LÀM NŨNG - THỜI TINH THẢO

Edit: Gió

Beta: Đá Bào

Trong xe là một mảnh yên lặng, Mạnh Dao chớp chớp mắt, nhìn Lục Cảnh Chu mặt không biến sắc nói: “Nếu như em nói em không biết, anh có tin không?”

“……”

Lục Cảnh Chu không lên tiếng.

Mạnh Dao cong miệng cười, mơ hồ không rõ nói: “Anh đoán xem.”

Lục Cảnh Chu: “Không đoán ra được.”

Mạnh Dao liếc nhìn cậu, uy hiếp: “Vậy anh cũng phải đoán.”

Lục Cảnh Chu khẽ cười.

Mạnh Dao có chút túng quẩn, cảm giác mình đang bị cậu trêu đùa. Cô cảm thấy xấu hổ, gương mặt bị cậu trêu chọc trở nên đỏ ửng.

Lục Cảnh Chu cũng không phải người cao tuổi, tất nhiên sẽ biết chó con và sói con nghĩa là gì rồi.

Chỉ là cậu không ngờ Mạnh Dao lại hình dung mình như vậy.

Cậu cong môi, không tiếp tục trêu chọc cô nữa.

“Qua vài ngày nữa là anh khai giảng rồi.”

“Em biết,” Mạnh Dao trộm nhìn cậu, “Anh không cần phải nhắc em chuyện anh còn nhỏ này.”

Lục Cảnh Chu khẽ lặng yên, trầm mặc nói: “Anh thực sự không nhỏ nữa rồi.”

“…..” Ma xui quỷ khiến, Mạnh Dao cảm thấy chủ đề này có chút lệch lạc rồi.

Rõ ràng đang nói đến tuổi tác, nhưng nội dung lại khiến người ta nghĩ lung tung. Cô cố gắng hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Bỏ qua chủ đề này đi.”

Lục Cảnh Chu cong môi, vô cùng phối hợp.



Sau khi gặp bạn tốt, tình cảm của Mạnh Dao và Lục Cảnh Chu giống như lại tiến thêm một bậc.

Chỉ là, hai người chỉ dừng lại ở việc hôn nhau, không có tiến thêm một bước nữa. Không phải là Lục Cảnh Chu không muốn, thực sự thì là….Mạnh Dao mặc dù thường xuyên kêu ca muốn ngủ với sinh viên đại học, nhưng khi thực sự sắp hành động rồi, lại có chút nhụt chí.

Cô luôn cảm thấy cô đang làm tổn hại đến mầm non quốc gia.

Mặc dù Lục Cảnh Chu đã không còn là ‘mầm non’, có lẽ cậu còn được coi là cái cây lớn đã trưởng thành, tuy hiện tại cành lá vẫn chưa được xum xuê um tùm, nhưng tương lai, nhất định cậu có thể chống được một mảnh trời.

Khi Nguyễn Khinh Hoạ biết được suy nghĩ này của cô, không nhịn được mà bật cười: “Cậu còn có kiểu suy nghĩ này sao?”

Mạnh Dao lườm cô một cái: “Tớ không được phép có sao?”

“Không phải.” Nguyễn Khinh Hoạ chống cằm đáp: “Tớ vẫn luôn tưởng rằng cậu sớm đã lừa sinh viên đại học lên giường rồi.”

Cô chế nhào: “Không ngờ lại có thể nhịn lâu đến vậy.”

Mạnh Dao nghẹn lời: “Nhìn tớ giống không phải là người đến vậy sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Khinh Hoạ không hề do dự trả lời, “Tự cậu biết.”

Mạnh Dao: “…..”

Cô yên lặng một hồi lâu, sau đó lên tiếng: “Thực ra có mấy lần…..”

Nói được một nửa, cô có chút xấu hổ không nói tiếp, nhưng Nguyễn Khinh Hoạ có thể hiểu được.

Thực ra có hai lần, bọn họ đã châm lửa lên nòng, nhưng cuối cùng, Mạnh Dao vẫn ngăn Lục Cảnh Chu lại.

Cô muốn đợi thêm một thời gian nữa.

Không phải cô không nguyện ý, chỉ là cô có cảm giác như có một loại trách nhiệm nào đấy đang đè lên người mình, khiến cô không có cách nào thoát ta được.

Nguyễn Khinh Hoạ cười nhìn cô một hồi, dịu dàng nói: “Loại chuyện này, cứ thuận theo anh tình tôi nguyện, cũng có thể hai cậu chưa đến lúc.”

Mạnh Dao nhìn cô: “Để sau rồi nói, dù sao người cũng là của tớ rồi.”

Sớm muộn gì cô cũng lừa cậu lên giường.



Ngày đi gặp bạn cùng phòng của Lục Cảnh Chu, Mạnh Dao đặc biệt dành thời gian ăn mặc trang điểm chuẩn bị, sau khi đảm bảo không nhìn ra được tuổi tác thật, cô mới yên tâm xuất phát.

Sau khi đến cổng trường, cô ngẩng đầu nhìn ngôi trường đại học nổi tiếng này, khoé môi cong lên, một cảm giác tự hào vô hình trào dâng.

Lục Cảnh Chu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cô rồi.

Cậu bước lại gần, rũ mắt nhìn cô, “Đang cười gì vậy?”

Mạnh Dao nhìn cậu, khen ngợi nói: “Không có gì, chỉ là em đang nghĩ mặc dù em tốt nghiệp tại trường đại học không nổi tiếng lắm, nhưng trường đại học của bạn trai em lại rất nổi tiếng, cũng có chung vinh dự mà đúng không?”

Lục Cảnh Chu cong môi cười, “Không có khoa trương như vậy.”

Mạnh Dao: “Có.”

Cô nói: “Bạn trai của em rất ưu tú.”

Khi Lục Cảnh Chu nghe được từ ‘bạn trai’ này, luôn có cảm giác lưu luyến.

Khoé mắt Lục Cảnh Chu khẽ rung động, nắm lấy tay cô nói: “Bây giờ vẫn còn sờm, anh dẫn em đi dạo quanh trường nhé?”

“Được.”

Sau khi cùng Lục Cảnh Chu bước vào trường, Mạnh Dao phát hiện có không ít ánh mắt nhìn bọn họ.

Bọn họ nhìn Lục Cảnh Chu, sau đó lại nhìn cô.

Cô giương mi, trong lòng thầm đoán.

“Có phải ở trường anh là nhân vật nổi tiếng hay không?”

“…..Không phải.” Lục Cảnh Chu dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “Không có khoa trương như vậy.”

Mạnh Dao ‘à’ một tiếng, “Vậy là có rồi.”

Lục Cảnh Chu không nói lại được cô, chọn cách im lặng.

Trường học rất rộng, dạo một vòng nhỏ, Mạnh Dao đã mệt rồi.

Vừa lúc ấy bạn cùng phòng của Lục Cảnh Chu đã đến địa điểm hẹn gặp rồi, hai người cũng đi qua đó.

Vừa nhìn thấy Mạnh Dao, mấy người cùng phòng cậu cùng ‘ồ’ lên.

Mạnh Dao bị bọn họ làm giật mình.

Lục Cảnh Chu ho một tiếng, thấp giọng nói: “Đừng doạ cô ấy.”

Đám người chen ngang, “Lục Cảnh Chu cậu được ấy, cậu lại đem chị gái xinh đẹp như vậy giấu mất.”

“Đúng vậy đúng vậy, trước giờ không cho mọi người gặp, có phải sợ rằng bọn tôi đào góc tường nhà cậu không?”

“…..”

Mấy người mồm năm miệng mười nói không ngừng nghỉ.

Mạnh Dao bị họ chọc cười.

Sắc mặt Lục Cảnh Chu không đổi, rót cho Mạnh Dao một ly nước rồi nói, “Nghĩ nhiều rồi.”

