LÀM NŨNG - THỜI TINH THẢO

Editor: Yang

Beta: Đá Bào

Nghiêm túc mà nói, trước đây không phải không có ai khen Mạnh Dao.

Cô cũng biết vẻ ngoài của mình khá ưa nhìn, đôi mắt rất đẹp.

Tuy nhiên những lời này được thốt ra từ miệng Lục Cảnh Chu thì lại rất khác biệt.

Thậm chí cô còn không cảm thấy Lục Cảnh Chu đang lấy lòng mình mà cảm thấy những lời của Lục Cảnh Chu rất chân thật, không khiếm cho cô cảm thấy khó chịu.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Mạnh Dao nhìn con ngươi đen láy của cậu, khóe môi cong lên, lại cảm thấy có hơi khoa trương.

Cô cố gắng kéo cho khóe môi thẳng tắp, nhẹ giọng nói: “…Đôi mắt của cậu cũng rất đẹp.”

Lục Cảnh Chu nhìn cô, cười cười nói.

“Thật sao?”

Mạnh Dao: “Ừ.”

Đây là sự thật,  một chàng trai như Lục Cảnh Chu đúng thật là rất nổi bật. Dù ở bất cứ nơi nào thì cậu cũng rất nổi bật trong đám đông, là kiểu người khiến cho người ta không thể rời mắt.

Lục Cảnh Chu mỉm cười, cúi đầu nhìn cô.

Mạnh Dao không chịu được ánh mắt của cậu, khẽ quay đầu nhìn sang hướng khác.

Vừa nghiêng đầu, Mạnh Dao phát hiện trong tàu điện ngầm có không ít người đang lén lút nhìn Lục Cảnh Chu.

Cô khẽ dừng lại, hiểu rõ mà mỉm cười.

Cô không đoán sai chút nào, người như Lục Cảnh Chu thật sự rất được chú ý.

Nhìn thấy nụ cười của cô, Lục Cảnh Chu mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Cậu nhìn theo ánh mắt của cô, sau khi nhận ra ánh mắt của những người khác thì kinh ngạc trong phút chốc.

Lục Cảnh Chu im lặng một lúc, sau đó nở nụ cười.

“Chị.”

“Hả?” Mạnh Dao  cảm thấy bản thân mình không chịu được cậu cứ gọi thế này.

Chân cô mềm nhũn.

Lục Cảnh Chu cúi người, thân mật ghé sát tai cô, đè thấp giọng hỏi: “Chị đang nhìn gì vậy?”

“….” Mạnh Dao run lên: “Nhìn các cô gái xinh đẹp trong tàu điện ngầm.”

Cô nói: “Ở bên trái có một người vừa cao vừa gầy, cậu nhìn thấy không?”

Lục Cảnh Chu không đổi sắc mặt nói: “Không thấy.”

Mạnh Dao ngước mắt nhìn cậu: “Sao?”

“Tôi bị cận thị.” Lục Cảnh Chu mở to mắt nói dối: “Chỉ nhìn thấy người trước mặt thôi.”

“…..”

Ván này, Mạnh Dao thua.

Cô phát hiện ra rằng mình nói không lại Lục Cảnh Chu. Từng câu từng chữ Lục Cảnh Chu trêu chọc cô, cô hoàn toàn không có cách nào phản bác lại, thậm chí còn hưởng thụ.

Trước kia, Mạnh Dao chưa bao giờ biết, hóa ra các sinh viên đại học bây giờ đều thế này à.

Thực sự chưa bao giờ yêu đương à? Đây rõ ràng là cao thủ tình trường mà.

Nhưng đối diện với vẻ mặt này cảu Lục Cảnh Chu thì cô lại không thể nói ra lời chất vấn cậu.

Con ngươi cậu trong suốt, mỗi một câu cậu nói dường như không thể khiến người khác hoài nghi tính chân thật được.

Môi Mạnh Dao giật giật, nhưng thật lâu sau nghẹn lại không nói được lời nào.

“Lục Cảnh Chu.”

Lục Cảnh Chu nhìn cô.

Mạnh Dao mím môi hỏi: “Người như cậu….sao lại không yêu đương?”

Lục Cảnh Chu trầm mặc nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Chị cảm thấy thế nào?”

“….Làm sao tôi biết được.”

