LẦN THEO QUỶ ÁN



Lần đầu tiên Trình Tấn Tùng giúp Thẩm Nghiêm lau người là ngày thứ ba sau khi Thẩm Nghiêm giải phẫu.

Lúc đó tình hình Thẩm Nghiêm cơ bản ổn định lại.

Vì vậy Trình Tấn Tùng liền dò hỏi bác sĩ, có thể giúp Thẩm Nghiêm lau người không.

Bác sĩ nhìn diện mạo bám đầy tro bụi của Thẩm Nghiêm, do dự một chút gật đầu.

Nhưng mà, dù sao cũng là mới vừa làm xong phẫu thuật, người không tỉnh táo, trên người còn có ống truyền dịch, cái gọi là lau người, kỳ thực cũng chỉ có thể lau qua đầu; mặt; cùng tứ chi một chút, trên người không thể động vào.

Vì vậy, sau khi Thẩm Nghiêm tỉnh lại ngày thứ hai, Trình Tấn Tùng lại muốn giúp Thẩm Nghiêm cẩn thận lau thân thể.
Vì vậy, tối hôm đó, sau khi hết thời gian thăm bệnh, Trình Tấn Tùng liền ôm một đống đồ vật, tiến vào phòng bệnh Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm mới vừa ngủ một giấc, tỉnh lại.

Nhìn thấy Trình Tấn Tùng cầm chậu với khăn mặt tiến vào, có chút kỳ quái.
"Tấn Tùng, anh làm cái gì vậy?"
Người mới vừa làm xong phẫu thuật, trong thanh âm còn mang theo một phần suy yếu.
"Tôi muốn giúp em lau người." Trình Tấn Tùng đem đồ vật để qua một bên, sau đó đi tới bên người Thẩm Nghiêm, cúi thấp đầu xuống nhẹ giọng nói: "Sau khi em làm xong phẫu thuật cũng đã gần một tuần rồi, vẫn chưa lau thân thể, trên người không thoải mái đúng không? Có muốn lau một chút không?"
"Em..." Thẩm Nghiêm hơi đỏ mặt.

Kỳ thực Thẩm Nghiêm đã sớm muốn làm sạch thân thể, dù sao người mới được cứu ra từ trong đống đổ nát, cả thân thể đều dính đầy bụi, nhưng Thẩm Hạo lại bận rộn công việc, mà hai anh em dù sao mới vừa hòa hảo không bao lâu, Thẩm Nghiêm luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng mở miệng.


Không nghĩ tới, Trình Tấn Tùng dĩ nhiên trước tiên nghĩ tới.

Thế nhưng, anh và Trình Tấn Tùng dù sao mới vừa xác định quan hệ không bao lâu, giúp người khác lau người là chuyện thân mật, Thẩm Nghiêm luôn cảm thấy rất thật không tiện.

Vì vậy anh có chút hốt hoảng nói: "Thôi, không cần, không sao đâu..."
"Sao lại không sao, từ sau khi em bị tai nạn vẫn chưa tắm rửa đâu.

Lần trước anh chỉ có thể giúp em phủi bụi trên đầu tóc, cũng không dám để em dính nước.

Hiện tại thân thể em tốt hơn nhiều rồi, lau người một chút, em ngủ cũng thoải mái hơn." Trình Tấn Tùng một bên chuẩn bị đồ vật vừa nói, vừa quay đầu lại, phát hiện mặt Thẩm Nghiêm đỏ ửng, nhất thời hiểu ra, vì vậy hắn đến gần Thẩm Nghiêm, khẽ cười hỏi: "Làm sao, xấu hổ?"
Vừa nghe Trình Tấn Tùng nói như vậy, mặt Thẩm Nghiêm càng đỏ hơn, anh dời mắt đi chỗ khác nói: "Ngày mai em bảo Tiểu Hạo giúp em là được..."
"Không cần Thẩm Hạo làm đâu, việc này vốn là nên để anh làm." Trình Tấn Tùng dứt khoát ngắt lời, sau đó hắn lại nở nụ cười: "Lại nói, anh cũng không phải chưa từng xem."
Nghe Trình Tấn Tùng nói như thế, Thẩm Nghiêm thực sự là vừa thẹn vừa lúng túng, gương mặt tuấn tú càng thêm biến đỏ.

