LÂM NAM

Sau hôm ấy, chẳng bao lâu, Đồ Nam lại đến bệnh viện một chuyến.

Trước khi vào phòng bệnh, đứng ngoài hành lang bệnh viện, cô đã gọi cho Từ Hoài một cuộc điện thoại rất dài.

Kết thúc cuộc gọi, cô bước vào phòng bệnh, phát hiện ra Đồ Canh Sơn cũng mới tỉnh dậy.

Ông ngồi tựa vào thành giường, cũng vừa ăn xong, Phương Tuyết Mai đang đứng bên cạnh thu dọn hộp giữ nhiệt, thấy cô vào, cả hai cùng nhìn ra.

“Dì Phương.”, Đồ Nam lên tiếng, “Cháu có mấy câu cần nói với bố cháu.”

Phương Tuyết Mai đã quá quen rồi, sợ hai bố con lại có gì đó không ổn, hết nhìn cô lại nhìn Đồ Canh Sơn, thật sự không tìm ra được dấu hiệu mâu thuẫn thì mới đứng dậy, “Được rồi, vậy một lát nữa dì quay lại.”, nói xong liền đi ra, còn giúp họ đóng cửa lại.

Đồ Canh Sơn đặt hai tay lên chăn, đợi cô mở lời.

Đồ Nam nói: “Con quyết định quay về tổ.”

Rõ ràng Đồ Canh Sơn thoáng ngạc nhiên. Hôm ấy Từ Hoài đến thăm ông, trong lúc hàn huyên chẳng ai nhắc gì đến chuyện của Đồ Nam, ông chẳng hay biết gì, càng không ôm nhiều hy vọng.

Không ngờ hôm nay lại đột nhiên nghe cô nói muốn quay về tổ.

“Không phải vì bố.”, Đồ Nam vẫn như trước kia, lời nói và giọng điệu đều rất điềm nhiên: “Là tự con lựa chọn, thứ con không thích, bố có thúc ép thế nào cũng vô dụng.”

Đồ Canh Sơn trầm mặc rất lâu, rồi mới hé miệng hỏi: “Con nói với nó chưa?”

Không cần hỏi cũng biết ông đang nhắc đến Thạch Thanh Lâm.

Người đàn ông của đêm hôm ấy, cả những lời anh nói, trong nháy mắt cùng xuất hiện một cách đột ngột trong tâm trí. Đồ Nam đè nén cảm xúc lại, “Nói rồi ạ, anh ấy ủng hộ con.”

“Tốt.”, Đồ Canh Sơn chỉ nói đúng từ này, như thể gói gọn cho tất cả.

Sau đó, ông lại nói một câu: “Không lâu nữa là bố được xuất viện rồi, con không phải lo gì hết, cứ yên tâm mà đi.”

Đồ Nam không nói thêm gì nữa, báo cho ông biết chuyện này, cũng là đã hoàn toàn hạ quyết tâm rồi.

Có lẽ cũng từng do dự, nhưng khi Thạch Thanh Lâm nói với cô hai chữ “Đi đi.”, thì không còn do dự nữa.

Phương Tuyết Mai nhanh chóng quay lại, cô liền rời khỏi phòng bệnh.

Không đi đâu nữa, cô về thẳng nhà Thạch Thanh Lâm.

Vốn dĩ anh muốn đến cùng cô, nhưng cô không cho, riêng với tin tức này, cô muốn một mình nói cho bố biết.

Sợ tắc đường, cô đi tàu điện ngầm về, nửa tiếng sau thì tới trước khu căn hộ của anh, từ lối vào đã trông thấy anh đứng chờ sẵn rồi.

Anh đút hai tay trong túi quần, gương mặt bị gió tạt thoáng hiện vẻ lạnh lùng, cũng không biết là đã chờ cô bao lâu rồi.

“Nói chuyện với bố em ổn cả rồi?”

“Ừm.”, cô gật đầu.


“Cũng nói chuyện với thầy em xong rồi?”

“Ừm.”, lại gật đầu.

Trong số bao nhiêu người, cô nói với anh đầu tiên, cũng cùng anh lấy quyết tâm.

Đương nhiên anh hiểu, khẽ véo cằm cô rồi trêu chọc: “Sao mà giống như người máy thế, nào, đi ăn thôi.”

Không quay về căn hộ, Đồ Nam được anh dắt đi ra đường.

Cô hỏi: “Sao không về nhà ăn?”

Thạch Thanh Lâm vừa đi vừa nói với cô: “Mọi người muốn cùng em ăn một bữa cơm, đặt chỗ rồi, không xa lắm, nhà hàng ở ngay góc phố thôi.”

“Mọi người?”

“Rất nhiều người.”, anh đáp: “Đến là biết ngay thôi.”

***

Đến nơi, quả nhiên có rất nhiều người.

Bàn ăn dạng dài, gần như đã kín chỗ.

Phương Nguyễn, An Bội, các đồng nghiệp từng hợp tác trong bộ phận tranh gốc ở công ty, những người quen biết, ngoại trừ Lê Chân Chân và Tiết Thành, tất cả đều có mặt.

Cô và Thạch Thanh Lâm vừa đến, cả đám đông đột nhiên im lặng một cách khó hiểu mất vài giây, sau đó vẫn là Phương Nguyễn kéo Đồ Nam ngồi xuống, rồi mọi người mới bắt đầu rôm rả anh một câu tôi một câu.

Trưởng bộ phận Cao nói: “Không ngờ họa sĩ Đồ lại rời công ty nhanh như thế, nhớ lại hồi bắt đầu hợp tác, cảm giác như chỉ mới hôm qua.”

Những người khác trong bộ phận tranh gốc đều cảm thán, không biết cảm thán là vì những ngày tháng bị cô hành đã qua, hay là thật sự nuối tiếc vì cô sắp đi nữa.

Mặc dù phần bích họa của Đồ Nam đã hoàn thành, nhưng vẫn bận lòng về phiên bản mới, nên cô bảo trưởng bộ phận Cao: “Có chuyện gì liên quan đến bích họa, anh có thể liên lạc với tôi, phần sau cùng đành phải nhờ mọi người rồi.”

“Biết rồi, tôi biết rồi.”, trưởng bộ phận Cao đáp lời, những người khác cũng phụ họa theo.

Họ nói xong thì đến lượt An Bội. Cô nàng vẫn thẳng thắn như trước giờ, vừa mở miệng đã đốp luôn: “Khó lắm mới nhìn cô thuận mắt một tí, thế mà đã vội đi rồi, đừng hòng tôi canh chừng Thạch tổng cho cô, cẩn thận đến lúc cô về là phải khóc đấy!”

Hôm nay Đồ Nam chẳng có tâm trạng trêu chọc cô nàng, bị đùa nhưng cũng không đáp trả.

Chỉ có Phương Nguyễn là nhỏ giọng thì thầm với cô, anh chàng chỉ sang bên cạnh cô, “Cô nỡ đi thật à?”

Lúc vừa nghe tin, ai cũng cảm thấy Đồ Nam ngốc, từ bỏ tiền đồ rộng mở như thế để chạy đi tiếp tục làm công việc sao chép khổ cực, còn phải xa cách với bạn trai, Phương Nguyễn cũng cho rằng cô thật sự chưa suy nghĩ kĩ càng.

Đồ Nam quay đầu lại, Thạch Thanh Lâm ngồi bên cạnh cô, trên đùi đặt quyển thực đơn, đang giở từng trang từng trang một.

Trong lúc mọi người huyên náo, anh không hề tham dự cùng, mà chỉ im lặng một mình.

Đương nhiên, những người khác cũng chẳng dám làm phiền anh.


Cô không trả lời được.

Vào lúc này, đột nhiên lại có cảm giác bùi ngùi lúc chia ly.

Cả nhóm đông này tụ tập ở đây, là vì, cô sắp phải đi rồi.



Ăn được nửa bữa, điện thoại của Thạch Thanh Lâm đổ chuông.

Anh đi ra ngoài bắt máy, chưa được mấy câu đã quay lại, khẽ kéo Đồ Nam, rồi đưa điện thoại cho cô, “Em nghe đi.”

Đồ Nam cầm điện thoại áp lên tai, lập tức nghe thấy một giọng cười quen thuộc, người ở đầu bên kia cất giọng gọi cô Nam Nam.

Là Thạch Kính Niên.

Ông cụ cũng nghe nói về chuyện của cô, vốn dĩ muốn đến gặp cô, nhưng cả đám thanh niên tụ tập với nhau, ông cụ cảm thấy đến cũng không tiện cho lắm nên đành thôi, có điều vẫn phải gọi một cú điện thoại.

Trong điện thoại, Đồ Nam được ông cụ khen đến phổng mũi, cứ một câu lại một câu khen cô giỏi giang. Ông cụ thật sự rất tán thưởng những người trẻ tuổi dám dấn thân vào lĩnh vực truyền thống, huống hồ Đồ Nam lại không phải người ngoài, cũng coi như người một nhà rồi.

Lúc nhắc đến người một nhà, ông cụ hơi có ý trách móc, “Có phải cháu nên đổi cách gọi ông rồi hay không?”

Đồ Nam bất giác liếc sang Thạch Thanh Lâm, anh vẫn đứng bên cạnh nãy giờ.

Đồ Nam rời chỗ ngồi, bước ra mấy bước, rồi khẽ cắn môi, thấp giọng gọi một câu: “Ông nội.”

Đầu bên kia vọng ra tiếng cười sang sảng, ông cụ cười mãi không ngừng được.

Cô cúp máy, ngoảnh đầu lại, Thạch Thanh Lâm đang nhìn cô, như thể biết rõ nội dung cuộc trò chuyện trong điện thoại vậy.

Cô nhìn anh chằm chằm, đưa điện thoại trả lại cho anh.

Thạch Thanh Lâm nhận lấy, rồi nắm tay cô, lại quay đầu sang nói với mọi người, “Mọi người cứ ăn đi nhé, chúng tôi về trước đây.”, nói xong liền dắt tay cô đi ra khỏi cửa.

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, cũng không biết có phải Thạch tổng thật sự bình tĩnh hay không, đại tướng của công ty kiêm bạn gái đang độ yêu nồng nhiệt, nói đi là chuẩn bị đi luôn, vậy mà anh vẫn có thể làm như không có chuyện gì, chẳng biết có nên khâm phục anh hay không nữa.

***

Đồ Nam đồng ý quay về tổ, nhưng có đề ra một điều kiện nho nhỏ với Từ Hoài. Cô muốn chép lại bức bích họa bị lỗi hồi trước, đây là điều cô vẫn luôn muốn làm từ lâu rồi.

Từ Hoài đồng ý, còn đặc biệt không đặt ra giới hạn thời gian cho cô, hơn nữa nếu xảy ra tình huống đột ngột nào thì cô có thể về chăm sóc Đồ Canh Sơn, chỉ cần trong điều kiện cho phép, cô phải nhanh chóng quay lại.

Trong tổ không thiếu người, thứ đang thiếu, là một ngòi bút có hồn.

Suy cho cùng con người vẫn là con người, không phải đầu gỗ, cho dù cố tình không quan tâm, thì vào lúc chia ly vẫn sẽ buồn sầu.

Đồ Nam muốn tìm việc gì đó để làm, cô loanh quanh bận rộn trong bếp cả một buổi chiều, thái rau, rửa rau, bật bếp, luôn tay luôn chân.


Thạch Thanh Lâm kéo chiếc vali vàng của cô ra, để ở chỗ anh lâu quá rồi, cuối cùng cũng được dùng lại.

Anh xách vali để ra phòng khách, vừa hay trông thấy cô đang cúi đầu cặm cụi dùng màng bọc cuốn quanh bát, tóc mái xõa xuống che khuất ánh mắt, môi mím chặt lại.

Không muốn cô bận bịu nữa, anh đi vào, còn chưa lên tiếng thì cô đã nói trước: “Chỗ này anh đi làm về thì hâm nóng lên là ăn được luôn nhé.”, cô mở tủ lạnh, xếp từng phần từng phần vào, “Không để được lâu lắm đâu, nhiều nhất là một hai ngày thôi, nhất định phải ăn hết đấy.”

Thạch Thanh Lâm nhìn cô xếp xong đống bát, đóng cửa tủ lạnh lại, rồi mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ, “Làm cái gì thế, anh tìm bạn gái, chứ không tìm bảo mẫu nhé.”

Đồ Nam nhìn anh, nói đúng ra, là nhìn anh chằm chằm.

Anh chỉ cố ý nói đùa, chẳng thấy cô có vẻ thoải mái hơn, nên chỉ đành đồng ý, “Được rồi, anh nhớ rồi, nhất định sẽ ăn hết.”

Giờ cô mới có vẻ yên tâm được một chút, những chuyện lặt vặt không đáng kể như thế này, cứ phải tận tay làm thì mới đỡ lo.

Lúc đi ra khỏi phòng bếp, cô nhìn thấy ngay chiếc vali kia. Có lẽ nên về thu dọn rồi.

Thạch Thanh Lâm đã lấy sẵn áo khoác, cầm theo cả chìa khóa xe.

Đồ Nam nhìn anh, đột nhiên bảo: “Anh đừng tiễn em được không?”

Anh đứng lại trước cửa nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, hàm dưới căng cứng, phải đến tận lúc này, anh mới dùng ánh mắt thẳng thắn như vậy để nhìn cô.

“Anh muốn tiễn em.”

“Đừng.”, cô nhỏ giọng nói, còn muốn bảo, đang ổn, một khi đưa tiễn thì sẽ càng không nỡ đi.

Trước kia lần nào cũng chỉ một mình cô tự đi, chẳng có cảm giác ưu thương gì cả, lần này cũng không muốn có gì khác biệt.

Cuối cùng Thạch Thanh Lâm lại cười, “Được rồi, vậy thì anh tiễn em lên xe thôi, chắc là được phải không?”

Anh cũng không muốn có cảm giác u sầu, nếu lúc này anh chỉ cần tỏ ra bùi ngùi một chút thôi, là cô sẽ càng buồn hơn.

Hai người cùng xuống lầu, anh lái xe, đưa cô về nhà trước.

Đẩy cửa vào nhà, Đồ Nam bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ngày trước hay phải đi, cô thu dọn nhiều đã thành quen rồi, cần gì, không cần gì, đều lựa chọn rất dứt khoát.

Thạch Thanh Lâm không hỗ trợ, mà chỉ đứng bên cạnh nhìn, đợi cô thu dọn xong rồi mới duỗi tay ra, xách hết đống đồ lên.

Đồ Nam khóa cửa cẩn thận, anh đã xách hành lý của cô xuống lầu rồi, cô đi theo sau, trong tai chỉ còn tiếng bước chân, từng tiếng từng tiếng, như đang nhắc rằng cô thật sự phải đi rồi.

Ngay từ lúc cô thu dọn hành lý, Thạch Thanh Lâm đã gọi xe xong rồi. Ra tới đường, đã thấy xe chờ sẵn ngoài đó.

Anh xếp hết hành lý vào cốp sau xe, lại vòng ra phía trước dặn dò mấy câu với tài xế, cuối cùng đứng lại trước mặt cô.

“Lại đây.”, anh gọi, gương mặt hiện một nụ cười.

Cô đã quen cái cách anh nói hai từ này, bèn lại gần, rồi được anh ôm lấy, hai tay vòng qua thắt lưng anh.

“Không phải lo cho bố em, anh sẽ để ý, thỉnh thoảng sẽ báo tin cho em.”, anh nói bên tai cô.

“Ừm, em sẽ cố để nhanh về.”, giọng cô nghe buồn buồn, “Nhưng chắc là không kịp xem phiên bản mới của anh ra mắt rồi.”

“Không sao, đợi em về thì phát hành, vừa hay không bận, mà lại có em.”

Mỗi câu anh nói đều rất thoải mái, nhưng Đồ Nam lại càng bịn rịn hơn.

“Không lâu đâu…”, cô thấp giọng nói, nói cho anh nghe, cũng là nói cho chính mình.


Không lâu đâu, nhiều nhất là vài tháng, đâu cần thiết phải vậy, cô tự nhắc nhở bản thân.

“Được rồi.”, anh buông tay, kéo cửa xe ra cho cô, “Đến nơi thì nhắn tin cho anh.”

Đồ Nam ngồi vào xe, đóng cửa lại, nhưng vẫn không nâng cửa sổ lên.

Anh gõ nhẹ, rồi đưa tay chỉ, ý bảo cô đóng cửa sổ lại, có gió.

Cô chỉ đành đóng lại, nhìn anh qua một lớp kính.

Anh lùi sang bên cạnh, chẳng ai vẫy tay, chỉ nhìn nhau như vậy, đến khi tài xế nổ máy cho xe chạy.

Chiếc xe dần khuất khỏi tầm nhìn, Thạch Thanh Lâm mới quay về xe của mình.

Trong không gian xe kín mít, anh lấy điện thoại, mở Wechat, nhìn một lát rồi chọn mục cài đặt, mở trang cá nhân.

Màn hình hiển thị thông báo, xác nhận việc mở trang cá nhân, anh lập tức ấn nút xác nhận.

Đột nhiên lại nghĩ, từ giờ trở đi phải đăng gì đó mới được, trước kia cứ cảm thấy lãng phí thời gian, giờ mới thấy tính năng này không tồi, đăng lên đó, chỉ vì muốn cô biết được trạng thái cuộc sống của mình.

***

Suốt dọc đường, Đồ Nam không kiểm tra điện thoại, mãi tới khi đến sân bay, qua cửa an ninh, trước khi máy bay cất cánh, cô mới mở Wechat ra.

Thạch Thanh: Mở trang cá nhân ra.

Đồ Nam: Của em á?

Thạch Thanh: Phải, mở ra.

Thạch Thanh: Anh cũng mở rồi.

Cô thoát ra ngoài xem, thoáng sửng sốt.

Sao đột nhiên anh lại mở trang cá nhân?

Thạch Thanh: Mở đi, anh muốn biết hằng ngày em làm gì.

Thạch Thanh: Sau này cũng sẽ đăng cho em xem.

Đồ Nam rất muốn cười, nhưng lại không cười nổi, mỗi ngày cô đều chỉ vẽ và vẽ, đâu có gì đáng xem cơ chứ.

Đồ Nam: Sợ anh thấy vô vị thôi.

Thạch Thanh: Không thấy mới vô vị.

Cô không nói gì nữa, trong lòng trào ra một thứ cảm xúc khó tả, bèn thoát Wechat, ra mở trang cá nhân.

Lại quay về khung trò chuyện, anh đã gửi một tin nhắn mới.

Thạch Thanh: Có bất cứ chuyện gì, vào bất cứ lúc nào, đều phải nhớ tìm anh.

Cô kìm nén, đáp lại một câu rồi không muốn nói gì nữa.

Rất nhiều câu không thể nói trước mặt, chỉ có thể nói vào lúc này.

Cô nghĩ có lẽ anh cố ý, không nói lời chia xa trước mặt, như thể sự chia xa này không hề tồn tại vậy trước mặt họ.


Bình luận

Truyện đang đọc