Cậu hạ mi mắt, vô cùng tự tin nói: “Các cậu không đào nổi.”

Mấy người bị cậu chọc tức rồi.

“Chị ơi, bọn em gọi chị như vậy, chị không để ý chứ.”

“Không sao.” Mạnh Dao cười, “Chào mọi người.”

Sau khi giới thiệu, Mạnh Dao cùng mọi người dần trở nên thân thiết hơn.

Bọn họ đều cùng ngành cùng lớp với Lục Cảnh Chu, quan hệ rất tốt, tính cách cũng vô cùng hoà đồng, có hoạt ngôn hơn Lục Cảnh Chu một chút.

Nói chuyện cũng rất sôi nổi, nhưng vẫn quan tâm đ ến Mạnh Dao, có thể để cô bắt chuyện cùng, cho dù không thể tiếp chuyện, nhưng cô cũng hiểu được họ đang trò chuyện về điều gì.

Lúc lúc, Lục Cảnh Chu lại giải thích cho cô nghe.

Sau khi gặp bạn cùng phòng của Lục Cảnh Chu, Mạnh Dao như càng hiểu cậu thêm.

Thực ra trước mặt bạn bè, Lục Cảnh Chu khá biết cách trêu đùa, nhìn lên quả thực là thiếu niên năng động mạnh mẽ.

Kết thúc buổi lễ, Lục Cảnh Chu đưa cô về nhà.

Thấy cô vẫn luôn nhìn mình, Lục Cảnh Chu không nhịn được mà hỏi: “Em nhìn gì vậy?”

“Nhìn bạn trai của em.” Mạnh Dao cười, “Em phát hiện ở trước mặt bạn học, anh còn khá nhây nữa đấy.”

Lục Cảnh Chu khẽ im lặng, thấp giọng hỏi, “Em không thích sao?”

“Không có.” Mạnh Dao nói: “Em rất thích.”

Lục Cảnh Chu thở phào.

Mạnh Dao dở khóc dở cười, hỏi cậu: “Anh đây là sao vậy, sợ em không thích anh như vậy sao?”

“Ừm.” Lục Cảnh Chu có chút uỷ khuất, “Sợ em cảm thấy quá trẻ con.”

“Sao có thể chứ.”

Mạnh Dao ngạc nhiên, trộm nhìn tài xế, sau đó sát lại gần bên tai Lục Cảnh Chu nói: “Nếu như em thấy như vậy quá trẻ con thì đã không yêu đương với một em trai nhỏ tuổi hơn rồi.”

Cô dỗ dành Lục Cảnh Chu, “Cái em thích chính là sự trẻ con của anh.”

Cũng không phải là trẻ con.

Cô thích chính là Lục Cảnh Chu, dù cho cậu thành thục hay ấu trĩ, Mạnh Dao đều vẫn thích.

Nghe lời này của cô, yết hầu Lục Cảnh Chu khẽ cuộn.

Cậu cảm nhận được hơi thở của cô phả bên tai mình, cảm nhận được sự gần gũi của cô. Cậu rũ mắt, nghiêm túc nhìn cô, “Thật ư?”

“Thật mà.”

Cô cố tình trêu cậu, chọc chọc eo người bên cạnh, “Còn thích cả cơ bắp của em trai trẻ tuổi nữa.”

Sắc mặt Lục Cảnh Chu trầm lại, nắm lấy bàn tay sờ loạn của cô.

“Em sao lại….” Cậu nói được một nửa lại không nói tiếp nữa.

Mạnh Dao nhướn mày: “Em làm sao?”

Lục Cảnh Chu không lên tiếng, cứ như vậy mà nhìn cô.

Mạnh Dao nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Lục Cảnh Chu, cảm giác như có cảm xúc mãnh liệt ở thật sâu trong đôi mắt ấy.

Cô giật mình, hiểu ra ý tứ trong phút chốc.