Mạnh Dao hơi tức giận nói: “Tôi đang hỏi cậu, không phải để cậu hỏi ngược lại.”

Lục Cảnh Chu bị cô chọc cười.

Cậu lặng lẽ cong môi: “Sau này sẽ nói cho chị biết.”

Hai chữ ‘Sau này’, chỉ cần nghe thôi cũng làm người ta chờ mong rồi.

Mạnh Dao “Ừ” một tiếng, quyết định tạm thời buông tha cho cậu.

— 

Sau khi xuống tàu điện ngầm, cả hai vào trung tâm thành phố.

Mạnh Dao đi cùng cậu, cũng không hỏi cậu muốn đi đâu, muốn ăn gì.

Thật ra Lục Cảnh Chu là lần đầu tiên hẹn hò với một cô gái, có rất nhiều điều chưa rõ.

Nhưng cậu giỏi tìm kiếm, cũng giỏi hỏi thăm, biết những cô gái thích gì. Chẳng qua sở thích của những người bằng tuổi cậu và sở thích của Mạnh Dao có thể không giống nhau.

Cuối cùng, Lục Cảnh Chu quyết định dẫn Mạnh Dao đi xem thi đấu.

Vừa hay hôm nay có một trận đấu PUBG.

Hai người họ đến vừa kịp giờ.

Sau khi đi theo Lục Cảnh Chu vào, Mạnh Dao nhìn thấy có rất nhiều fan cầm bảng cổ vũ, cô có chút ngẩn người.

“Đây là…đấu trường thi đấu.”

Lục Cảnh Chu “Ừ” một tiếng, “Tôi nghe nói hôm nay sẽ có một trận thi đấu nên dẫn chị tới xem thử.”

Mạnh Dao nhìn sắc mặt khẩn trương của cậu, nở nụ cười: “Tôi vẫn chưa xem bao giờ cả. Lúc trước thấy qua trên mạng nhìn rất thú vị.”

Hai người họ tìm chỗ ngồi xuống, Mạnh Dao hỏi: “Trước kia cậu tới rồi à?”

Lục Cảnh Chu gật đầu: “Tới hai lần.”

Cậu nói xong lại bổ sung thêm: “Đều là đi cùng bạn.”

Nghe vậy, cố ý trêu chọc cậu: “Bạn nam hay bạn nữ?”

“Nam.”

Mạnh Dao nhướng mày, ý tứ sâu xa nói: “Hiện giờ trong xã hội này, thật ra bạn nam cũng không ăn toàn lắm.”

Lục Cảnh Chu: “….”

Cậu hơi ngượng ngùng, xấu hổ nhìn Mạnh Dao: “Cái gì?”

“….”Mạnh Dao thấy cậu căng thẳng thì lại buồn cười: “Không có gì, tôi đùa chút thôi.”

Cô nói: “Sao cậu không biết đùa giỡn gì hết vậy?”

Lục Cảnh Chu không nói gì.

Không phải cậu không biết đùa giỡn mà là những lời Mạnh Dao nói vượt quá nhận thức của cậu. Cậu không ngờ tới Mạnh Dao lại nói những lời thế này.

Mạnh Dao cũng không giải thích.

Thật ra lúc bình thường thì chuyện gì Mạnh Dao cũng có thể nói được, thậm chí trò đùa gì cô cũng cân được tất. Dù thế nào đi nữa thì cô cũng là chị làm sao có thể cam tâm thua Lục Cảnh Chu chứ.

Vừa rồi trong tàu điện ngầm không có cách nào phản bác là vì vẫn còn hơi xấu hổ.

Nhưng bây giờ…cô cảm thấy mình đã lấy lại được phong độ.

Lục Cảnh Chu nhìn vẻ mặt tự tin của cô thì im lặng một lúc.

Cũng may Mạnh Dao không tiếp tục trêu chọc nữa, cô còn phải tiếp tục duy trì hình tượng tốt đẹp của mình.

Hai người xem thi đấu, Mạnh Dao đã chơi rất nhiều lần, đối với rất nhiều từ cũng hiểu rõ.

Nhưng đội hai người thi đấu thế này thì cô không hiểu cho lắm.

Thỉnh thoảng cô nói chuyện với Lục Cảnh Chu để hỏi tình huống.

Cô phát hiện Lục Cảnh Chu đánh giá trận đấu rất chuẩn, chuẩn đến mức có thể đoán được đội nào sẽ thắng.

“Cậu rất thích game này à?”

Mạnh Dao nhìn dáng vẻ nói chuyện đ ĩnh đạc của cậu thì không nhịn được mà hỏi.

Lục Cảnh Chu: “Bình thường.”

Cậu nói: “Trước kia khi nhàm chán sẽ chơi để giết thời gian, sau đó thì cũng thành thói quen.”

Nhưng đối với cậu, game không phải là tất cả, cậu vẫn chưa đến mức nghiện.

Mạnh Dao hiểu rõ, cười cười nói: “Dáng vẻ này của cậu làm tôi nghĩ rằng cậu muốn làm vận động viên thể thao điện tử đấy.”

“Không đâu.”

Lục Cảnh Chu nói: “Tôi không có ước mơ này.”

Mạnh Dao nhìn cậu: “Có cũng được, tuổi của cậu ở giới thể thao điện tử thì là lớn hay nhỏ.”

“Bình thường.” Lục Cảnh Chu nói với cô: “Đa số vận động viên thể thao điện tử đều là bồi dưỡng từ nhỏ, tôi chỉ là một tuyển thủ thích chơi game thôi.”

Mạnh Dao gật đầu, cũng cảm giác được được Lục Cảnh Chu thích nhưng không đến nỗi yêu tha thiết.

Hai người nhỏ giọng trao đổi, trông vô cùng thân mật.

Đột nhiên, Mạnh Dao mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô vô thức quay đầu lại, nhìn sang phía bên kia. Sau khi nhìn về phía sau, cô tìm kiếm trong đầu nhưng không có kí ức về người kia.

Lục Cảnh Chu đang xem trận đấu nên cũng không chú ý tới sự khác thường của cô.

Mạnh Dao nhìn chằm chằm cô gái cách đó không xa một lát rồi sau đó nhìn về phía Lục Cảnh Chu, trong lòng có suy đoán. 

Đến giờ ăn trưa vừa lúc trận đấu kết thúc.

Lục Cảnh Chu và Mạnh Dao hòa vào dòng người hâm mộ cùng đi ra cửa. Người đến xem trận đấu rất nhiều, có người đến vì yêu thích game, cũng có fan đến ủng hộ các tuyển thủ, vô cùng đông đúc.

Hai người xếp hàng đi ra ngoài, cũng không suốt ruột.

Sau khi đến cửa, Lục Cảnh Chu đang định dẫn Mạnh Dao đi ăn cơm thì thấy Mạnh Dao hất cằm ra hiệu: “Cô gái bên kia có phải quen biết với cậu không?”

“?”

Lục Cảnh Chu quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô. 

Sau khi nhìn thấy cô gái cách đó không xa, Lục Cảnh Chu nhíu mày lại.

Hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì có hai cô gái cách đó không xa đã đi lại phía họ.

“Lục Cảnh Chu.”

Cô gái tóc xoăn có ngoaị hình xinh đẹp mở miệng trước: “Không phải cậu bảo không đến xem cuộc thi sao?”

Lục Cảnh Chu nhíu mày: “Tôi nói vậy khi nào?”

Hạ Đồng Hân há to miệng nhìn cậu: “Mấy ngày trước tôi có hỏi cậu.”

“À.” Lục Cảnh Chu không để chuyện này trong lòng: “Xin lỗi tôi quên rồi.”

Hạ Đồng Hân cứ nhìn cậu như vậy, dường như không thể tin được.

Cậu rũ mắt, cũng không muốn giới thiệu với Mạnh Dao. Cậu cúp mắt xuống nhìn Mạnh Dao rồi hỏi: “Đi thôi?”

Mạnh Dao gật đầu: “Được.”

Cô cũng không chủ động hỏi người này là ai.”

Hai người đang định đi thì Hạ Đồng Hân ngăn hai người lại trước.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, nhìn chằm chằm Mạnh Dao, hỏi Lục Cảnh Chu: “Cô ấy là ai?”

Vẻ mặt Lục Cảnh Chu khó hiểu nhìn về phía cô ta.

Mạnh Dao bật cười, nhìn Lục Cảnh Chu hỏi: “Bạn học cậu à?”

Lục Cảnh Chu gật đầu: “Ừ.”

Cậu nhìn về phía Hạ Đồng Hân: “Cậu còn có việc gì không?”

Hạ Đồng Hân mím môi, nhìn Mạnh Dao muốn có đáp án: “Cô ấy là bạn gái của cậu sao?”

Hai người đều sửng sốt.

Thật ra Mạnh Dao cũng có chút tò mò về đáp án của Lục Cảnh Chu.

Tất nhiên, cô không cho rằng bây giờ mình là bạn gái cậu.

“Không phải.”

Lục Cảnh Chu cho Hạ Đồng Hân một đáp án.

Trong nháy mắt, ánh mắt Hạ Đồng Hân sáng rực lên, sắc mặt nhìn Mạnh Dao cũng dịu đi một chút, không còn địch ý sâu như lúc nãy nữa.

Cô ta nhìn Mạnh Dao suy đoán: “Cô ấy là chị của cậu…”

Lời còn chưa dứt thì Lục Cảnh Chu đã nói: “Tôi vẫn chưa theo đuổi được cho nên chưa phải là bạn gái.”

Nụ cười trên mặt Hạ Đồng Hân cứng lại.

“Cậu nói gì?”

Lục Cảnh Chu theo đuổi người khác?

Lại còn là một bà chị?

Lục Cảnh Chu không muốn trả lời câu hỏi của cô ta nữa, cậu nhìn Mạnh Dao thấp giọng nói: “Chúng ta đi nhé?”

Mạnh Dao nhướng mày: “Ừm.”

— 

Khi hai người rời đi Hạ Đồng Hân không ngăn cản nữa, cũng không ngăn được.

Sau khi đi xa, Mạnh Dao quay đầu nhìn thử, cô gái kia đã ngôi xổm xuống đất, chắc là đang khóc.

Nghĩ thế, cô nhìn về phía Lục Cảnh Chu: “Bạn học của cậu cũng thích xem thi đấu à?”

“Tôi không biết?” 

Lục Cảnh Chu thật sự không rõ ràng lắm, cậu nắm tay Mạnh Dao thấp giọng hỏi: “Chị muốn ăn gì?”

“Tùy cậu sắp xếp.”

Mạnh Dao cười nói: “Không phải cậu bảo ra ngoài ăn sao?”

Lục Cảnh Chu cười cười, dẫn cô đến một nhà hàng mình vô cùng quen thuộc. Cậu đoán Mạnh Dao sẽ thích.

Quả nhiên, Mạnh Dao thật sự rất thích quán ăn tư nhân này.

Quán ăn được thiết kế rất tốt, họ không ngồi trong phòng riêng nhưng rất có cảm giác riêng tư, ngẩng đầu lên sẽ không chạm mặt người khác, cũng không bị người khác chú ý đến.

Sau khi đi vào, Lục Cảnh Chu đưa thực đơn cho cô.

Gọi đồ ăn xong, Mạnh Dao ngước mắt nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Yên lặng một hồi, Lục Cảnh Chu mở miệng trước: “Muốn hỏi cái gì?”

Mạnh Dao suy nghĩ một lúc: “Muốn hỏi nhiều lắm.”

Cô tò mò: “Cô gái lúc nãy là người theo đuổi cậu đúng không?”

“….”

Lục Cảnh Chu: “Tôi đã từ chối cô ấy.”

Mạnh Dao nghe xong, tò mò hỏi: “Cô ấy đã thổ lộ với cậu thế nào vậy?”

Lục Cảnh Chu: “…”

Đối diện với ánh mắt hóng chuyện của Mạnh Dao cậu hỏi: “Thật sự muốn tôi nói à?”

“Đúng vậy.” Mạnh Dao không tức giận nói đùa: “Tôi vẫn rất tò mò, sinh viên đại học bây giờ thổ lộ như thế nào?”

Đối diện với việc cô tò mò, Lục Cảnh Chu cảm thấy rất bất lực.

Cậu rũ mắt xuống, rót hai ly trà, đưa cho Mạnh Dao một ly rồi nói: “Thổ lộ bình thường thôi.”

“Thế nhưng cô ấy không bỏ cuộc.”

Mạnh Dao chống cằm nhìn cậu: “Cậu thành thật nói đi, có phải trong trường có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu không?”

Thật ra Lục Cảnh Chu chưa từng để ý tới.

Cậu không biết.

Mạnh Dao nói xong, còn nghĩ tới lời bạn cung phòng cậu từng nói: “Đúng rồi, lần trước còn có một hoa khôi khoa tiếng Anh đúng không?”

Lục Cảnh Chu nhìn cô bằng vẻ mặt vô tội.

Mạnh Dao tự lẩm bẩm một lúc, không khỏi thở dài: “Quả nhiên rất được hoan nghênh.”

Lục Cảnh Chu im lặng: “Tôi không thích họ.”

Mạnh Dao: “…Vậy thì cậu…”

Cô nói một nửa, đột nhiên ý thức được không đúng lắm, thế là thu về.

Lục Cảnh Chu đang định hỏi thì chuông điện thoại vang lên.

Cạu liếc mắt nhìn qua, nhìn về phía Mạnh Dao: “Tôi đi nghe điện thoại.”

“Đi đi.”

Mạnh Dao nhìn bóng lưng cậu rời đi, cũng không tức giận.

Cô nhấp một hớp trà, lấy điện thoại ra vừa chơi vừa chờ.

Nguyễn Khinh Họa gửi cho cô không ít tin nhắn, sau khi biết cô muốn hẹn hò với sinh viên đại học thì cô ấy hào hứng như thể mình là người sắp đi hẹn hò.

Mạnh Dao buồn cười.

Nguyễn Khinh Họa: [Thế nào rồi?]

Nguyễn Khinh Họa: [Bây giờ đang làm gì thế? Sinh viên đại học cũng tâm lý thật, biết đưa cậu đi xem thi đấu, như vậy mới có chủ đề chung để nói chuyện chứ.]

……

Mạnh Dao: [Đúng vậy, là một người em trai rất tâm lý.]

Nguyễn Khinh Họa: [Đang làm gì thế?]

Mạnh Dao: [Đi ăn ở một nhà hàng, cậu ấy đi nghe điện thoại rồi.]

Nguyễn Khinh Họa: [Không có chuyện gì xảy ra à?]

Mạnh Dao: [Có đấy! Sau khi xem thi đấu xong thì cậu ấy gặp phải bạn học, là người theo đuổi cậu ấy.]

Nguyễn Khinh Họa: [Chậc! Kiểu nam sinh như câu ấy thì ở trong trường chắc có nhiều người theo đuổi là bình thường. Cậu không tức giận chứ?]

Mạnh Dao: [Giận cái gì? Nhưng tớ trêu chọc cậu ấy, rất thú vị.]

Nguyễn Khinh Họa: […Tớ bắt đầu cảm thấy thông cảm cho sinh viên đại học rồi, làm sao cậu ấy chơi lại được cậu chứ.]

Mạnh Dao: [Cậu đừng nói bậy, cậu ấy còn hơn cả tớ.]

Nguyễn Khinh Họa tò mò: [Như thế nào, cho tớ ví dụ đi.]

Mạnh Dao đang định lấy ví dụ thì Lục Cảnh Chu nghe điện thoại xong rồi đang quay lại.

Khi ngồi xuống, cậu giải thích một câu: “Điện thoại của bạn học.”

Mạnh Dao không hỏi nhiều: “Ừ, đồ ăn mang lên rồi, ăn cơm thôi.”

Lục Cảnh Chu đáp lại, múc cho cô một chén canh.

Mạnh Dao nhìn thấy, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy mà cậu cũng tỉ mỉ, trong lòng không khỏi cảm khái—-sinh viên đại học thật tâm lí.

Bỗng nhiên, Lục Cảnh Chu nhắc tới đề tài vừa bị cắt dứt.

“Chị, vừa rồi chị định nói gì thế?”

Mạnh Dao: “?”

Mạnh Dao không ngờ tới cậu vậy mà có thể nhắc đến, cô ngẩn người một lúc, thẳng thắn đối diện với ánh mắt cậu, khóe môi nở nụ cười: “Nói đi, cậu thích ai?”

Đột nhiên, cô rất muốn hỏi.

“….” Lục Cảnh Chu mím môi nhìn cô: “Tôi biểu đạt không rõ ràng sao?”

Mạnh Dao: “…..’

Ánh mắt Lục Cảnh Chu khóa chặt cô, trực tiếp nói: “Tôi thích chị.”

Bình luận

Truyện đang đọc