LÀM NŨNG - THỜI TINH THẢO

“Giang Hoài Khiêm.”

“Hả?”Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dạng say rượu của cô, yết hầu anh khẽ nhúc nhích, tiếng nói khàn khàn: “Em muốn nói gì?”

Nguyễn Khinh Họa mở mắt nhìn anh, kéo áo anh: “Anh cao quá.”

Giang Hoài Khiêm: “……”

Anh không nhịn được mà bật cười, vừa định ngồi xuống cạnh cô, Nguyễn Khinh Họa đột nhiên gãi gãi lòng bàn tay anh, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em không hôn được anh.”

“……”

Giọng nói vừa dứt, trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Ánh mắt Giang Hoài Khiêm sâu thẳm, sáng rực nhìn chằm chằm cô: “Em nói cái gì?”

Nguyễn Khinh Họa mở to đôi mắt hồ ly nhìn anh, chủ động sờ lên mặt anh.

Hai người một cao một thấp, khoảng cách quá xa.

Giang Hoài Khiêm phối hợp cúi xuống, giọng khàn khàn: “Nói cái gì?”

“Em nói.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, đưa mặt tới gần anh rồi dừng lại ở môi anh, hôn nhẹ một cái.

Cả người Giang Hoài Khiêm cứng đờ, đôi mắt thâm sâu.

Có một dòng chảy đang dâng trào cuồn cuộn, anh đang trên bờ vực mất kiểm soát.

“Em muốn hôn anh.”

Dứt lời, Nguyễn Khinh Họa chủ động hôn lên môi anh.

Mềm mại hơn so với tưởng tượng của cô, cô không chú ý đến sự thay dổi của Giang Hoài Khiêm, còn dùng đầu lưỡi khẽ liếm liếm.

…….

Trong lúc mơ màng, Nguyễn Khinh Họa phát hiện hình như mình đang nằm mơ.

Trong mơ, Giang Hoài Khiêm rất bá đạo. Nhưng lại đặc biệt mê người, mỗi cử động đều làm tim cô đập loạn nhịp, muốn mà không ngừng được.

Anh ấy hôn cô ở sô pha, đôi môi mềm khiến cô không thể chống cự.

Hơi thở hai người đan xen vào nhau, chóp mũi bị anh đụng vào, bị đau khiến cô thở nhẹ ra, ngay sau đó anh đẩy răng cô ra quấn lấy lưỡi cô.

Nguyễn Khinh Họa bị anh hôn, hô hấp khó khăn.

Cô có chút không thở được, muốn lùi lại.

Mới lùi lại một chút, anh cúi người, nắm lấy mắt cá chân cô,  kéo cô lại vào vòng tay mình, hôn cô một lần nữa.

Nguyễn Khinh Họa nức nở, muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng lại biến thành lưu luyến không rời.

Họ ngày càng gần nhau hơn.

Hai người triền miên cho đến khi trong miệng của cô tràn ngập hương vị của anh, khoảng trống giữa mũi cũng không còn.

Đèn trong phòng khách tối đi lúc nào không biết, trong không gian tối tăm mọi giác quan như được phóng đại.

Nguyễn Khinh Họa bị anh hôn không phát được ra tiếng, nước mắt chảy ra.

Không biết qua bao lâu.

Anh mới lùi lại, để cho cô một chút không gian thở.

Nguyễn Khinh Họa thở gấp, đôi mắt hồ ly ngập nước, nhìn rất quyến rũ.

Giống như hồ ly nhỏ, khiến mọi người say mê, yêu mến

Cô không phát hiện ra, còn chưa kịp phản ứng, anh lại cúi xuống hôn cô.

……

Khi Nguyễn Khinh Họa mở mắt, ánh nắng ngoài cửa sổ đã xuyên qua rèm cửa chiếu khắp phòng.

Cô đưa tay lên trán, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, kéo chăn trùm lên đầu.

Sao cô lại uống say!!

Nguyễn Khinh Họa chui vào chăn, giơ tay sờ sờ môi mình.

Không phải mơ.

Nguyễn Khinh Họa thường sẽ không mất trí nhớ sau khi say, ngoại trừ một số việc làm mà cô không thể kiểm soát được bản thân, còn lại ngày hôm sau mọi chuyện sẽ tái hiện toàn bộ trong đầu.

Nhưng đôi khi, cô cảm thấy rằng mình cũng mất trí nhớ sau khi say mất rồi.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra tối qua, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy cả người cô đang nóng lên.

Rõ ràng cô chỉ muốn tỏ tình, thật sự không nghĩ sẽ hôn Giang Hoài Khiêm.

Tuy rằng….Có thể….có chút ý nghĩ như vậy, nhưng tuyệt đối không nghĩ sẽ thân mật cùng anh đến thế.

Nguyễn Khinh Họa ở trong chăn suy nghĩ.

Bất giác, cảnh hai người hôn môi lại hiện ra trước mặt.

Tối qua Giang Hoài Khiêm một chút cũng không khách khí mà hôn cô.

Hoàn toàn không kiềm chế giống trước kia, anh hôn cô rất mãnh liệt, như muốn đem cô dung nhập vào cơ thể mình.

Không muốn dừng lại.

Sau đó Nguyễn Khinh Họa bị anh hôn đến mước mắt giàn giụa, anh mói dừng lại để dỗ dành cô.

Không đến 3 phút, cô liền ngủ thiếp đi.

Chuyện sau đó, Nguyễn Khinh Họa không biết gì nữa.

Nguyễn Khinh Họa ở trong chăn buồn bực hồi lâu, đến khi không thở nổi nữa, mới chui ra ngoài.

Cô sờ sờ vào gương mặt nóng rực của mình, trong lúc nhất thời không xác định được như thế này có tính là mình và Giang Hoài Khiêm đã ở bên nhau rồi không.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại ở một bên lướt một lúc.

Đã hơn 9 giờ.

Nguyễn Khinh Họa im lặng, mở khóa xem, trong điện thoại có tin nhắn chưa đọc của Mạnh Dao.

Mạnh Dao: “Thành công không bạn ơi?!!”

Mạnh Dao: “Vẫn còn chưa dậy sao?”

Mạnh Dao: “Hai người phát triển nhanh vậy, đây là tốc độ tên lửa sao!!”

Mạnh Dao: “Thức dậy thì trả lời tin nhắn của tớ!”

……

Nguyễn Khinh Họa nhìn thời gian, tin nhắn đều nhận được từ hai giờ trước.

Cô đỡ trán, im lặng trả lời: [Dậy rồi.]

Mạnh Dao: [???]

Mạnh Dao: “Xin cậu đấy, lần sau đừng uống rượu để thêm can đảm được không. Cậu không biết tửu lượng của mình sao?”

Nguyễn Khinh Họa: “.”

Cô cũng không nghĩ là sẽ như vậy, rõ ràng lúc đầu rất tỉnh táo, ai biết được rượu kia lại có tác dụng lâu như vậy.”

Nguyễn Khinh Họa đang ngồi phát ngốc, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô dừng lại, nháy mắt cảnh giác.

Giang Hoài Khiêm đứng ở cửa hỏi: “Em dậy chưa?”

Nguyễn Khinh Họa: “…….”

Cô cầm điện thoại, không biết nên trả lời hay là giả vờ như không nghe thấy.

Đang rối rắm, giọng Giang Hoài Khiêm lại vang lên lần nữa: “Dậy ăn sáng đi em.”

Nguyễn Khinh Họa: “….”  

Cô đang định giả chết, giọng nói nhàn nhạt của Giang Hoài Khiêm truyền rõ ràng vào tai cô: “Em không thể…cứ trốn mãi bên trong được.”

Giang Hoài Khiêm biết rất rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi cuả cô, ngủ nhiều thêm một chút thì gần 9 giờ cũng nên tỉnh rồi.

Nguyễn Khinh Họa hơi ngượng ngùng, nửa phút sau mới đáp lại: “Vâng… em lập tức dậy đây.”

Bây giờ cô rất muốn biết phương pháp nhỏ tối qua có khả thi hay không.

—- 

Ở phòng khách thêm 10 phút nữa, Nguyễn Khinh Họa mới chậm rãi bò dậy.

Vào phòng tắm, cô nhìn mình trong gương.

Một đêm trôi qua, miệng cô vẫn còn hơi nhức. Bị Giang Hoài Khiêm hôn đến sưng lên.

Nguyễn Khinh Họa vô thức liếm môi dưới, sau đó đưa tay sờ sờ.

Cô vẫn cảm nhận được mùi hương trên cơ thể anh còn lưu lại ở miệng mình.

…..

Khi Nguyễn Khinh Họa đi ra ngoài, Giang Hoài Khiêm vẫn còn ở trong bếp.

Cô liếc nhìn, thận trọng ngồi xuống sô pha, không dám đến gần anh.

Đột nhiên Giang Hoài Khiêm đi ra, liếc cô một cái

Nguyễn Khinh Họa chột dạ, ánh mắt nhìn xung quanh, chính là không dám đối diện với anh.

Giang Hoài Khiêm nhìn người đang quy củ ngồi trên sô pha, trong mắt hiện lên ý cười nhẹ.

Tối hôm qua gan còn lớn mà hôm nay lại nhỏ đi rồi.

Nghĩ đến tối qua, anh dừng lại một chút nhắc nhở cô: “Uống một ly nước trước, sau đó ăn sáng.”

Anh không nhắc lại chuyện tối qua, tương lai còn dài, lần sau lại tính toán việc cô uống rượu sau.

Bây giờ thì cho cô một bậc thang xuống trước.

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra “A”, thấy ly nước lọc trên bàn: “Vâng.”

Cô đáp lại: “Cảm ơn.”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, lại đi vào trong bếp.

Một lúc sau, bữa sáng đã được dọn ra bàn.

Giang Hoài Khiêm nấu cháo kê, bánh mì kẹp trứng và trái cây mà cô thích ăn, món ăn nhẹ nhàng mà nhìn rất ngon mắt.

Nguyễn Khinh Họa hai mắt sáng lên, nhẹ giọng hỏi: “Anh dậy khi nào vậy?”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Không để ý nữa.”

Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Hoài Khiêm ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô chằm chằm, nhàn nhạt nói: “Tối qua anh không ngủ được nhiều.”

“….”Nguyễn Khinh Họa bị lời nói của anh làm cho sặc, chột dạ không thôi: “A…”

Cô im lặng một lúc mới nói nhỏ: “Vậy lát nữa anh ngủ thêm một chút đi.”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày, không nói gì.

Nói xong, Nguyễn Khinh Họa lại yên lặng cúi đầu ăn cháo.

Cô cảm thấy bản thân yên lặng sẽ tốt hơn.

Điều khiến Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc là ăn xong bữa sáng, Giang Hoài Khiêm cũng không nhắc lại chuyện tối qua với cô.

Điều này làm cho cô có chút mờ mịt. Anh không định tính sổ sao, hay là căn bản không đem hành động tối qua của cô để tronng lòng.”

Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ, cảm thấy không có khả năng.

Giang Hoài Khiêm đối với cô thế nào cô rất rõ.

Vì vậy, nhìn người đang bận rộn trong bếp, suy nghĩ có phải anh sợ cô sẽ giống lần trước, tính sổ xong liền chạy không.

Giang Hoài Khiêm dọn dẹp trong bếp xong đi ra thấy cô vẫn đứng ở phòng khách.

Anh nén lại ý cười trong mắt, thấp giọng hỏi: “Em đứng đây làm gì vậy?”

Nguyễn Khinh Họa: “…..”

Cô nhỏ giọng nói: “Hôm nay phải làm việc sao?”

Giang Hoài Khiêm gật đầu, trực tiếp nói: “Còn một số việc phải xử lý.”

Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, đang định nói chuyện, tiếng điện thoại của cô vang lên.

Cô nhìn là Phùng Xảo Lan.

Nguyễn Khinh Họa dừng lại một chút rồi nghe: “Alo.”

Phùng Xảo Lan đứng ở cửa nhà cô, nhìn cánh cửa đang đóng chặt hỏi: “Khinh Họa, con không có ở nhà à?”

Nguyễn Khinh Họa “Vâng” một tiếng.

Phùng Xảo Lan: “Ra ngoài chơi à?”

“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa dừng lại không nói, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ qua chỗ con à?”

Phùng Xảo Lan: “Ừ, mẹ đến xem con thế nào.”

Bà cũng không có chuyện gì, chỉ là vừa lúc sắp đến Giáng sinh và năm mới, mỗi năm Phùng Xảo Lan đều sẽ tìm cô cùng nhau ăn cơm, xem như là cùng ăn lễ tết.

Bình thưỡng vào những dịp khác, Nguyễn Khinh Họa cũng rất ít khi đồng ý cùng bà dùng cơm.

Nguyễn Khinh Họa đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, cô suy nghĩ, nhìn Giang Hoài Khiêm ở trong thư phòng, thấp giọng nói: “Bây giờ con sẽ về ngay.”

Phùng Xảo Lan: “Không đi chơi với bạn sao?”

“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa nhàn nhạt nói: Mẹ vào nhà đợi con trước đi.”

“Được.”

Cúp điện thoại xong, người trong thư phòng đi ra.

“Muốn về nhà sao?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Mẹ em tìm em ăn cơm.”

Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Đi thay quần áo đi, anh đưa em về.”

“Không phải anh có việc phải làm sao?” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh: “Em tự gọi taxi về là được rồi.”

Giang Hoài Khiêm không nói chuyện, yên lặng nhìn cô.

Nguyễn Khinh Họa bất đắc dĩ, thỏa hiệp nói: “Anh đợi em một chút, em đi thu dọn đồ đạc.”

“Ừ.”

Đưa Nguyễn Khinh Họa đến  cửa tiểu khu, Giang Hoài Khiêm quay đầu nhìn cô: “Mẹ em sẽ cùng em ăn cơm chiều sao?”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, nhìn anh: “Chắc là không.”

Giang Hoài Khiêm “Ừ” khẽ nói: “Vậy lúc đó sẽ ăn với anh được không?”

Nguyễn Khinh Họa cầm chặt dây an toàn nói nhỏ: “Được.”

— 

Khi về đến nhà, Phùng Xảo Lan đang ngồi ở sô pha xem ti vi.

Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn thấy một bên là trái cây bà mang tới.

Cô rất thích ăn trái cây, nhưng bình thường đều quên mua.

Hai mẹ con nhìn nhau, Phùng Xảo Lan nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên hỏi: “Tối qua con không ở nhà sao?”

Nguyễn Khinh Họa dừng lại động tác đang thay giày “Vâng” một tiếng rồi đi vào phòng.

Phùng Xảo Lan nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía cô: “Đi qua chỗ của Mạnh Dao sao?”

“Không phải.”

Nguyễn Khinh Họa để túi xuống, thay một bộ quần áo, nhàn nhạt nói: “Đến nhà một người bạn thôi.”

Phùng Xảo Lan trầm mặc một lát, nhìn thẳng cô nói: “Nhà bạn trai sao?”

Nguyễn Khinh Họa: “…..”

Cô nhìn vào bà, ánh mắt trong veo: “Ai nói với mẹ con có bạn trai?”

Phùng Xảo Lan không nói chuyện

Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ cẩn thận, cũng biết là ai nói.

“Tiểu Lạc.”

Phùng Xảo Lan gật đầu: “Nhưng nó chỉ nhắc đến hai câu, nói là người lần trước con dẫn đi chơi, bây giờ vẫn ở bên con.”

Nguyễn Khinh Họa cũng có thể đoán được Tiểu Lạc sẽ nói gì.

Cô cũng không tức giận: “Còn chưa phải là bạn trai.”

Phùng Xảo Lan ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cô: “Thích?”

Nguyễn Khinh Họa: “Vâng.”

Cô phát hiện từ khi nhận ra là mình thích Giang Hoài Khiêm, về sau bất luận ai hỏi, cô đều thản nhiên thừa nhận với họ.

Cho dù là Phùng Xảo Lan thì cũng như vậy.

Phùng Xảo Lan ngẩn người nhìn cô, rất ngạc nhiên.

Bà rất hiểu Nguyễn Khinh Họa, tuy thời gian hai mẹ con bên nhau không nhiều lắm, cũng sớm tách ra.

Nhưng bà thực sự rất hiểu tính con gái mình, có một số việc Nguyễn Khinh Họa rất cố chấp. Cố chấp đến nỗi không ai có thể thay đổi được ý của cô.

Mà trên phương diện tính cảm là điều đầu tiên.

Đây cũng là lý do lúc trước cô không hẹn hò qua loa.

Bởi vì hôn nhân thất bại của bố mẹ, cô đối với chuyện tình cảm rất kháng cự.

Ở tuổi dậy thì, người khác sẽ lo con mình yêu sớm còn bà chưa bao giờ phải lo lắng vấn đề này.

Từ nhỏ đến lớn Nguyễn Khinh Họa chưa từng mập mờ với nam sinh nào cả, ngay cả bạn học nam tặng quà sinh nhật cho cô thì cô cũng trả lại cho người ta.

……

Nghĩ đến đây, Phùng Xảo Lan nhìn cô một cái hỏi: “Là người con trai như thế nào?”

Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc một lúc, đột nhiên cười: “Rất cao rất đẹp trai.”

Phùng Xảo Lan: “….”

Nguyễn Khinh Họa nhìn về phía bà, ôn nhu nói: “Anh ấy đối với con rất tốt.”

“Vậy thì…” Phùng Xảo Lan im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: “Con phải trân quý nhé.”

“Vâng.”

Nguyễn Khinh Họa cười cười: “Con sẽ.”

Không cần ai phải nhắc nhở, Giang Hoài Khiêm bị cô bắt được thì cô nhất định sẽ không buông tay anh.

Đối với người cô thích Phùng Xảo Lan hỏi nhiều thêm vài câu.

Nhưng Nguyễn Khinh Họa không muốn đề cập, bà cũng không hỏi quá nhiều.

Quan hệ mẹ con bọn họ không thân thiết lắm, trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng.

Trươc khi ăn trưa, Nguyễn Khinh Họa và Phùng Xảo Lan cùng đi siêu thị.

Bà ấy nói muốn nấu cơm cho cô, cô cũng không từ chối.

Từ rất lâu cô đã chấp nhận phương thức ở cùng bà như vậy rồi, về sau cũng sẽ luôn như vậy. Một năm có ba lần ăn cơm cùng nhau, mỗi người đều bình an khỏe mạnh, như vậy là đủ rồi.

Sau khi ăn xong một lúc, Phùng Xảo Lan dọn dẹp nhà cửa giúp cô rồi mới đi.

Trước khi đi, bà mím môi, có chút lúng túng nói: “Nếu có cơ hội có thể đưa bạn con đến cho mẹ gặp được không?”

Nguyễn Khinh Họa cầm tay nắm cửa nói: “Đợi ổn định lại nói.”

Nghe vậy, Phùng Xảo Lan cũng không miễn cưỡng: “Vậy mẹ đi trước đây.”

“Được, về đến nhà nói với con một tiếng.”

“Được.”

— 

Phùng Xảo Lan đi rồi, trong phòng có chút trỗng rỗng.

Nguyễn Khinh Họa nhìn xung quanh một vòng, nhìn chằm chằm mấy quả táo trên  bàn đến phát ngốc.

Thực ra đối với cô đây chỉ là đêm Giáng Sinh bình thường, nhưng Phùng Xảo Lan lại khá mê tín.

Vừa mới tới siêu thị nhất định phải mua cho cô một túi táo nhỏ, như vậy tương lai đều sẽ bình an.

Nguyễn Khinh Họa dùng ngón tay sờ lên mấy quả táo xinh đẹp, lấy điện thoại ra gửi cho Giang Hoài Khiêm một tin nhắn.

Cô bận rộn cả trưa, cũng không có thời gian nhìn điện thoại.

Nguyễn Khinh Họa: [Giang tổng ăn cơm chưa thế?]

Khi nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Khinh Họa, Giang Hoài Khiêm vẫn đang họp.

Điện thoại rung một bên, anh cầm lấy liếc một cái, khóe môi nhẹ cong lên.

Giang Hoài Định đúng lúc nhìn thấy: “Tin nhắn của ai vậy?”

Giang Hoài Khiêm liếc nhìn anh một cái: “Nói xong chưa?”

Giang Hoài Định: “…..”

Anh ta cười mắng: “Anh tò mò chút mà, là cô gái kia sao?”

“Ừ.”

Giang Hoài Khiêm trả lời: [Vẫn chưa ăn,mẹ em đã về rồi sao?”]

Sau khi trả lời, anh nhanh chóng xem qua tài liệu Giang Hoài Định gửi tới, khẽ nói: “Cứ làm như vậy đi.”

Giang Hoài Định nhàn nhạt nói: “Hơn 20 ngày nữa em có phải sẽ đến chỗ anh không?”

Giang Hoài Khiêm liếc mắt nhìn anh.

Giang Hoài Định nhún vai, cười nói: “Chuyện đến chỗ anh, hoãn lại qua tết Nguyên Đán cũng được.”

Anh ta nói: “Cùng đón tết với cô gái ấy đi, anh thấy điều này rất quan trọng nha.”

Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm sắc mặt không thay đổi nói: “Em định tháng 2 mới đến.”

Giang Hoài Định: “…..”

Anh ta nghẹn lại, kinh ngạc nhìn anh: “Đã nói là tháng 12 sẽ đến mà?”

“Ừ.” Giang Hoài Khiêm không biểu cảm nói: “Anh nói, muốn em ở cùng người ta qua Nguyên Đán còn gì.”

Giang Hoài Định: “……”

Không phải anh ta vừa nói lời này sao!!!

Bỗng dưng, tiếng chuông cửa vang lên.

Giang Hoài Định nhướng mày: “Hai người sống cùng nhau?”

“Không phải cô ấy.” Giang Hoài Khiêm đứng dậy, đi ra mở cửa, nói với người giao hàng: “Để đây đi.”

“Giang tổng, đây là một số phụ kiện.”

Giang Hoài Khiêm nhìn: “Được, cảm ơn anh đã vất vả rồi.”

Người đàn ông đi rồi, anh lại quay trở về phòng làm việc.

Giang Hoài Định nhìn anh: “Cái gì vậy?”

“Cây thông Noel.”

Giang Hoài Định nhướng mày: “Ồ, chuẩn bị quà gì vậy?”

Giang Hoài Khiêm im lặng.

Anh nhìn thời gian, lạnh nhạt nói: “Còn có việc gì không?”

Giang Hoài Định không nói lên lời, xua tay nói: “Nhớ về nhà gặp mẹ, bằng không mẹ lại nói với mấy người chị em thân thiết của mẹ rằng không phải nuôi hai đứa con trai mà là nuôi hai đứa bất hiếu.”

“….”

“Cúp đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Hoài Khiêm nhìn thấy tin nhắn trả lời của Nguyễn Khinh Họa.

Nguyễn Khinh Họa: [Anh còn chưa ăn cơm sao?”]

Giang Hoài Khiêm: [Vẫn chưa.]

Nguyễn Khinh Họa: [??? Bận đến bây giờ sao?]

Giang Hoài Khiêm: [Ừ.]

Nguyễn Khinh Họa: [Vậy em gọi cho anh mấy hộp cơm hộp được không? Ăn xong lại làm tiếp? Em có chút buồn ngủ, muốn đi chợp mắt một lúc.]

Giang Hoài Khiêm: [Không cần. Em đi ngủ trước đi, khi nào dậy thì nói với anh, anh đến đón em, buổi tối em muốn ăn gì?]

Nguyễn Khinh Họa: [Cái gì cũng được.]

……

Giang Hoài Khiêm thấy cô thật sự ngủ rồi, vì vậy anh đặt điện thoại sang bên cạnh, bắt đầu nghiên cứu cây thông Noel.

Trước đây anh chưa từng trang trí cây thông thông Noel bao giờ nên không biết, lên mạng tìm một lúc mới biết làm.

— 

Nguyễn Khinh Họa có thói quen ngủ trưa, tuy mới đầu cảm thấy trong nhà trống trải có chút khó chịu, nhưng thực sự có chút mệt mỏi.

Sau khi nói chuyện với Giang Hoài Khiêm xong cô liền ngủ trên sô pha.

Khi tỉnh dậy, trời đã xế chiều.

Mặt trời lặn hoàng hôn xuất hiện.

Ánh hoàng hôn chiếu vào khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn.

Nguyễn Khinh Họa vừa ngắm hoàng hôn vừa lấy điện thoại ra xem.

Cô nhớ ra phải ra ngoài cùng Giang Hoài Khiêm, Mạnh Dao cũng gửi tin nhắn cho cô, nhắc cô ngày mai nhớ đến sân bay đón cô ấy.

Nguyễn Khinh Họa: [Tớ nhớ rõ mà.]

Mạnh Dao: [Đây không phải là tớ sợ cậu có Giang tổng không cần chị em à, cậu định tối nay tiếp tục không?]

Nguyễn Khinh Họa: [Tớ có hơi xấu hổ.]

Mạnh Dao: [Hahahaha, đừng nản lòng, cố lên.]

Nguyễn Khinh Họa: [Ừ, ngày mai tớ sẽ đón cậu, yên tâm đi.]

Mạnh Dao: [Vậy thì tối nay mình sẽ không quấy rầy thế giới của hai người các cậu nữa, đừng uống say nha!]

Nguyễn Khinh Họa: [Ồ…]

Nói chuyện phiếm với Mạnh Dao một lúc, cô trả lới tin nhắn của Giang Hoài Khiêm: [Em dậy rồi.]

Giang Hoài Khiêm nhanh chóng đáp lại: [Anh đi đón em.]

Nguyễn Khinh Họa: [Em muốn trang điểm….]

Giang Hoài Khiêm: [Không cần vội vàng, em cứ từ từ.]

Nguyễn Khinh Họa: [Được.]

Nguyễn Khinh Họa lập tức đặt điện thoại xuống, đi vào phòng.

Tuy Giang Hoài Khiêm sẽ không thúc dục cô, nhưng cô không muốn anh phải đợi quá lâu.

Nguyễn Khinh Họa có làn da rất đẹp, bình thường cô để mặt mộc cũng rất xinh.

Nhưng sau khi trang điểm, phong cách có một chút thay đổi, nhìn kinh diễm hơn.

Trang điểm xong, cô đứng trước tủ quần áo ngây ngốc.

Hình như không có bộ nào phù hợp cả.

Cuối cùng, Nguyễn Khinh Họa chọn một chiếc váy dệt kim màu hồng giống hình búp sen. Ngoài ra còn có một chiếc nơ nhỏ ở chân váy rất độc đáo.

Giang Hoài Khiêm đợi một lúc thì thấy người đi ra.

Anh dừng lại một chút, xuống xe đợi cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, không hề di chuyển đi chỗ khác.

Nguyễn Khinh Họa bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên, vành tai hơi đỏ lên.

Cô chậm rãi đi đến: “Sao anh lại xuống xe?”

Giang Hoài Khiêm “Ừm” sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô một lúc rồi nhìn đi chỗ khác.

“Không lạnh sao?”

Nguyễn Khinh Họa: “…..”

Cô không mặc áo có lông vũ, mà mặc một chiếc áo mỏng hợp với bộ đồ cô đang mặc.

Cô im lặng một lúc, sau đó nhìn anh: “Muốn ra ngoài hóng gió sao?”

Giang Hoài Khiêm: “Không phải.”

Anh cười khẽ, mở cửa xe ra: “Lên xe đi.”

“Ồ…”

Sau khi lên xe, Nguyễn Khinh Họa không hỏi anh đưa mình đi đâu.

Cô nhìn Giang Hoài Khiêm lái xe về phía trước, khi càng đi càng thấy ít người hơn Nguyễn Khinh Họa mới nhướng mày: “Chúng ta đi ra ngoại thành à?”

Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Ở đó có một chỗ rất được, có lẽ em sẽ thích nó.”

Ánh mắt Nguyễn Khinh Họa sáng lên, không hỏi thêm nữa.

Xe chạy đến vùng ngoại thành, Nguyễn Khinh Họa nhận ra đây là một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng trên mạng cách đây không lâu.

Lái xe đến đây mất 2 tiếng đồng hồ, ở đây ngoài ăn uống thì còn có rất nhiều nơi để đi dạo mua đồ.

Kiến trúc ở đây mang nét cổ điển rất độc đáo, đều là những ngôi nhà gỗ độc lập, một hàng thẳng tắp nhìn qua rất đẹp.

Dưới mái hiên treo những chiếc đèn lồng nhỏ, có cái hình tròn, có cái hình vuông, mỗi loại đều có nét riêng.

Vào ban đêm, ở đây rất náo nhiệt, người qua lại rất đông.

Nguyễn Khinh Họa  đi cùng Giang Hoài Khiêm vào trong một chút, càng ngạc nhiên hơn.

“Nơi này còn đẹp hơn so với ảnh trên mạng nhiều.”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô: “Thích sao?”

“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Rất đẹp.”

Giang Hoài Khiêm gật đầu, thấp giọng nói: “Anh dẫn em đi ăn trước, tí nữa lại ngắm sau.”

“Được.”

Hai người đi đến nhà ăn.

Nhà ăn ở cuối phố, đi qua một con hẻm nhỏ, vuông vắn, nhìn cảm giác giống đình viện.

Khi hai người đi vào, bên trong đã có rất nhiều người.

Giang Hoài Khiêm đã đặt chỗ trước, anh đưa Nguyễn Khinh Họa ngồi xuống chỗ có thể ngắm được cảnh đẹp nhất.

Nguyễn Khinh Họa cũng không gọi món, toàn bộ quá trình đều giao cho Giang Hoài Khiêm sắp xếp.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trong sân có một cây thông Noel rất lớn, trên cây có treo một chiếc mũ nhỏ, trông rất dễ thương và đẹp mắt.

Cô nhìn chằm chằm rồi nói chuyện với Giang Hoài Khiêm: “Bên kia có nhiều người chụp ảnh thật.”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Em muốn chụp không?”

“Có một chút.” Nguyễn Khinh Họa không phải là người thích chụp ảnh, nhưng thỉnh thoảng thì cô vẫn chụp.

Cô nhìn một lúc: “Cây thông Noel kia rất đẹp, nhưng có nhiều người chụp quá.”

“…..”

Giang Hoài Khiêm im lặng một lúc, bỗng bật cười: “Lát nữa đưa em đi chỗ khác chụp được không?”

“Có thể chụp ảnh cùng cây thông Noel không?” Nguyễn Khinh Họa nói: “Em muốn chụp ảnh cùng một cây thông thật lớn.”

Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Được.”

Nghe anh nói như vậy, Nguyễn Khinh Họa rất yên tâm.

Bữa tối ăn rất ngon.

Tuy chỉ là những món ăn bình thường nhưng hương vị rất tuyệt vời.

Trong lúc cao hứng, cô đã ăn không ít.

Khi buông đũa, Nguyễn Khinh Họa phát hiện mình đã ăn đến no căng.

— 

Ăn cơm xong, Giang Hoài Khiêm đưa cô đi dạo gần đó.

Có rất nhiều những cửa hàng nhỏ ở đây, cũng có rất nhiều đồ ăn vặt. Đồng thời cũng có bán những trái táo nhỏ.

Nguyễn Khinh Họa quay đầu nhìn về phía Giang Hoài Khiêm “Anh muốn ăn táo không?”

Giang Hoài Khiêm: “Hả?”

Nguyễn Khinh Họa cười: “Anh biết không, những người trẻ bây giờ đều ăn táo trong đêm Giáng Sinh, họ tin là ăn táo trong ngày này thì tương lai đều sẽ bình an vô sự.”

Giang Hoài Khiêm bật cười: “Anh cũng biết một chút.”

Anh cúi đầu nhìn cô: “Em muốn ăn không?”

“Hiện tai em rất no, để tí nữa ăn sau.” Nguyễn Khinh Họa thần bí nhỏ giọng nói: “Nhưng em có mang cho anh đó.”

Giang Hoài Khiêm hơi giật mình, nghĩ đến khi lên xe cô có cầm một cái túi.

“Ở trong xe hả?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Vâng, lúc trưa em đi siêu thị mua đó.”

Giang Hoài Khiêm khẽ cong môi.

“Được, tí nữa anh sẽ ăn.”

“Vâng.”

Hai người tiếp tục đi dạo.

Giữa phố xá đông đúc, bàn tay của cả hai vô tình nắm chặt vào nhau.

Nguyễn Khinh Họa cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh, cố kìm nén khóe môi đang cong lên.

Từ đầu phố đến cuối phố, tay họ vẫn luôn đan chặt với nhau.

…..

Sau khi đi dạo, hai người liền trở về.

Dọc đường, Nguyễn Khinh Họa mua rất nhiều đồ vật thú vị.

Vừa lên xe, cô bắt đầu mở ra xem.

Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dạng phấn khích của cô, cũng không ngăn cản.

Khi vào trong thành phố, Nguyễn Khinh Họa phát hiện có điều gì đó không đúng.

“Anh không đưa em về nhà sao?”

Giang Hoài Khiêm trả lời: “Không phải là còn chưa chụp ảnh sao?”

Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, lúc này nhớ ra là mình muốn chụp ảnh cùng cây thông Noel.

“Bây giờ chụp sao? Nhưng các trung tâm đều đã đóng cửa rồi.”

Cô nhìn thời gian, đã 11 giờ rồi.

Giang Hoài Khiêm: “Không đến các trung tâm để chụp.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh: “Vậy thì đi đâu?”

Giang Hoài Khiêm: “Tí nữa sẽ biết thôi, em dám đi không?”

“……”

Nguyễn Khinh Họa: “Dám.”

Cô nói đùa: “Chắc anh sẽ không đem em đi bán đâu.”

“Ừ.” Giang Hoài Khiêm trả lời: “Anh sẽ rất luyến tiếc.”

Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cửa sổ, không tiếng động mà khẽ cười.

Sau khi vào bãi đỗ xe, Nguyễn Khinh Họa cuối cùng cũng biết cây thông mà anh nói ở đâu.

Cô nhìn người đàn ông đang cầm tay mình, nghi ngờ hỏi: “Ở nhà anh có trang trí cây thông Noel à?”

Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”

Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc nhìn anh, chớp chớp mắt nói: “Hôm nay anh chuẩn bị à?”

Giang Hoài Khiêm gật đầu.

Nguyễn Khinh Họa: “……”

Một lúc sau đã đến cửa nhà anh.

Nguyễn Khinh Họa đứng bên cạnh nhìn Giang Hoài Khiêm mở cửa.

Ngay khi cánh cửa vừa mở, cô đã nhìn thấy cây thông đang tỏa sáng.

Cây không lớn quá nhưng cũng không nhỏ, vừa tầm chạm vào trần nhà.

Trên cây treo rất nhiều đèn Giáng Sinh có đủ loại sắc màu, hình dáng đều đang tỏa sáng. Trên đỉnh có một thiên thần nhỏ.

Nguyễn Khinh Họa ngơ ngẩn mà nhìn cây thông trước mặt.

Cô phát hiện, trên cây còn treo những hộp quà, phía dưới cũng vậy, có rất nhiều hộp quà chất đầy ở dưới.

Nguyễn Khinh Họa ngẩn người, bị anh kéo về phía trước hai bước.

“Thay giày trước đi đã.”

Giang Hoài Khiêm lấy dép lê cho cô, nói nhỏ: “Em muốn chụp ảnh trước không?”

Nguyễn Khinh Họa: “……”

Cô quay đầu nhìn anh: “Một mình anh chuẩn bị hết sao?”

Giang Hoài Khiêm gật đầu, cười cười: “Em thích sao?”

“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc: “Rất rất thích.”

Không có ai không thích một điều bất ngờ như vậy.

Giang Hoài Khiêm cong môi, xoa xoa đầu cô: “Bây giờ muốn mở quà không hay đợi lát nữa?”

Nguyễn Khinh Họa nhìn đồng hồ, chần chừ nói: “Bây giờ còn chưa đến lễ Giáng Sinh, em muốn đợi đến 12 giờ mở có được không?”

Giang Hoài Khiêm: “Được.”

Nhưng ngồi không cũng rất nhàm chán.

Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm cây thông một lúc, cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Em không mang quà cho anh sang đây.”

Vốn dĩ cô nghĩ ngày mai là lễ Giáng Sinh nên ngày mai sẽ tặng.

“Em còn có quà nữa à?”

Nguyễn Khinh Họa hơi nghẹn, nhìn anh một cái: “Đương nhiên rồi.”

Cho dù cô có là người nhạt nhẽo đi chăng nữa thì cô vẫn chuẩn bị quà.

Giang Hoài Khiêm bật cười.

“Cảm ơn.” Anh ôn nhu nhìn cô: “Lo lắng à.”

Nguyễn Khinh Họa sờ chóp mũi, không nhịn được nhìn về phía cây thông Noel.

Cô ra hiệu và quay sang nhìn Giang Hoài Khiêm: “Anh chụp cho em mấy tấm ảnh trước đã.”

Giang Hoài Khiêm đương nhiên là đồng ý.

Cô muốn chụp ảnh, anh sẽ chụp cho cô.

Nguyễn Khinh Họa phát hiện kỹ năng chụp ảnh của Giang Hoài Khiêm rất tốt.

Trong ống kính, cô cười rất tươi nhìn rất xinh đẹp. Ánh mắt vui vẻ, khuôn mặt hạnh phúc đều thể hiện hết trên ống kính.

Chụp một lúc, cô chợt nghe thấy tiếng chuông từ xa truyền đến.

Nguyễn Khinh Họa sững sờ, hơi thở của người đàn ông một bên đến gần.

“Giáng Sinh vui vẻ.”

Là Giang Hoài Khiêm.

Nguyễn Khinh Họa sững sờ, đối diện với mắt anh.

“Giáng Sinh vui vẻ.”

Cô nhẹ nhàng nói.

Giang Hoài Khiêm nhẹ nhàng sờ đầu cô, ôn nhu nói: “Đi mở quà đi.”

Nguyễn Khinh Họa “Vâng” một câu, bắt đầu mở quà ở dưới gốc cây.

Hộp đầu tiên mở ra là một đôi giày cao gót.

Nguyễn Khinh Họa trố mắt nhìn về phía anh, Giang Hoài Khiêm cười cười, nhắc nhở: “Tiếp tục đi.”

Nguyễn Khinh Họa mím môi dưới, tiếp tục rút ra những hộp khác.

Hộp thứ hai, là một bộ trang sức. Cô nhớ không nhầm thì đây là phiên bản giới hạn của một thương hiệu mới ra cách đây hai ngày.

…….

Trừ cái này ra còn có sách cô thích, vé xem phim, nghe nhạc, vé xem show thời trang v.v.

Cuối cùng là một chiếc hộp lớn, Nguyễn Khinh Họa vừa mở ra liền thấy là một chiếc váy.

Lần trước ở trang bìa một tạp chí cô thấy chiếc váy may riêng cao cấp, Giang Hoài Khiêm đã hỏi cô có thích không.

Cô rất thích, chỉ là không có cơ hội để mặc.

Mà hiện tại, Giang Hoài Khiêm đã đưa đến trước mặt cô.

Sau khi mở quà xong, Nguyễn Khinh Họa đưa mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa.

Nhận được ánh mắt của cô, Giang Hoài Khiêm mỉm cười nhắc nhở: “Trên cây còn có kìa.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn lên, phát hiện trên cây có treo một chiếc hộp nhỏ.

Cô có một suy đoán, nhưng cảm thấy Giang Hoài Khiêm sẽ không lỗ mãng như vậy.

“Em không lấy được.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh: “Anh lấy giúp em đi.”

Vừa nói xong, Giang Hoài Khiêm ôm cô lên, thấp giọng nói: “Bây giờ thì sao?”

Nguyễn Khinh Họa được anh ôm lên, duỗi tay lấy hộp quà nhỏ trên cùng.

“Lấy được rồi.”

Cô lấy được, lông mi khẽ run: “Đây là cái gì?”

Giang Hoài Khiêm trong mắt mang theo ý cười, giọng trầm trầm nói: “Mở ra sẽ biết.”

Nguyễn Khinh Họa hé môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Đến lúc này rồi, cô cũng sẽ không ngại ngùng.

Sau khi mở ra, Nguyễn Khinh Họa phát hiện bên trong là một chiếc ví của một nhãn hiệu cao cấp.

Kiểu dáng rất nữ tính, trước kia cô đã mua một cái, nhưng tình yêu nhỏ đã bị bỏ rơi, cô không sử dụng nó nữa.

Nguyễn Khinh Họa ngẩn người, không nghĩ cuối cùng lại là một chiếc ví tiền.

Cô vừa định buông ra, đưa tay lên bóp thì phát hiện bên trong còn giấu một đồ vật gì đó.

Cô nhìn Giang Hoài Khiêm, anh khích lệ cô mở ra.

Vừa mở ra cô nhìn thấy bên trong có một tấm card.

Nguyễn Khinh Họa theo bản năng mở ra, đập vào mắt chính là nét chữ quen thuộc, chính miệng anh đã từng hỏi cô vấn đề này:__Anh rất thích em. Lần này, em có đồng ý làm bạn gái anh không?

Nguyễn Khinh Họa ngơ ngẩn nhìn, hai mắt đẫm lệ.

Cô không biết Giang Hoài Khiêm đã lấy bao nhiêu dũng khí và nhẫn nại để hỏi cô một chuyện tới ba lần.

Khi đối mặt với cô, anh dường như đã bỏ đi thân phận của mình, đem hai người đặt ở vị trí ngang hàng.

Nguyễn Khinh Họa một lúc lâu không nói chuyện, mùi hương gỗ tuyết tùng một bên bay tới.

Cô hơi dừng lại, ngồi trên mặt đất nhìn anh.

Ánh mắt Giang Hoài Khiêm nặng nề nhìn cô, nói lại một lần nữa hỏi câu kia: “Lễ Giáng Sinh, muốn có bạn trai không?”

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh không chớp mắt, gật đầu thật mạnh: “Muốn.”

“Muốn cái gì?” Anh đến gần, chóp mũi cọ qua má cô.

Nguyễn Khinh Họa cảm nhận hơi thở của anh ở gương mặt mình, dựa vào bên tai anh, nói từng chữ: “Em muốn có bạn trai.”

Nghe được câu trả lời của cô, Giang Hoài Khiêm nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù anh nắm chắc lần này sẽ thành công. Nhưng cũng không chắc chắn một trăm phần trăm.

Chóp mũi hai người nhẹ chạm vào nhau, im lặng nhìn nhau.

Giang Hoài Khiêm cười khẽ một tiếng, giọng khàn khàn: “Được.”

Dứt lời, Nguyễn Khinh Họa chủ động ôm lấy cổ anh, hôn anh.

Cô không muốn nói chuyện, cô muốn thân mật với anh.

Giang Hoài Khiêm ngẩn ra một giây, từ bị động biến thành chủ động.

Anh ôm lấy cô, liếm đôi môi mềm mại của cô, cắn nhẹ khiến cô mở miệng ra.

Lông mi Nguyễn Khinh Họa khẽ run, cảm nhận được hơi thở của anh.

Môi cô bị cắn, cô bị đau muốn đẩy anh ra, lại tạo cơ hội cho anh tiến vào.

Hai người hôn nhau triền miên. Anh ôn nhu giữ lấy môi cô, lưu luyến không rời.

Hơi thở hòa quyện, tình yêu nảy sinh.

Bất giác, tư thế hai người thay đổi.

Nguyễn Khinh Họa nằm trên người anh, thở gấp.

Người đàn ông rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Đêm nay em có về nhà không?”

Bình luận

Truyện đang đọc