Cô khẽ lặng im, sau đó ngượng ngùng nói: “Không phải là em đang sợ làm tổn hại đến trụ cột của quốc gia hay sao?”

“…..”

Lục Cảnh Chu: “Chỉ như vậy?”

“Đúng thế.”

“Anh không muốn làm trụ cột quốc gia.”

Đôi mắt Mạnh Dao cong cong, “Vậy anh muốn làm gì?”

“Anh muốn….” Lục Cảnh Chu sát lại gần bên tai cô, khẽ m*t vành tai, giọng điệu âm trầm: “Làm ấm giường cho em.”

“……”

Cùng Lục Cảnh Chu bước vào phòng lúc nào, Mạnh Dao quên rồi.

Cô vừa vào nhà đã bị ai kia đẩy lên sau cánh cửa, chặn miệng cô lại.

Trải qua một khoảng thời gian tập luyện, hôn, đối với Lục Cảnh Chu mà nói, đã sớm trở nên thành thục rồi.

Thậm chí kỹ thuật hôn còn tốt hơn cả Mạnh Dao.

Mạnh Dao cảm nhận được hơi thở của cậu phả lên gương mặt mình, hô hấp của cô cũng vô cùng mãnh liệt, có chút đứng không vững, cũng sắp không trụ được nữa rồi.

Cô ôm lấy cổ cậu, chủ động đáp lại nụ hôn mãnh liệt kia。

Lục Cảnh Chu cũng đã nói như vậy rồi, nếu tiếp tục từ chối thì không phù hợp với tính cách của cô lắm. Huống hồ cô đã khao khát người đàn ông trước mắt đã từ rất lâu rồi.

Cũng không biết vào phòng từ khi nào.

Đèn không mở, chỉ có ánh trăng mờ ảo rọi vào từ khung cửa sổ, hôm nay là một đêm trăng tỏ.

Lục Cảnh Chu ập người lên, ánh mắt âm trầm nhìn cô.

Mạnh Dao hô hấp dồn dập, ngẩng đầu nhìn cậu.

Hai người đều dừng lại theo bản năng.

Bỗng nhiên, Mạnh Dao ôm lấy cổ cậu, hôn lên một lần nữa, “Hối hận rồi?”

Lục Cảnh Chu: “Không phải.”

Chỉ là cậu muốn cho Mạnh Dao có thêm thời gian để chuẩn bị tâm lý.

Mạnh Dao bật cười, chớp chớp mắt nhìn cậu, “Vậy còn không mau làm ấm giường.”

“…..”

Lục Cảnh Chu, kiểu người chỉ có lý thuyết chưa trải qua thực tiễn này, cần được dạy.

Nhưng trong quá trình dạy cậu, Mạnh Dao cảm thấy rất thú vị, bản thân mình so với cơ thể trẻ trung tươi mơn mởn kia, thực sự không giống nhau.

Cô phát hiện năng lực học tập của Lục Cảnh Chu thực sự rất mạnh.

Nói cậu học một biết mười còn là khiêm tốn.

Dần dần, Mạnh Dao từ người dạy cậu, trở thành người được hưởng thụ.

Lục Cảnh Chu giống như một học sinh giỏi, lúc lúc lại dán lên bên tai cô hỏi cô cảm thấy như thế nào, như này có thoải mái hay không.

Mạnh Dao vừa xấu hổ vừa cáu kỉnh, nhịn không được muốn đánh cậu, nhưng lại không nỡ.



Nhiệt độ trong phòng dần cao lên, không khí trở nên nóng nực.

Tất cả những ái muội không khống chế được, nảy sinh vô hạn.



Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Mạnh Dao đó chính là: Không hổ là sinh viên đại học.

Suy nghĩ thứ hai là: Cuối cùng cô đã ngủ cùng sinh viên đại học rồi.

Còn về cảm giác, vô cùng tuyệt cười. Chỉ là cô không ngờ rằng, Lục Cảnh Chu không ở nhà.

Mạnh Dao nghiêng đầu, ở tủ đầu giường có một tờ giấy ghi lời nhắn của Lục Cảnh Chu.

Cô cầm lên đọc, không nhịn được bật cười.

Cô đọc xong, chụp một bức ảnh lưu niệm, sau đó gửi cho cậu một tin nhắn: [Đang đi học sao.]

Vừa ngủ xong đã chạy, không đạt tiêu chuẩn.

Lục Cảnh Chu: [Ừm, em dậy rồi?]

Mạnh Dao: [Anh đi lúc mấy giờ vậy.]

Lục Cảnh Chu: [Hơn bảy giờ.]

Mạnh Dao liếc nhìn đồng hồ: [Thể lực của anh thật tốt.]

Lục Cảnh Chu: [Anh tưởng qua chuyện tối qua thì em đã biết rồi.]

Mạnh Dao đỏ mặt, cúi đầu đáp: [Ồ, cũng đúng.]

Cô làm ở bộ phận thị trường, đến công ty muộn một chút cũng không sao. Thấy cũng đã qua giờ vào làm, Mạnh Dao cũng không vội.

Cô chầm chậm chuẩn bị, rồi đi đến công ty. Trên đường, nhân tiện trêu chọc Lục Cảnh Chu một chút.

Không lâu sau, Mạnh Dao phát hiện việc cô nghi ngờ thể lực của Lục Cảnh Chu, bị cậu dùng hành động để chứng minh.

Khiến cô sau này, cũng không dám hoài nghi chuyện này nữa.

Dần dần, hai người càng ngày càng thân thuộc. Cuối tuần Lục Cảnh Chu sẽ ở lại nhà Mạnh Dao, nếu không phải Mạnh Dao ở cách trường học quá xa, có khi ngay cả ngày thường cậu cũng sẽ ở lại đây.

Chớp mắt, nửa năm lại trôi qua.

Khi Nguyễn Khinh Hoạ và Giang Hoài Khiêm kết hôn, Mạnh Dao cũng đem cậu cùng tham dự, cũng tiện thể gặp Quyển Quyển siêu cấp đáng yêu trong truyền thuyết.

Quyển Quyển vừa nhìn thấy Lục Cảnh Chu, mắt sáng long lanh nhìn cô, sau đó nói: “Dì Mạnh Dao, bạn trai của dì thật đẹp trai!”

Mạnh Dao bật cười: “Thật ư? Quyển Quyển của chúng ta có thích không?”

Quyển Quyển chớp chớp mắt, “Thích, nhưng mẹ con nói con không thể giành bạn trai của dì Mạnh Dao được.”

Mạnh Dao bị cô bé chọc cười.

Lục Cảnh Chu cũng cảm thấy cô nhóc rất đáng yêu, không nhịn được mà xoa đầu bé: “Con tên là gì vậy?”

“Quyển Quyển, con tên là Quyển Quyển.”

Quyển Quyển nhìn cậu, “Con có thể bắt tay chú không?” Bây giờ Quyển Quyển đã rất giỏi ăn nói rồi.

Lục Cảnh Chu không hiểu nhìn Mạnh Dao.

Mạnh Dao hỏi cô bé: “Sao con muốn bắt tay với chú vậy?”

Quyển Quyển: “Bởi vì con muốn sau khi lớn lên cũng tìm được một người bạn trai đẹp trai như chú.”

Mạnh Dao và Lục Cảnh Chu, còn có vợ chồng Ôn Thanh Thần vừa lúc qua đây tìm cô bé, đều bị câu nói kia làm kinh ngạc.

Ôn Thanh Thần không biết nên nói gì, liếc Giang Hoài Định: “Nhìn con gái anh dạy kìa.”

Giang Hoài Định một mặt vô tội: “Lúc con bé còn nhỏ là do em dạy.”

Ôn Thanh Thần: “Anh còn không muốn chịu trách nhiệm?”

Giang Hoài Định: “…….”

Anh tuyệt đối không có ý này.

Sau đó mấy người cùng ở một chỗ trò chuyện vui vẻ. Mạnh Dao ôm Quyển Quyển, Lục Cảnh Chu cùng cô trông con bé, đến khi Quyển Quyển bị Giang Hoài Định gọi đi, hai người đều không nỡ.

“Quyển Quyển thật đáng yêu.”

Lục Cảnh Chu gật đầu, “Rất xinh đẹp.”

Mạnh Dao nhìn cậu, bật cười, “Anh thích cô nhóc?”

“Ừm.” Lục Cảnh Chu nói, “Muốn tốt nghiệp rồi.”

Mạnh Dao ngẩn người, dở khóc dở cười nói: “Tại sao vậy?” Lời này cô đã nghe Lục Cảnh Chu nói rất nhiều lần.

Lục Cảnh Chu rũ mắt nhìn cô, thấp giọng đáp: “Tạm thời không nói cho em biết.”

Mạnh Dao ‘Ôi chao’ một tiếng, bị cậu đánh bại rồi. 

Không lâu sau, khi Nguyễn Khinh Hoạ tung hoa cưới, cô trực tiếp tung vào tay Mạnh Dao.

Cô ấy cười vui vẻ: “Sau này, người tớ hy vọng được hạnh phúc nhất chính là cậu.”

Mạnh Dao cong môi, ôm cô ấy nói: “Cảm ơn cậu.”

Cô cũng như vậy. Bọn họ đều hy vọng đối phương được hạnh phúc.

Mạnh Dao nhìn Giang Hoài Khiêm: “Giang tổng, anh phải đối xử thật tốt với Khinh Hoạ đó, nếu không tôi nhất định sẽ cướp người đi.”

Giang Hoài Khiêm đáp ứng: “Nhất định.”

Anh quay qua nhìn Nguyễn Khinh Hoạ, hai người cùng nở nụ cười.

Hôm nay hai người họ cùng hẹn lời thề, rằng sẽ tuân thủ lời thề bên sau suốt một đời này. Không có bất kỳ nguyên nhân nào khác, chỉ bởi anh yêu cô, cô yêu anh.



Sau khi hôn lễ kết thúc, Mạnh Dao lưu luyến vài ngày liền, bạn thân của cô kết hôn rồi, lòng cô luôn có chút cảm giác trống rỗng.

Lục Cảnh Chu cảm nhận được cảm xúc của cô, nên đã đưa cô ra ngoài cho thư thái.

Khi Lục Cảnh Chu học năm bốn đi thực tập, hai người đã chính thức sống chung rồi. Cuộc sống sống chung này còn tốt nhiều hơn cả so với tưởng tượng của Mạnh Dao, Lục Cảnh Chu là một người bạn trai vô cùng tuyệt vời, bất kể là khi ở nhà hay ở ngoài, đều vô cùng ưu tú.

Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có những mâu thuẫn nhỏ, nhưng họ đều không giận quá một đêm.

Có rất nhiều chuyện Lục Cảnh Chu không phải là người cần Mạnh Dao bao dung, ngược lại vô cùng chín chắn trưởng thành. Tất nhiên, có những lúc tính khí ‘chó con’ bộc lộ, Mạnh Dao đành phải dỗ dành.

Mạnh Dao rất tận hưởng cuộc sống này, cũng cảm thấy rất vui vẻ. Cô hy vọng, hai người có thể như vậy mãi mãi.



Ngày Lục Cảnh Chu tốt nghiệp, Mạnh Dao, Nguyễn Khinh Hoạ và vài người bạn đều đến.

Cô còn đem theo một bó hoa.

Lục Cảnh Chu cũng không từ chối, cười vui vẻ nhận lấy.

Mọi người cùng chụp ảnh tốt nghiệp với cậu. Khi kết thúc, Mạnh Dao và Lục Cảnh Chu nắm tay nhau đi dạo quanh khuôn viên trường. Bước rồi bước, tay cô bị cậu nắm lấy rồi đung đưa.

Mạnh Dao quay sang nhìn cậu: “Sao vậy anh.”

Lục Cảnh Chu rũ mi, giọng âm trầm: “Anh tốt nghiệp rồi.”

“Em biết mà.” Mạnh Dao cười nói: “Chúc mừng anh.”

Lục Cảnh Chu khẽ dừng lại: “Cũng đã đủ tuổi rồi.”

“?”

Mạnh Dao ngẩn người, một giây sau, Lục Cảnh Chu quỳ xuống.

Mạnh Dao kinh ngạc.

Cô hoàn toàn không ngờ rằng, Lục Cảnh Chu còn có chiêu này. Rõ ràng là cô đến tham gia lễ tốt nghiệp của anh mà.

Lục Cảnh Chu ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Doạ đến em rồi sao?”

“….Anh đang làm gì vậy?”

Mạnh Dao vội vàng nói: “Anh mau đứng dậy đi, bên cạnh còn có bạn học nữa đấy.”

“Không đứng,” Lục Cảnh Chu nói: “Trừ khi em đồng ý hoặc từ chối, anh sẽ đứng dậy.”

Mạnh Dao: “…..”

Lục Cảnh Chu lấy một chiếc hộp màu xanh thẫm từ trong túi ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Yết hầu cậu khẽ cuộn, trong ánh mắt chỉ có cô: “Trước đây em có từng hỏi anh, rằng sao lại vội vàng muốn tốt nghiệp như vậy.”

Mạnh Dao rũ mắt nhìn cậu.

Lục Cảnh Chu nói tiếp: “Anh nói sau này sẽ nói cho em biết, em còn nhớ không?”

“….Vâng.” Mạnh Dao cảm động không nói nên lời, nghẹn ngào.

Lục Cảnh Chu bật cười, “Bây giờ cuối cùng anh cũng có thể nói rồi. Anh muốn cầu hôn, muốn cưới em, muốn cùng em xây dựng một ngôi nhà nhỏ.”

Ngôi nhà này có anh và em, có bốn mùa, có sự ấm áp mỗi ngày.

Giọng Lục Cảnh Chu trầm ấm, ánh mắt chân thành nhìn cô, “Gả cho anh, được không?”

Mạnh Dao còn chưa kịp lên tiếng, bạn của cô và bạn của Lục Cảnh Chu, còn có cả bố mẹ của hai người nữa, nếu cùng xuất hiện.

Mọi người cùng khích lệ, “Mau đồng ý cậu ấy, để cho Lục Cảnh Chu có thể một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy chứng nhận kết hôn.

Chị ơi mau đồng ý với cậu ấy đi.

Mạnh Dao bị mọi người chọc cười, đáy mắt đỏ ửng, nhìn người đàn ông trước mặt mình, giọng nghẹn lại: “Em đồng ý.”

Cô nói: “Em đồng ý.”

Ánh mắt Lục Cảnh Chu bừng sáng lên, đeo nhẫn lên tay cô.

Sau khi đeo lên, mọi người xung quanh cùng hô lên: “Hôn đi, hôn đi….”

“Ôi đệch! Học bá đẹp trai lại là người đầu tiên kết hôn, tuyệt đấy.”

“…..”

Mạnh Dao và Lục Cảnh Chu cũng không trốn tránh, còn thực sự hôn nhau trước mặt mọi người. Nụ hôn kết thúc, Lục Cảnh Chu cúi đầu hôn lên trán cô: “Chị, anh sẽ đối xử thật tốt với em.”

Ánh mắt long lanh của Mạnh Dao nhìn cậu, “Em tin anh, chồng tương lai.”

Hai người nhìn nhau cười, tình yêu ngập tràn.

Bạn bè người thân ở bên, cô tin rằng, tương lai hai người nhất định sẽ hạnh phúc ….

- TOÀN VĂN HOÀN-

Bình luận

Truyện đang đọc