Trình Tấn Tùng nhìn bộ dạng này của Thẩm Nghiêm, ha ha mà nở nụ cười: "Bộ dạng này của em sao giống con gái thế?"
"Trình Tấn Tùng!" Thẩm Nghiêm trừng mắt.
"Được được, anh không đùa em nữa, vậy em nói đi, có muốn lau người không? Anh nói trước cho em biết, nếu như hôm nay anh nghe em nói không cần, ngày mai em lại đi tìm Thẩm Hạo giúp đỡ, vậy thì anh sẽ tức giận đấy!"
Nghe hắn nói như thế, trên mặt Thẩm Nghiêm xẹt qua một tia lúng túng vì bị nhìn thấu, anh mím môi nín một lúc lâu, rốt cục khẽ gật đầu một cái.
Nhìn thấy Thẩm Nghiêm đồng ý, Trình Tấn Tùng lúc này mới lần thứ hai lộ ra nụ cười.

Vì vậy hắn cầm chậu đi phòng vệ sinh.
Trình Tấn Tùng bưng một chậu nước nóng đi tới.

Hắn đem chậu để qua một bên, sau đó nói với Thẩm Nghiêm: "Tôi trước tiên giúp em lau người, sau đó sẽ giúp em gội đầu một chút."
"Ừm." Thẩm Nghiêm gật gật đầu.
Vì vậy Trình Tấn Tùng đem khăn mặt cho vào trong nước, sau đó lấy ra vắt khô, tiếp đó hắn cầm lấy cánh tay Thẩm Nghiêm, vén tay áo lên, dùng khăn ấm lau nhẹ.
Khăn mặt rất nóng, đụng vào làn da Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm không nhịn được hơi run lên.
Trình Tấn Tùng liền vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Nóng?"
"Không, không nóng, nhiệt độ vừa vặn."
"Ừ, nếu như nhiệt độ không thích hợp, em phải nói với tôi." Trình Tấn Tùng nói xong, lại tiếp tục làm.
Trình Tấn Tùng lau rất tỉ mỉ, khăn mặt vắt không quá ẩm ướt, lực tay không lớn không nhỏ.

Hơn nữa, mỗi lần hắn lau xong một chỗ hắn lại giặt khăn mặt, bảo đảm khăn mặt không giảm nhiệt độ, làm Thẩm Nghiêm bị lạnh.

Lau xong cánh tay phải, hắn đem ống tay áo Thẩm Nghiêm thả xuống, đem cánh tay này nhét về trong chăn, sau đó mới đi lau một cánh tay khác.
Thẩm Nghiêm nhìn bộ dạng Trình Tấn Tùng cúi đầu nghiêm túc giúp mình lau người, trong lòng tràn đầy cảm động.
Trình Tấn Tùng cảm giác được ánh mắt Thẩm Nghiêm, ngước mắt lên, vừa vặn đối diện con mắt Thẩm Nghiêm.
Hai đôi mắt nhìn nhau chăm chú, nhu tình vô hạn.
Lau xong hai cái cánh tay, Trình Tấn Tùng trở lại phòng rửa tay thay đổi một chậu nước nóng, lần thứ hai bưng trở về.
"Hiện tại anh giúp em lau lưng và ngực nhé."
Thẩm Nghiêm ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.

Trình Tấn Tùng cẩn thận giúp Thẩm Nghiêm hơi nâng cao đầu giường.

Sau đó hắn đem chăn kéo xuống phần eo của Thẩm Nghiêm, sau đó giúp Thẩm Nghiêm mở ra nút áo.
"Em tự mình làm..." Thẩm Nghiêm nói lại muốn ngăn cản.

Trình Tấn Tùng giữ tay anh lại: "Để anh làm.

Đây là quyền của anh mà."
Thẩm Nghiêm vẫn là muốn ngăn cản, nhưng dù sao trọng thương mới khỏi, sức lực tự nhiên không ngăn nổi Trình Tấn Tùng, cuối cùng, vẫn để cho Trình Tấn Tùng cởi áo ra cho mình.
Lồng ngực để lộ ra, Thẩm Nghiêm lại đỏ mặt.

Tuy rằng hai người đều là đàn ông, nhưng mà dù sao cũng đã xác định quan hệ yêu đương, giờ khắc này động tác này, nhìn đi nhìn lại cũng cảm thấy vô cùng ám muội.

Thẩm Nghiêm muốn biểu hiện tự nhiên một chút, nhưng mad thời điểm Trình Tấn Tùng nhìn lồng ngực mình, anh vẫn là theo bản năng mà di chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Nhưng mà, đợi một phút chốc, Trình Tấn Tùng lại không có bất kỳ cử động nào, Thẩm Nghiêm quay đầu lại, lại phát hiện Trình Tấn Tùng nhìn chằm chằm vết thương trên ngực mình, trên mặt lộ ra biểu cảm thương xót.
Thẩm Nghiêm ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống.

Vài vết thương đan xen —— bởi vì miệng vết thương ở bụng khá lớn, hơn nữa miệng vết thương rất bất quy tắc, cho nên bác sĩ phải khâu thật nhiều vết mới có thể khâu lại được toàn bộ vết thương.

Vết chỉ khâu lít nha lít nhít, càng nhìn càng khiến người ta đau lòng.

Trình Tấn Tùng nhẹ nhàng vuốt làn da xung quanh miệng vết thương của Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm không tự chủ hơi run một cái.
Trình Tấn Tùng giương mắt, chăm chú nhìn Thẩm Nghiêm: "Còn đau phải không?"
Thẩm Nghiêm ôn nhu cười cười: "Không đau."
Trình Tấn Tùng không lên tiếng.

Hắn biết đến Thẩm Nghiêm có đau, thời điểm trước một ngày Thẩm Nghiêm tỉnh lại, Trình Tấn Tùng liền chú ý tới Thẩm Nghiêm ở trên giường không ngừng động đậy.

Khi đó cậu ấy ở trên giường vô thức động đậy qua lại, còn cau mày, hiển nhiên là vết thương vô cùng đau đớn.

Sau khi Thẩm Nghiêm tỉnh lại, thuốc tê từ lâu mất đi tác dụng, so với thời điểm hôn mê đau đớn còn rõ ràng hơn.

Đặc biệt là xương sườn còn bị gãy, hô hấp thôi cũng ảnh hưởng đến vết thương, rất là khó chịu, Trình Tấn Tùng thường nhìn thấy, Thẩm Nghiêm cho dù ở trong mộng cũng khẽ cau mày.

Nhưng là người này chưa bao giờ nói, vẫn như lúc trước luôn nở nụ cười.

Thẩm Nghiêm vĩnh viễn cố chấp như thế.
"Thẩm Nghiêm, " Trình Tấn Tùng nhìn đôi mắt Thẩm Nghiêm, nghiêm túc nói: "Đáp ứng anh, sau này không cho phép em mạo hiểm như thế nữa."
Thẩm Nghiêm muốn giải thích: "Kỳ thực em cũng không..."
"Không được." Trình Tấn Tùng ngắt lời Thẩm Nghiêm, mở miệng lần nữa: "Đồng ý với anh đi."
Giọng nói kia, mang theo vài phần tùy hứng, càng nhiều hơn chính là hoảng sợ sau khi sống sót khỏi tai nạn.
Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng vẫn còn biểu cảm sợ hãi, cuối cùng đã rõ ràng rồi, vì vậy anh gật đầu, nghiêm túc nói: "Được."
Trình Tấn Tùng cúi đầu đem khăn mặt ướt, cẩn thận xoa phần da bên ngoài vết thương của Thẩm Nghiêm.


Động tác kia vô cùng mềm nhẹ, lại mang theo phần lớn sự đau xót xen lẫn quý trọng.

Thẩm Nghiêm nhìn động tác Trình Tấn Tùng tràn ngập yêu thương cùng thương tiếc, trong mắt dâng lên sương mù nhàn nhạt...
Lau xong trên người, nên đến phần thân dưới.

Trình Tấn Tùng cố ý nhìn Thẩm Nghiêm nói: "Giờ anh cởi quần em ra nhé."
Trong nháy mắt nhìn thấy biểu tình của Trình Tấn Tùng, Thẩm Nghiêm không nhịn được "Xì" một tiếng bật cười: "Rõ ràng chuyện rất bình thường, anh đừng hình dung bỉ ổi như vậy được không?"
Nhìn thấy Thẩm Nghiêm không chấp nhận đùa giỡn, Trình Tấn Tùng hơi nhíu mày: "Hả? Em không sợ?"
Thẩm Nghiêm biết Trình Tấn Tùng có ý gì, tâm lý đại nam tử nhất thời tăng vọt, anh cố ý làm ra bộ dạng không để ý, nói: "Đều là đàn ông, em sợ cái gì?"
"Thật không sợ, vậy anh đến nha ~" Trình Tấn Tùng nói liền đưa tay qua nhấc lên chăn mềm trên người Thẩm Nghiêm, một tay hắn nắm ở eo Thẩm Nghiêm, nhẹ nhàng nâng đối phương lên, sau đó tay kia từng chút một kéo quần của Thẩm Nghiêm xuống.

Thẩm Nghiêm không cam lòng bị Trình Tấn Tùng đùa giỡn như vậy, vì vậy ép buộc chính mình không dời tầm mắt đi sang chỗ khác.
Trình Tấn Tùng nhìn buồn cười, động tác trên tay cố ý chậm lại, nhìn mặt Thẩm Nghiêm dần dần đỏ ửng.
Quần chậm rãi bị cởi ra, Thẩm Nghiêm tuy rằng đỏ mặt, mà lại không dời ánh mắt sang chỗ khác, còn mang theo biểu cảm không thèm để ý.

Trình Tấn Tùng nhất thời có tâm ý chơi đùa, vì vậy, cố ý làm bộ lơ đãng phất qua giữa hai chân Thẩm Nghiêm.
"Anh!..." Thẩm Nghiêm kinh ngạc, thân thể hơi động, sau đó lập tức hít vào một ngụm khí lạnh: "Á..."
"Làm sao vậy? Có phải là vết thương lại đau?!" Trình Tấn Tùng sợ hãi, lập tức dừng lại động tác, nhìn về phía Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm nhíu chặt lông mày, qua một lúc lâu mới chậm rãi buông ra, anh suy nhược nói: "Đều tại anh trêu chọc em."
"Được được anh không đùa nữa." Trình Tấn Tùng cũng bị doạ mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, lập tức trở nên thành thật, quy củ giúp Thẩm Nghiêm lau sạch, tiếp theo lại giúp đối phương đắp kín chăn.

Sau đó, Trình Tấn Tùng lại bưng thêm chậu nước, giúp Thẩm Nghiêm gội đầu.

Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, rốt cục giúp Thẩm Nghiêm triệt để sạch sẽ.
Lau người xong, Thẩm Nghiêm chỉ cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới một trận khoan khoái nhẹ nhàng, thực sự là thoải mái.
Trình Tấn Tùng dọn dẹp xong đồ vật trong phòng, cuối cùng đi tới trước mặt Thẩm Nghiêm.

Hai người mỉm cười nhìn nhau chăm chú, sau đó Trình Tấn Tùng cúi đầu lại đây, hôn lên môi Thẩm Nghiêm.
Môi Thẩm Nghiêm rất mềm mại, không biết có phải mất máu quá nhiều hay không, môi của anh có chút hơi lạnh, Trình Tấn Tùng thử thăm dò thâm nhập vào bên trong, mà Thẩm Nghiêm cũng thuận theo nhẹ nhàng há miệng ra.

Hai người ôn nhu hôn môi, dùng nụ hôn nói lên tình yêu của mình.
—— Thẩm Nghiêm, anh yêu em.
—— Tấn Tùng, em cũng vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc