại không thấy hồi âm, cả tin nhắn cô gửi đi ban nãy cũng chưa được trả lời, cô gọi điện thoại thì anh đã tắt máy rồi.

Đồ Nam không dám chắc có phải anh đang bận hay không, nhưng cô lại mong là anh bận, chỉ sợ chuyện không đâu này sẽ khiến anh phải bận lòng không cần thiết.

Điện thoại chỉ còn một vạch pin, trước khi sập nguồn, cô gửi liền một lúc mấy tin nhắn, nhấn mạnh chuyện mình không sao, khi ấy chỉ gọi anh một tiếng vậy thôi, không có ý gì khác cả.




Lúc Từ Hoài qua thăm cô, thì bắt gặp cô đang ngồi dựa vào ghế, trên người mặc chiếc áo phao lông vũ màu xanh lá, cổ áo may thêm một vòng bông, gần che khuất cả khuôn mặt, sắc mặt nhợt nhạt, hai tay cầm điện thoại, để giữa hai ch@n, mắt nhìn chằm chằm, nhưng màn hình lại tối.

“Không nghiêm trọng đấy chứ?”

Cô ngước đầu lên, “Không nghiêm trọng ạ.”

Từ Hoài liếc xuống điện thoại của cô, “Nhớ nhà à?”

Cô lắc đầu.

Từ Hoài cảm thấy cô vẫn chưa thật sự bình tĩnh lại được nên không hỏi nữa.

“Tiêu Quân bị thương ở tay phải.”, đột nhiên cô nói: “Có lẽ chép tranh hơi khó, để em làm phần của anh ta cho ạ.”

Từ Hoài nhìn sang bên cạnh, cô cũng nhìn theo hướng ánh mắt của ông, Tiêu Quân vừa hay bước ra khỏi phòng khám, cái áo gió chỉ khoác hờ trên vai, cánh tay được băng bó kín mít, hai mắt đưa về phía họ.

“Nghe thấy cả rồi?”, Từ Hoài hỏi Tiêu Quân, sau đó nhìn Đồ Nam, “Đổi người khác đi cùng em là được.”

Đồ Nam gật đầu.

Tiêu Quân không lên tiếng, vừa lúc mấy người trong tổ cũng đi ra nói chuyện với anh ta, còn kéo anh ta đi nghỉ. Lúc đi, anh ta lại nhìn Đồ Nam, cô cúi đầu, căn bản là chẳng hề chú ý đến.

Vừa yên tĩnh lại được một lát, thì điện thoại của Từ Hoài đổ chuông.

Ông lôi điện thoại ra khỏi túi quần, quay lưng lại bắt máy, nói được hai câu thì xoay người về, “Cậu hỏi Đồ Nam à? Cậu là ai, sao lại có số của tôi?”

Đồ Nam nghe thấy, lập tức đưa mắt nhìn.

Từ Hoài trả lời nhát gừng, nói chuyện một lúc rất lâu mới cúp máy, rồi nhìn cô, “Có một người đàn ông họ Thạch hỏi tình hình của em, bảo là chuẩn bị đến thăm em đấy, em quen cậu ta không?”

Cô thoáng ngây người, chỉ nghe thấy mỗi câu báo anh sắp đến, còn lại chẳng màng đến bất cứ điều gì, “Anh ấy đến đâu rồi ạ?”

“Thấy bảo là vừa xuống máy bay, chuẩn bị lên tàu hỏa đến đây.”

Đồ Nam đứng bật dậy, mới đi được hai bước thì lại lùi về, “Thầy Từ, em xin nghỉ phép nhé, sẽ về nhanh thôi ạ.”

Từ Hoài sa sầm nét mặt, cho rằng lúc này cô không nên rời bệnh viện, nhưng trông cô như vậy, có vẻ là không giữ lại nổi, nên cuối cùng ông chỉ thở dài một hơi rồi xua tay, “Đi đi, chú ý an toàn đấy.”


Đồ Nam quay đầu rời đi. Ra khỏi bệnh viện, bước chân cô không khống chế được mà rảo nhanh thoăn thoắt, từ bước đi biến thành chạy bước nhỏ.

