LẦN THEO QUỶ ÁN



Hả? Trong lòng Trình Tấn Tùng vẽ cái dấu hỏi —— người này hình như có điểm..

khó chịu đối với hắn?...!Hắn ở trong đầu cấp tốc tìm tòi một chút, nhớ không lầm hắn chưa từng quen biết người này thì phải.

Chương 40: Báo ứng liên hoàn.

"Lạc Hải?!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong tổ trọng án đều cả kinh.

Trình Hải Dương không nhịn được mở miệng: "Làm sao anh ta biết Lạc Hải?!"
Thẩm Nghiêm nhìn về phía La Đỉnh Hưng, chỉ thấy sắc mặt La Đỉnh Hưng âm trầm, mặc dù có ngoài ý muốn, thế nhưng hiển nhiên cũng không phải là không biết chuyện.

Vì vậy Thẩm Nghiêm nói với La Đỉnh Hưng: "La tổng, ông hẳn phải biết đã xảy ra chuyện gì đi?"
La Đỉnh Hưng im lặng một hồi, mới trầm giọng mở miệng: "Chí Cường đã từng nói với tôi, muốn tìm tên thầy bói kia nói chuyện, thế nhưng tôi không biết nó thật sự tìm được."
"Tìm ông ta nói chuyện gì?" Trình Hải Dương mang theo trào phúng hỏi: "Đàm luận phí cấm khẩu sao?"
La Đỉnh Hưng lạnh lùng giương mắt, còn không đợi lão mở miệng, Thẩm Nghiêm đã ngăn ở phía trước Trình Hải Dương, anh tiếp tục đặt câu hỏi với thư ký: "La Chí Cường cùng Lạc Hải nói chuyện gì?"
Thư ký vừa thấy phản ứng những người này cũng biết mình đại khái nói lời không nên nói, mà giờ khắc này muốn câm miệng cũng đã chậm, không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiếp tục nói: "Cụ thể tôi không rõ lắm.

La quản lý chỉ là bảo tôi tra ra địa chỉ của ông thầy tướng số gần đây luôn rêu rao bịa đặt nói xấu công ty chúng tôi, nói muốn cùng ông ta đàm luận một chút chuyện, để cho ông ta không được tiếp tục vấy bẩn công ty chúng tôi.


Ngày hôm qua tôi tra được địa chỉ, trưa hôm nay La Tổng liền để tôi mang anh ấy đi gặp ông thầy bói kia.

Thế nhưng La tổng chỉ đi vào một mình, cũng không bảo tôi theo cùng...!Cho nên, tôi cũng không biết bọn họ cụ thể nói chuyện gì..."
"Anh nghe được bọn họ đã xảy ra cãi vã?" Thẩm Nghiêm nói.

"Đúng..." Thư ký nói tới chỗ này, lại có điểm sợ hãi nhìn La Đỉnh Hưng liếc mắt một cái, sau đó lại mở miệng: "Bọn họ nói chuyện một trận, tôi liền nghe đến bên trong truyền đến ầm một tiếng, sau đó là âm thanh đồ vật rơi xuống đất, tôi mới vừa muốn nhìn một chút bên trong đến cùng xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy La quản lý nổi giận đùng đùng rời đi, tôi nhìn vào trong nhà, bàn trong phòng đều bị lật ngược...!La quản lý chỉ vào ông thầy tướng số kia lớn tiếng nói Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ông thầy tướng số kia cười lạnh một tiếng, nói câu Từ hôm nay trở đi cẩn thận một chút, giám đốc vừa nghe càng tức giận hơn, nói Tôi còn sợ mấy cái nguyền rủa bịp bợm của ông sao? Có bản lĩnh ông nguyền rủa tôi chết đi... Tôi thấy La quản lý tức giận không nhẹ, vội vã đi qua khuyên anh ấy một chút, sau đó liền lôi kéo anh ấy rời đi...!Giám đốc đại khái bởi vì chuyện này rất không cao hứng, liền nói với tôi không trở về công ty, bảo tôi đưa anh ấy về nhà..."
Vợ của Chí Cường tựa hồ cũng không biết nội tình, nghe đến thư ký nói như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, cô ta nói với Thẩm Nghiêm, "Đồng chí cảnh sát, nhất định là ông thầy tướng số kia! Nhất định là ông ta lòng mang ý xấu, mới phóng hoả nhà chúng tôi! Các anh nhanh bắt ông ta đi! Đi bắt ông ta đi!"
"La phu nhân!" Khương Kiến Đông ở một bên khuyên nhủ: "Hiện tại chúng ta không biết nguyên nhân hỏa hoạn phát sinh, làm sao có thể tùy tiện đi bắt người? Lại nói, ông thầy tướng số kia chỉ nói mà thôi, ông ta không biết nhà các người ở đâu, làm sao có khả năng đi phóng hỏa?"
Lời nói này nói tới tương đối có đạo lý, nhưng mà vợ La Chí Cường cũng không biết là gấp gáp quá hay là không biết nói lý, xoay mặt trừng mắt về phía Khương Kiến Đông: "Đây là chuyện nhà chúng ta, anh có tư cách gì mà xen mồm vào."
Trên mặt Khương Kiến Đông hiện ra vẻ lúng túng, liền không tiếp tục nói.

La Đỉnh Hưng thì lại ở một bên trầm giọng quát lớn con dâu: "Được rồi! Chuyện bên này con cũng không biết, xen mồm vào làm gì, chuyện của con là chăm sóc chồng con kia kìa."
Vợ La Chí Cường ngậm miệng, rốt cục không cam lòng hơi vung tay, một lần nữa đi trở về phòng bệnh.

La Đỉnh Hưng thấy con dâu rốt cục rời đi, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Đội trưởng Thẩm, chuyện hỏa hoạn này, hi vọng các anh điều tra chân tướng rõ ràng, có thể nói cho tôi một tiếng.

Nếu như là bất ngờ, cần chúng tôi bồi thường chúng tôi nhất định sẽ bồi thường; nếu như đúng là có người muốn gây bất lợi cho Chí Cường..

" Nói tới chỗ này, ánh mắt cùng âm thanh của La Đỉnh Hưng đều chuyển hướng nham hiểm: "Tôi nhất định sẽ làm cho người kia trả giá thật lớn."
"Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng." Thẩm Nghiêm nói: "Nếu như đúng là có người phóng hỏa, chúng tôi tự nhiên sẽ để cho người đó tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật."
Lúc nói những lời này, Thẩm Nghiêm có ý định nhấn mạnh hai chữ "Pháp luật".

La Đỉnh Hưng nhìn Thẩm Nghiêm chốc lát, cuối cùng không nói một lời quay người rời đi.

Điều tra nguyên nhân hỏa hoạn thuộc về tổ phòng cháy chữa cháy, lần này bởi vì có hiềm nghi, cho nên Thẩm Nghiêm liên lạc cho tổ trưởng Trương đội cứu hoả, để cho nhóm của mình cũng gia nhập hiện trường điều tra.

Nếu như kết quả điều tra không có bất ngờ thì không cần tổ trọng án nhúng tay, nếu như phát hiện có người phóng hỏa, bọn họ có thể trực tiếp tiếp tục điều tra.

Sáng ngày thứ hai, Thẩm Nghiêm để Phương Lễ Nguyên Giang Lệ tiếp tục điều tra vụ án Vương Đại Khánh, mình thì mang theo Tần Khải, Trình Hải Dương cùng tổ pháp chứng đi đến hiện trường xảy ra hoả hoạn.

Vô luận phóng hỏa hay không, hỏa hoạn từ trước đến giờ đều là vụ án lớn, lần này người bên tổ pháp chứng là Trình Tấn Tùng, Lý Gia Vũ, Hứa Nhu cùng Thẩm Hạo.

Đối diện với mấy người này, Thẩm Nghiêm sớm liền nghĩ đến.

Anh không nghĩ tới chính là Thẩm Hạo dĩ nhiên cũng sẽ theo tới.

Không phải bây giờ nó nên tập trung nỗ lực chuẩn bị thi vòng hai sao?
"À, Tấn ca nói hiện trường hỏa hoạn khó gặp, để em theo tới đây cùng học tập một chút." Thẩm Hạo giải thích.

"Hỏa hoạn có cái gì hiếm thấy, em đi đội phòng cháy chữa cháy ngốc một tháng, bảo đảm em sẽ chán ngấy cho mà xem." Thẩm Nghiêm cười cười.


Theo lí bọn họ những người này đi ra ngoài, đều sẽ chia làm hai tổ mỗi tổ đi một chiếc xe riêng, mà mọi người đều biết Thẩm Nghiêm cùng Thẩm Hạo gần đây mới làm lành, vì vậy đều tự động để hai người ngồi chung xe.

Cho nên hiện tại một xe này là Lý Gia Vũ lái xe, Trình Tấn Tùng ngồi hàng trước, mà ngồi phía sau là hai anh em Thẩm Nghiêm và Thẩm Hạo.

"Ha, lời này cậu nói sai rồi." Trình Tấn Tùng quay đầu lại xen mồm: "Hiện tại tình huống cần cứu hỏa không nhiều, cả ngày đều là giúp lão thái thái leo lên cây bắt mèo, giúp phụ huynh bắt đứa con nghịch ngơm, thậm chí còn giúp người ta tháo nhẫn kết hôn, nói chung chỉ là đi xung quanh giúp người, cả ngày không làm việc gì đàng hoàng."
Lời vừa nói ra, mọi người trong xe đều nở nụ cười.

Lời này của Trình Tấn Tùng là có cả một câu chuyện phía sau, mấy ngày trước công an cứu hỏa làm cái báo cáo, trong đó một vị đội viên PCCC cục phòng cháy chữa cháy đã nói bọn họ gặp phải rất nhiều nhiệm vụ cổ quái kỳ lạ, ví dụ như có vị lão thái thái nuôi con mèo nhỏ leo cây bò cao quá xuống không được, là bọn họ mắc thang leo lên cây bắt nó xuống, lại như có đứa trẻ ham chơi rơi vào trong giếng, cũng là đội viên đội cứu hoả xuống đem hài tử vớt lên.

Mà khoa trương nhất chính là có một người đeo nhẫn kết hôn quá lâu, ngón tay vừa dài vừa mập, không chỉ không tháo được nhẫn ra, thậm chí còn ảnh hưởng tuần hoàn máu.

Cuối cùng cũng là đội viên đội cứu hoả dùng kìm chuyên dụng bấm gãy nhẫn, cứu vớt ngón tay của người đàn ông.

Lúc đó mọi người nghe xong liền cười ha ha, bây giờ bị Trình Tấn Tùng nhắc lại, vẫn là làm cho người ta không nhịn được cười.

"Anh đừng trêu chọc nữa." Thẩm Nghiêm cười trừng Trình Tấn Tùng liếc mắt một cái: "Nếu như ảnh hưởng em trai tôi thi vòng hai, tôi sẽ tìm anh tính sổ."
"Oa! Thẩm Hạo cậu xem, anh của cậu không tin cậu như thế!" Trình Tấn Tùng khoa trương nói với Thẩm Hạo.

Thẩm Nghiêm vừa nghe liền cuống lên: "Này tôi mới không có!..." Anh vừa nói vừa sốt ruột mà nhìn về phía Thẩm Hạo, đã thấy Thẩm Hạo vui cười hớn hở mà nhìn mình, hiển nhiên vốn không hề để ý.

"Anh, thời điểm Tấn ca đang nói đùa mọi người trong tổ đều không lên tiếng, " Thẩm Hạo để sát vào bên tai Thẩm Nghiêm, dùng toàn bộ âm lượng người trên xe đều có thể nghe được nói: "Bằng không anh ấy sẽ nói không dứt."
Người trong xe đều nở nụ cười, Trình Tấn Tùng cười giả bộ chỉ trích Thẩm Hạo: "Khá lắm, lá gan càng lúc càng lớn, đừng tưởng rằng có anh của cậu làm chỗ dựa, tôi sẽ không trị được cậu"
Thẩm Hạo lập tức nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Anh! Anh ấy nói như vậy có tính là đe dọa không?"
Thẩm Nghiêm cười gật gật đầu: Có, người trong xe đều chứng minh, nếu như anh ấy dám dùng việc công trả thù riêng, chúng ta nhất định đối với anh ấy nghiêm trị không tha."
Mọi người nói giỡn, xe đã đi đến dưới lầu toà nhà xảy ra vụ cháy, người của đội cứu hoả đã tới trước, Thẩm Nghiêm dẫn người đi qua, thời điểm nhìn thấy người đối diện anh lập tức sửng sốt ——
Đứng ở bên cạnh hai đồng nghiệp cứu hoả là —— Khương Kiến Đông.

"Kiến Đông, tại sao anh lại ở chỗ này?" Thẩm Nghiêm giật mình hỏi.

"Tôi là đại diện cho tiên sinh La Đỉnh Hưng sang đây xem giám định hiện trường hỏa hoạn." Khương Kiến Đông khẽ gật đầu, trả lời khéo léo lễ độ.

Tổ trưởng Trương đội cứu hoả ngày hôm nay cũng đi tới hiện trường, hắn đi tới chỗ Thẩm Nghiêm, giải thích rõ nói: "La Đỉnh Hưng nói muốn biết vụ hoả hoạn xảy ra tại nhà con trai ông ta đến tột cùng là nguyên nhân gì, cho nên đã phái người đến xem hiện trường giám định...!Người này nói với tôi trước đây có quen biết cậu, vậy hẳn là sẽ không quấy rối cậu điều tra.

Tiểu Thẩm, cậu thông cảm một chút nhé..."
Lời nói của tổ trưởng Trương rất uyển chuyển, mà tất cả mọi người vừa nghe liền hiểu, nhất định là La Đỉnh Hưng vận dụng quan hệ gây một chút áp lực, tổ trưởng Trương cũng là bị bức bất đắc dĩ.

Khương Kiến Đông thấy Thẩm Nghiêm nhìn mình, ôn hòa mở miệng: "Yên tâm, tôi sẽ không quấy rối công việc của các cậu."
Thẩm Nghiêm biết đến không thể tiễn người nọ đi, không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu.

Vì vậy anh xoay người lại đối với mấy người Trình Tấn Tùng giới thiệu một chút thân phận Khương Kiến Đông, lại đem mấy người Trình Tấn Tùng giới thiệu cho Khương Kiến Đông.


"Đây chính là nhân viên công tác tổ pháp chứng của chúng tôi, lát nữa bọn họ sẽ tiến hành lấy bằng chứng ở hiện trường hoả hoạn, tìm ra nguyên nhân gây ra vụ cháy."
Tầm mắt Khương Kiến Đông lần lượt đảo qua mấy người Trình Tấn Tùng, cuối cùng lại rơi vào trên người Trình Tấn Tùng, hắn khẽ gật đầu, nhìn Trình Tấn Tùng nói: "Vậy thì xin nhờ mấy vị."
Hả? Trong lòng Trình Tấn Tùng vẽ cái dấu hỏi —— người này hình như có điểm..

khó chịu đối với hắn?...!Hắn ở trong đầu cấp tốc tìm tòi một chút, nhớ không lầm hắn chưa từng quen biết người này thì phải.

Trình Tấn Tùng lần thứ hai nhìn về phía Khương Kiến Đông, nhưng mà giờ khắc này biểu tình Khương Kiến Đông lại quá tự nhiên, Trình Tấn Tùng nghĩ thầm đại khái là bản thân nghĩ sai, vì vậy không nói gì thêm nữa, cùng Thẩm Nghiêm và mọi người đồng thời tiến vào hiện trường.

Lửa lớn có lực phá hoại kinh người, thời điểm khi mọi người đi vào hiện trường hỏa hoạn, nơi này đã bị thiêu đến mức hoàn toàn cháy đen, cơ hồ không nhìn ra dáng dấp lúc trước.

Mà mấy người tổ pháp chứng đều là tay già đời kinh nghiệm phong phú, mỗi người bọn họ phân công, một bên chụp ảnh lấy chứng minh, một bên chậm rãi tìm bằng chứng, tiến hành thăm dò từng điểm một.

Trình Tấn Tùng lại mang theo Thẩm Hạo đi ở phía sau, vừa đi vừa nhỏ giọng giảng giải một số chi tiết cho Thẩm Hạo.

"Chúng ta có thể thông qua vết tích của khói để phán đoán vị trí ngọn lửa bắt nguồn cùng tình huống lửa cháy, chính là như vậy, ở trên vách tường tại vị trí cháy đen cậu sẽ thấy một loại vết tích hình chữ V, cái chữ V này chính là điểm bắt nguồn.

Đương nhiên, nếu như thời điểm lửa cháy đại tới trình độ nhất định, vết tích này cũng sẽ bị lửa xoá sạch, vậy thì sẽ hình thành vết tích chữ V bị thiêu huỷ."
Thẩm Hạo nghe, gật gật đầu.

"Lửa lớn vẫn luôn cháy lên trên, cho nên nhà cao tầng phát sinh hỏa hoạn, tầng càng cao càng xui xẻo, phía trên so với phía dưới nguy hiểm hơn; thời gian để thoát thân càng dài; còn có một nguyên nhân, cậu biết là cái gì không?"
Thẩm Hạo suy nghĩ một chút, mở miệng: "Là bởi vì súng bắn nước không bắn được cao như vậy."
"Không sai, áp lực của súng bắn nước đại khái chỉ bắn đến khoảng tầng mười,, thông qua mắc thang mây đại khái có thể lên tới tầng 20, thế nhưng súng bắn nước phun càng cao cường độ càng kém, hiệu suất dập lửa cũng là càng thấp; nếu như gặp phải gió to ảnh hưởng, phương hướng cũng càng khó nắm bắt.

Cho nên sau này mua nhà nhớ tới không được mua nhà quá cao."
Bởi vì điều tra hiện trường không phải quyền hạn của tổ trọng án, cho nên Thẩm Nghiêm vẫn luôn yên tĩnh theo ở phía sau, Khương Kiến Đông đi tới bên người Thẩm Nghiêm, hơi hơi nhíu mày chỉ chỉ Thẩm Hạo phía trước, nhẹ giọng nói một câu: "Cậu và em trai cậu hiện tại thế nào rồi?"
"Hòa hảo rồi." Thẩm Nghiêm nhìn về hai người phía trước, khóe miệng lộ ra mỉm cười."Tiểu Hạo hiện tại rất yêu thích công việc này, mọi người cũng nói nó rất có thiên phú."
Khương Kiến Đông gật gật đầu, hắn thuận theo ánh mắt Thẩm Nghiêm nhìn lại, phía trước Thẩm Hạo cùng Trình Tấn Tùng, đang tập trung vào mà thảo luận cái gì đó.

Khương Kiến Đông nhìn hai người kia, trong mắt có một ánh hào quang, chợt lóe lên.

Hết chương 40..


Bình luận

Truyện đang đọc