Đầu óc hoàn toàn bị chiếm cứ, chỉ còn lại đúng một điều: Anh đến rồi.

***

Thạch Thanh Lâm đang ngồi trên tàu hỏa, sân bay chỉ có tại tỉnh lỵ, từ đó đến chỗ Đồ Nam chỉ có thể đi xe buýt hoặc tàu hỏa, nhưng vì trận tuyết lớn gây cản trở giao thông, nên anh chỉ đành chọn tàu hỏa, cho dù rất chậm.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn về tây, tiếng bánh tàu lăn trên đường ray sắt lâu dần khiến đầu óc người ta trở nên tê liệt. Trong khoang tàu pha trộn đủ thứ mùi, đủ thứ khẩu âm, có người đang ăn, lại có người đang buôn chuyện. Ngồi bên cạnh anh là một người phụ nữ, trong lòng ôm một đứa trẻ, thằng bé nghịch ngợm, cứ muốn trèo sang người anh, thậm chí còn mấy lần kéo cổ áo anh, người phụ nữ kia áy náy không ngừng xin lỗi. Anh bảo không sao, cũng không để bụng.

Tâm trí anh chẳng để ở đây, trước khi gặp được Đồ Nam, lòng anh vẫn chưa thể yên được.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay trái, lại nhìn điện thoại bên tay phải, trong Wechat toàn là tin nhắn cô gửi tới.

Nam: Em không sao.

Nam: Anh đừng lo.

Nam: Chỉ gọi anh một tiếng thôi.

Cô vẫn không chịu nói thật, nếu anh không hỏi xin Đồ Canh Sơn số của Từ Hoài, thì e là vẫn không biết cô gặp chuyện.

Tàu hỏa dừng ở ga trung chuyển chừng mười phút, có vài người xuống, lại có vài người khác lên. Người phụ nữ bên cạnh tốt bụng nhắc nhở Thạch Thanh Lâm, bảo anh trông chừng hành lý, nhìn anh có vẻ hơi thất thần, mà trên tàu lại lắm thành phần người phức tạp, đừng để mất đồ.

Anh cảm ơn, nhấc túi hành lý sang cạnh chân, tiện lúc xuống tàu thì mang theo luôn.

Thật ra anh đã sắp xếp đồ vào cái túi này từ lâu rồi, là để có thể đi thăm Đồ Nam vào bất cứ lúc nào. Mấy hôm cô vừa đi, trừ khi phải làm việc, hầu như lúc nào anh cũng nhớ đến cô, nhớ đến cô gái mạnh mẽ ở phòng vẽ ngay bên cạnh văn phòng mình, nhớ đến cô gái yếu mềm nằm trên chiếc giường ở nhà mình, đâu đâu cũng có dấu ấn của cô. Một người tự lập gần ba mươi năm, không nghĩ sẽ sinh ra cảm giác nhớ mong một ai tới mức đó, vậy mà ngày ấy lại đến thật, lại còn trong hoàn cảnh như thế này.

Sau bốn mươi phút, tàu đã về ga.

Tàu còn chưa dừng hẳn, Thạch Thanh Lâm đã xách túi đứng dậy, rồi nói với người bên cạnh: “Xin lỗi, cho tôi đi nhờ chút, tôi đang vội.”

Người phụ nữ bế đứa con mãi mới chịu ngủ xoay người sang, nhường đường cho anh.

Dòng người đã ùn ùn đổ về cửa tàu để đi xuống, anh cố gắng tránh những người khác, lách qua những khoảng trống ít ỏi để đi ra cửa.

Cửa tàu vừa mở, anh liền sải bước đi xuống.




Nghe thông báo tàu vào trạm, Đồ Nam vội đứng ra ngoài cửa đón, cố ngó vào bên trong.

Có người ra khỏi ga, cũng có người vào ga, đâu đâu cũng thấy người, người nhân viên kiểu phiếu phải liên tục nhắc nhở duy trì trật tự.

Sợ không đón được anh, cô cứ nhìn đăm đăm vào cửa ga, không lâu sau đã trông thấy anh.

Vừa nhìn đã thấy, những người khác đều mặc rất dày, chỉ riêng anh là khoác mỗi chiếc áo da, áo đen dáng ngắn, lại còn để phanh ra, anh chân dài dáng cao, đứng giữa một đám đông nhốn nháo mà vẫn vô cùng nổi bật, không thể nào không nhận ra được.

Đồ Nam định gọi anh, nhưng vừa mới hé môi thì anh đã trông thấy cô rồi, ánh mắt dán chặt lấy.

Thạch Thanh Lâm không ngờ cô sẽ đến, Từ Hoài nói, cô cũng đã nhắn tin, nhưng bất kể có nói bao nhiêu lần câu không sao cũng không đủ, đến tận lúc này chính mắt nhìn thấy cô, nỗi thấp thỏm suốt dọc đường đi mới có thể buông xuống được.

Anh vốn luôn đi rất nhanh, nhưng lúc này lại bước chầm chậm, tới nơi, nhìn cô qua cửa, một lát sau mới nói một câu: “Sắp bị em dọa chết rồi.”

Đồ Nam đáp lời: “Em cũng thế, sao anh lại đột ngột đến đây, làm em sợ hết hồn.”

“Em nói xem anh có nên đến không?”, anh cười, khóe môi không cong lên, trông rất giống như đang cười gượng.

Cô bị câu hỏi vặn lại này làm cho cứng họng, chóp mũi cay xè, phải cúi đầu che giấu. Thật ra nếu hôm nay đổi lại là anh, cô cũng bất chấp tất cả mà đến tìm anh như vậy thôi.

Anh làm thủ tục kiểm phiếu, qua cửa, rồi đi đến trước mặt cô, “Nhanh, ôm anh một cái đi, để anh xem xem em có phải thật không.”

Cô bật cười, nhấc chân bước tới, dùng lực ôm ghì lấy anh.

***

Trước khi ra khỏi ga, Đồ Nam bảo Thạch Thanh Lâm ngồi ở phòng chờ tàu đợi cô một lát, rồi chạy tới nhà hàng trong ga mua một cốc cà phê nóng, lúc đưa cho anh phải cố nén giận lại: “Sao ăn mặc phong phanh thế này mà đã đi rồi?”

“Không để ý thời tiết bên này.”, anh nói thật, lúc ấy vội lái xe về nhà, lấy túi hành lý rồi lao thẳng đến sân bay, căn bản là chẳng quan tâm được tới chuyện khác. Anh cầm cốc cà phê, một tay kia kéo cô ngồi xuống cạnh mình, “Kể cho anh nghe, lúc đấy xảy ra chuyện gì.”

Đồ Nam biết không giấu được, đành phải kể lại quá trình theo một cách giảm nhẹ cho anh nghe.

Anh đặt tay trên đùi, nghe rất chăm chú, hai mắt nhìn đăm đăm về phía trước, không biết là đang nhìn gì.

“Thạch Thanh?”, cô không kìm được phải gọi anh.

Thạch Thanh Lâm ngẩng đầu, duỗi tay ra, xoa xoa má cô, “Em không sao là tốt rồi.”, đột nhiên anh cười, “Em không biết đấy thôi, trên đường, anh thật sự rất sợ chuyện của mẹ anh ngày trước lại tái diễn.”

Năm ấy, mẹ anh ra đi chính là vì tai nạn xe.

Ngày hôm đó, ở nước Mỹ xa xôi, anh nhận được điện thoại của mẹ vào lúc nửa đêm, bà bảo một thời gian nữa sẽ sang Mỹ sống cùng anh, sau này không về nước nữa. Khi ấy anh chẳng hề biết tinh thần của mẹ đã không ổn định từ lâu rồi, còn chiều theo bà mà lên kế hoạch. Tất cả tưởng chừng như rất ổn. Nhưng chỉ mấy tiếng sau, bà tự chuốc say mình, uống thuốc, rồi lái xe xông ra đường, sau đó không quay về được nữa.

“Đừng có lần sau, Đồ Nam.”, yết hầu anh trượt lên xuống, cổ họng khô ran đến mức đau rát, “Chuyện như thế này, một lần anh còn chống đỡ được, thêm lần nữa, sợ là không được đâu.”


Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh không biết sẽ thế nào, hoàn toàn không đủ sức để tưởng tượng nữa.

Lòng Đồ Nam trào lên cảm giác chua xót, “Không bao giờ có lần sau, em hứa với anh.”

Anh nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười trước mặt cô, khó lắm mới được gặp nhau, không muốn khiến bầu không khí trở nên nặng nề, anh nâng mặt cô lên rồi bảo: “Hình như gầy đi rồi.”

“Anh mới gầy thì có.”, lúc nhìn thấy anh là Đồ Nam đã muốn nói rồi, anh gầy đi một chút, tóc dài ra một chút. Cô cài móc khóa áo của anh, kéo khóa áo lên, định quàng cả khăn cho anh, nhưng sờ lên cổ mới nhớ ra đã đưa khăn cho Tiêu Quân mất rồi.

Nghĩ đến chuyện này, cô quên không kể cho anh: “Thật ra lần này em không bị thương, phần nhiều là nhờ Tiêu Quân đấy, anh ta chắn cho em.”

Thạch Thanh Lâm nhìn cô, “Vậy anh phải đến cảm ơn cậu ta mới được.”

“Không cần đâu.”, cô vội nói, lại không muốn họ chạm mặt nữa, “Em chỉ muốn anh biết là, chỉ có họ bị thương thôi, còn em thì không sao cả.”

“Cảm động không?”, đột nhiên anh hỏi.

“Không phải cảm động, mà là cảm kích.”, chỉ có cảm kích, chuyện ngày hôm nay, đổi lại là bất cứ ai, cô cũng đều cảm kích.

Thạch Thanh Lâm nhìn cô giải thích một cách nhẹ bẫng thì cười: “Trêu em thôi.”

Lần này là cười thật sự, Đồ Nam nhìn ngắm gương mặt tươi cười của anh, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm, niềm vui gặp lại sau bao ngày xa cách giờ mới đến.

“Anh có nói cho bố em biết không?”

“Đương nhiên là không rồi.”, anh đáp, thật ra lúc giấu Đồ Canh Sơn, anh cũng hơi áy náy, may là không có chuyện gì, “Anh chỉ bảo là đến thăm em thôi.”

Đồ Nam yên tâm rồi.

Điện thoại có chuông báo, là của Thạch Thanh Lâm.

Anh lấy ra xem, là thông tin chuyến bay, An Bội đã đặt cho anh vé máy bay chiều về, vào đúng đêm nay. Đọc xong anh tắt đi, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Đồ Nam đã nhìn thấy rồi.

“Thời gian gấp lắm à?”, cô hỏi: “Có phải việc phát hành phiên bản mới không thuận lợi không?”

“Không phải đâu.”, Thạch Thanh Lâm nói ra một cách bình thản.

Đồ Nam trầm mặc một lát, rồi lại hỏi: “Còn mấy tiếng nữa?”

Cô rất rõ, mặc dù An Bội lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ, nhưng khi thật sự có chuyện gấp cũng sẽ không giục anh như thế này, có lẽ anh vừa đến là lại phải đi rồi.

Thạch Thanh Lâm uống hết cốc cà phê cô mua, trước giờ anh chưa từng uống loại cà phê tiện lợi như thế này, nhưng hôm nay lại uống hết không chừa một giọt.

Uống xong, anh đặt cái cốc rỗng sang một bên, ôm cô dậy, để cô ngồi lên đùi mình, vùi mặt vào gáy cô hít sâu một hơi. Mùi hương trên người cô vẫn chẳng thay đổi, thoang thoảng thơm, như có như không mùi màu vẽ, giống một liều thuốc an thần.

Anh ngẩng đầu lên bảo: “Hôm nay anh không đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc