LẦN THEO QUỶ ÁN



"Nếu như các anh chỉ muốn ghi chép cuộc trò chuyện, thì tôi có thể nhớ được."
Chương 60: Thiên tài không lộ diện.

Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên và Giang Lệ đi đến tầng bảy, vừa vào đến văn phòng liền nhìn thấy Tiếu Quốc Việt, Lý Gia Vũ cùng với nhân viên tổ pháp chứng đều đứng đối diện với Tiếu chủ nhiệm, tựa hồ đang cùng Tiếu Quốc Việt tranh luận gì đó.
Nhìn thấy Thẩm Nghiêm đến, Lý Gia Vũ lập tức đi tới: "Đội trưởng Thẩm, cậu đến rất đúng lúc, Tiếu chủ nhiệm nói muốn lấy điện thoại của quận trưởng Phùng."
Có người ngoài ở đây, lời nói của Lý Gia Vũ tương đối ngắn gọn nhưng lại mang ý tứ sâu sắc, trong ánh mắt biểu lộ lo lắng.
Thẩm Nghiêm vừa nghe cũng có chút bất ngờ, anh nhìn Lý Gia Vũ gật đầu tỏ ý trấn an để Lý Gia Vũ bình tĩnh đừng nóng giận, sau đó đi tới bên người Tiếu Quốc Việt, lễ phép hỏi: "Tiếu chủ nhiệm, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại muốn lấy điện thoại của quận trưởng Phùng."
"À, đội trưởng Thẩm, là như thế này, trong điện thoại di động của quận trưởng chúng tôi có rất nhiều số điện thoại của lãnh đạo trong thành phố, đa số đều là số điện thoại tư nhân, không tiện tiết lộ." Tiếu Quốc Việt nói: "Nếu như các cậu muốn liên lạc với vị lãnh đạo nào, chúng tôi có thể giúp liên hệ, thế nhưng điện thoại di động của quận trưởng, chúng tôi thật sự cần phải mang về."
"Chúng tôi cần phải biết đoạn thời gian trước đó quận trưởng Phùng có liên lạc với người nào hay không, chuyện này đối với chúng tôi là một chuyện tương đối quan trọng." Thẩm Nghiêm nghiêm túc nói: "Về phần những số điện thoại đó, tôi có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Tiếu Quốc Việt nở núi cười một cách uyển chuyển đáp lời: "Đội trưởng Thẩm, tôi hiểu ý của cậu, nhưng chúng tôi thực sự không dám liều lĩnh.

Cậu xem hiện tại quận trưởng Phùng đã xảy ra vấn đề rồi, giả sử có số điện thoại của một vị lãnh đạo nào đó tiết lộ ra ngoài, nếu như tiếp tục xảy ra vấn đề gì, tôi và cậu đều không gánh vác được đúng không?..." Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Nghiêm chìm xuống, hắn bổ sung nói: "Nếu như các cậu cần danh sách cuộc trò chuyện của quận trưởng, tôi có thể lấy cho cậu, sau đó các cậu có thể đi điều tra."
Thời điểm nói xong lời này, trên mặt Tiếu Quốc Việt vẫn luôn mang theo nụ cười thương lượng, ngữ khí cũng rất ôn hòa, thế nhưng thái độ phía sau lời nói lại không cho người ta đường lùi.
"Vậy có thể nói cho chúng tôi số điện thoại của quận trưởng Phùng hay không? Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra."
Tiếu Quốc Việt nghe thấy, khó dễ mà nở nụ cười: "Đội trưởng, không phải tôi không nói cho cậu, chỉ có điều, đây là điện thoại di động tư nhân của quận trưởng, tôi e sợ không tiện nói ra lắm?...!Thế nhưng các người có thể hỏi phu nhân quận trưởng một chút, nếu như cô ấy nguyện ý nói cho các cậu biết, tôi không dám có ý kiến."
Tiếu Quốc Việt nói xong lời này, đánh giá phản ứng Thẩm Nghiêm, hắn thấy Thẩm Nghiêm trầm mặc không nói, lại bổ sung: "Nếu không vậy đi đội trưởng Thẩm, tôi đi xin Vương cục trưởng các cậu một chút, cậu thấy thế nào?"
Lời đã nói đến mức này, hiển nhiên là dự định trực tiếp lấy lãnh đạo ra ép mấy người Thẩm Nghiêm.
"Không cần, " Thẩm Nghiêm mở miệng.

Anh nhìn về phía Lý Gia Vũ, ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Đem điện thoại của quận trưởng Phùng đưa cho Tiếu chủ nhiệm đi."

"Đội trưởng Thẩm!..." Lý Gia Vũ lo lắng gọi một tiếng, Thẩm Nghiêm dùng ánh mắt ngăn cản: "Đi lấy đi."
Lý Gia Vũ thấy tình huống không có cách nào thay đổi, lúc này mới đi đến bàn là việc lấy điện thoại di động.

Anh đem điện thoại di động để vào trong tay Thẩm Nghiêm, quay người rời đi, trên mặt tỏ rõ bất mãn đã gần như không có cách nào che giấu.
Thẩm Nghiêm đưa điện thoại di động đưa cho Tiếu Quốc Việt: "Tiếu chủ nhiệm, điện thoại di động quận trưởng Phùng."
"Cảm ơn." Tiếu Quốc Việt lập tức tiếp nhận, mục đích của hắn đã đạt được, nói chuyện càng thêm khách khí: "Tôi trở về sẽ liệt kê danh sách cuộc gọi gần đây của cục trưởng Phùng, sau đó giao cho các cậu."
"Được." Thẩm Nghiêm gật đầu nó tiếp: "Mặt khác, chúng tôi cần danh sách nhân viên làm trong văn phòng của quận trưởng Phùng, bao gồm số điện thoại văn phòng, hoặc địa điểm có liên quan để chúng tôi tiện tìm hiểu tình huống.

Còn có, trước khi quận trưởng Phùng bị sát hại thư ký của ông ấy đã nói cho chúng tôi ông ấy đi gặp một người bạn cũ, chúng tôi muốn gặp người bạn này, tìm hiểu một chút tình huống lúc đó."
"Không thành vấn đề, tôi về văn phòng sẽ làm, làm xong sẽ nhanh chóng gửi cho các cậu." Tiếu Quốc Việt liên tục đáp ứng.

Hắn bày tỏ rất cảm ơn vì "sự hợp tác" của Thẩm Nghiêm, sau đó mới rời khỏi.
Tiếu Quốc Việt đi rồi, trong phòng lập tức trở nên bùng nổ.

Lý Gia Vũ đưa tay đập vào trên bàn: "Tiên sư nó, chúng ta là giúp bọn họ điều tra, bọn họ lại phòng bị chúng ta như thế?!!"
Hứa Nhu cũng phẫn hận nói: "Đúng vậy! Nghĩ chúng ta là trộm sao?!"
Sắc mặt Thẩm Nghiêm cũng cực kỳ không tốt.

Anh khẽ chau mày, nhìn về phía Lý Gia Vũ: "Đã điều tra cái điện thoại kia chưa?"
"Vẫn chưa!" Lý Gia Vũ buồn bực mà nói: "Chúng tôi vừa mới bắt đầu nghiên cứu con dao gây án và quần áo của nạn nhân, vừa mới làm việc không tới mười phút tên Tiếu chủ nhiệm kia lại tới, nói thế nào cũng không được, nhất định phải đem điện thoại di động mang đi! Sớm biết hôm qua chúng tôi đã làm việc suốt đêm kiểm tra cái điện thoại kia rồi."
Giang Lệ coi như bình tĩnh, hắn nói với Thẩm Nghiêm: "Nếu không tôi đi trung tâm điện thoại xem thử một chút, chúng tôi biết tên Phùng Kiến Dân, nếu như ông ta dùng tên để đăng kí sim điện thoại, như vậy có thể tra được.

Nếu như có thể tra được thì có thể tìm được nhật ký các cuộc trò chuyện."
Thẩm Nghiêm cau mày gật đầu, đây đại khái là biện pháp duy nhất.
Mà ngay vào lúc này, một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên: "Nếu như các anh chỉ là muốn tìm ghi chép nhật ký điện thoại, thì tôi có thể nhớ được."
Mọi người giật mình nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là Tô Mặc Hàm.
"Mặc Hàm? Cậu nhớ được?!" Lý Gia Vũ vội vã truy hỏi.
"Đúng," Tô Mặc Hàm gật đầu, nói với Lý Gia Vũ: "Ngày hôm qua lúc chúng ta trở về, tôi ở trên xe không có chuyện gì, tiện tay lướt nhật ký trò chuyện trong điện thoại của nạn nhân." Nói tới chỗ này, cậu có điểm áy náy nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Thế nhưng đội trưởng Thẩm, tôi chỉ nhớ được mấy số đầu thôi, mấy số sau..."
"Không sao, có mấy số đầu đã không tệ rồi.

Đây đã là thu hoạch ngoài dự liệu của chúng ta."
Lý Gia Vũ lập tức từ trên bàn đem ra giấy bút, đưa cho Tô Mặc Hàm.

Tô Mặc Hàm ngồi xuống, tập trung suy nghĩ mấy phút mới bắt đầu đặt bút xuống viết.

Mà Thẩm Nghiêm đứng ở một bên nhìn Tô Mặc Hàm viết ra con số, trên mặt lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
"Đội trưởng Thẩm, anh vẫn chưa được chứng kiến tài năng thiên tài của Tiểu Hàm đúng không?" Hứa Nhu đứng ở bên cạnh Thẩm Nghiêm, mỉm cười nhẹ giọng nói.

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Thẩm Nghiêm, Hứa Nhu giải thích: "Mặc Hàm chỉ cần gặp qua đồ vật thì không thể nào quên được, chỉ nhìn qua một lần thôi cậu ấy cũng có thể nhớ kỹ."
Giọng điệu cực kỳ khẳng định, mang theo một chút kiêu ngạo.
Thẩm Nghiêm không thể tin nhìn về phía Phương Lễ Nguyên, Phương Lễ Nguyên mỉm cười gật đầu, nói với Thẩm Nghiêm: "Nghe đâu, Tấn ca cũng là bởi vì việc này mới cố ý đưa Mặc Hàm tới tổ pháp chứng, thế nhưng trước đây tôi cũng chỉ là nghe nói, ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên chứng kiến"
Thẩm Nghiêm lần thứ hai nhìn về phía Tô Mặc Hàm, trong ánh mắt nhiều hơn chút kinh ngạc cùng nể phục.

Thời điểm mấy người đang nói những câu này, Giang Lệ đứng ở một bên, yên tĩnh nhìn Tô Mặc Hàm viết lại con số.

Lúc trước chuyện Trình Tấn Tùng mang người về đây hắn cũng nghe nói qua, thế nhưng hắn chỉ cho là bọn họ chỉ đang nói quá lên, hắn chưa từng nghĩa tới dĩ nhiên đây hoàn toàn là sự thật.

Giang Lệ nhìn Tô Mặc Hàm, giờ khắc này vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, viết một lúc lại dừng lại một chút, sau đó dùng cán bút chống cằm, lông mày hơi nhíu lên, tựa hồ là đang nhớ lại.

Qua một thời gian ngắn tựa hồ là nhớ ra, vì vậy lại tiếp tục viết.

Cúi đầu nhìn, trên giấy đã liệt kê ra một chuỗi dãy số, thời gian, đối tượng, số điện thoại, đầy đủ mọi thứ.

Chữ viết dưới ngòi bút kia không có xoá và sửa, hiển nhiên người viết vô cùng khẳng định, không chút nào do dự.
Giang Lệ lần thứ hai nhìn về phía Tô Mặc Hàm, hắn không nghĩ tới, thằng nhóc nho nhỏ không đáng chú ý này, dĩ nhiên lại có năng lực lợi hại như vậy
Đại khái khoảng mười phút, Tô Mặc Hàm hoàn thành xong, đem tờ giấy đưa cho Thẩm Nghiêm: "Đội trưởng Thẩm, tôi chỉ có thể nhớ tới những thứ này."
Thẩm Nghiêm nhìn phía trên tờ giấy có hơn 20 số điện thoại tên và thời gian đều được viết đầy đủ, anh vui mừng nói: "Như vậy đã giúp chúng tôi một chuyện lớn rồi!" Nói xong, anh lại do dự một chút: "Thế nhưng, những dãy số này..."
Tô Mặc Hàm biết đến Thẩm Nghiêm đang do dự cái gì, vì vậy nở nụ cười mở miệng nói: "Đội trưởng Thẩm những số này tôi có thể khẳng định là không sai đâu.

Nếu không như vậy, tôi và các anh đi trung tâm điện thoại, nếu như tra ra dãy số nào không đúng, tôi cũng có thể suy nghĩ thêm."
"Ừ như vậy cũng tốt." Thẩm Nghiêm quay đầu nhìn về phía Giang Lệ: "Giang Lệ, vậy anh cùng Mặc Hàm đồng thời đi một chuyến đến trung tâm điện thoại, tra một chút những dãy số này đến tột cùng là của ai, thuận tiện tra luôn ghi chép trò chuyện khoảng thời gian gần đây của quận trưởng Phùng." Thẩm Nghiêm nói xong, thấp giọng thêm vào một câu: "Đặc biệt là số gọi đến từ "văn phòng" tối hôm qua.
"Rõ." Giang Lệ gật đầu.
Đi ra toà nhà cục cảnh sát, gió lạnh rùng cả mình phả vào mặt.

Giang Lệ từ trước đến giờ chịu rét quen rồi cho nên cũng không cảm thấy lạnh, thế nhưng ngược lại Tô Mặc Hàm lại phát ra một tiếng suýt xoa.

Giang Lệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Mặc Hàm đội mũ đeo khăn, bao bọc bản thân giống như một con nhộng, đã như vậy cậu còn vén cổ áo che lên mặt, trông bộ dạng tựa hồ rất lạnh.
Giang Lệ nhìn dáng dấp Tô Mặc Hàm như vậy, cảm thấy rất buồn cười: "Cậu lạnh như vậy?"
Tô Mặc Hàm có chút xấu hổ mà cười nói: "Tôi từ nhỏ đã tương đối sợ lạnh."
Nghĩ tới đây, Giang Lệ đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức từ trong túi áo lấy ra một đôi găng tay: "Lạnh thì đeo cái này vào đi."
"Ôi?" Tô Mặc Hàm định thần nhìn lại, là găng tay của mình hôm qua đưa cho Giang Lệ mượn, lập tức lắc đầu một cái: "Không cần, tay anh lạnh thành như vậy vẫn là anh đeo đi."
"Không cần đâu, hôm nay tôi có mang găng tay." Giang Lệ đưa tay vào trong túi lấy ra đôi găng tay khác.

Tô Mặc Hàm thấy như vậy, mới nhận lấy găng tay của mình, đeo trên tay, sau đó liền đưa tay cho vào túi áo.
Giang Lệ nhìn hành động của Tô Mặc Hàm có chút trẻ con, không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười.

Nghĩ kỹ lại Tô Mặc Hàm xác thực rất giống một đứa nhỏ, vóc dáng không cao, người cũng hơi gầy, hơn nữa gương mặt lại thanh tú, bộ dạng giống một sinh viên hơn là cảnh sát.

Thế nhưng cậu nhóc này quả thật có chút bản lĩnh, chỉ cần có một trí nhớ siêu phàm, đã đủ khả năng đặt một chân vào trong tổ pháp chứng nhân tài đông đúc rồi.
Nghĩ tới đây, Giang Lệ không nhịn được hỏi ra nghi hoặc vẫn luôn xoay quanh trong đầu: "Cậu thật sự có khả năng nhìn qua một lần thôi cũng có thể nhớ được à?"
"Hả?" Tô Mặc Hàm nghe vậy sững sờ, nháy mắt một cái mới phản ứng được Giang Lệ đang nói cái gì, sau đó lập tức bật cười: "Không khoa trương như vậy đâu, tôi cũng không phải siêu nhân."
"Vậy cậu vừa nãy..."
"À, đó là bởi vì tôi cố ý nhớ lại thôi."
"Cố ý nhớ?" Giang Lệ nhớ lại đoạn thời gian ngắn ngủi bọn họ trở về cục cảnh sát, càng cảm thấy kinh ngạc: Trong thời gian ngắn như thế cậu có thể nhớ nhiều như vậy?!"
Nghe được câu này, Tô Mặc Hàm bật cười: "Khi còn bé tôi có luyện qua, cho nên nhớ nhanh hơn thôi."

"Luyện? Luyện thế nào?"
"Luyện nhớ đồ vật." Tô Mặc Hàm mỉm cười giải thích: "Ba tôi là giáo viên tiểu học, ông ấy rảnh rỗi thì sẽ nghiên cứu làm sao bồi dưỡng trí nhớ học sinh, từ nhỏ tôi đã bị cha tôi đem ra làm vật thí nghiệm, kết quả là bồi dưỡng thành bộ dạng hiện tại này này."
Giang Lệ kinh ngạc: "Vậy ba cậu chẳng phải là bồi dưỡng thần đồng sao?"
"Không phải.

Kỳ thực nhớ đồ vật chia làm hai loại thứ nhất là ký ức có ý nghĩa; loại thứ hai là ký ức không có ý nghĩa, những đồ vật có ý nghĩa chúng ta sẽ nhớ tương đối nhanh, mà đồ vật không có ý nghĩa, ví dụ như số điện thoại, chúng ta nhớ tương đối khó khăn.

Thế nhưng cha tôi chính là dạy tôi biến đồ vật không có ý nghĩa thành đồ vật có ý nghĩa, như vậy sẽ nhớ rất nhanh."
"Vậy học sinh ba cậu dạy dỗ cũng đều lợi hại giống như cậu sao?"
"Không đâu, chỉ là tôi tiếp thu nhanh hơn thôi ạ." Tô Mặc Hàm nói xong lại thè lưỡi ra, gương mặt nghịch ngợm lại mang theo kiêu ngạo.

Dáng dấp kia, thật sự có điểm đáng yêu.
Hai người cứ như vậy vừa nói vừa tán gẫu, Giang Lệ đột nhiên kỳ quái phát hiện, Tô Mặc Hàm bước nhanh hơn lúc trước giống như đang chạy bước nhỏ vậy.

Giang Lệ tâm trạng hiếu kỳ: Đứa nhỏ này trước đây hình như không phải đi như thế?...
Bởi vì trong lòng có sự nghi ngờ này, Giang Lệ không tự chủ thả chậm bước chân, Tô Mặc Hàm thấy hắn dừng lại, kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Giang Lệ lại nhấc chân, lần này hắn đi chậm hơn, vừa đi vừa quan sát, mà hắn phát hiện, Tô Mặc Hàm lúc này không có chạy nữa, tốc độ đi cũng chậm rất nhiều.

Lúc này Giang Lệ mới phản ứng được, thì ra là mới vừa nãy bởi vì mình đi quá nhanh, đứa nhỏ này theo không kịp! Nghĩ đến cũng đúng, Giang Lệ chiều cao 1m83, chân dài, bước chân cũng lớn, mà Tô Mặc Hàm cũng khoảng 1m73, bước chân đương nhiên cũng nhỏ đi.

Nghĩ tới đây Giang Lệ trong lòng không khỏi buồn cười, vốn là hắn là muốn đi nhanh đến chỗ để xe để cho cái tên này đỡ bị rét cóng, kết quả ngược lại lòng tốt làm thành chuyện xấu.

Nhớ đến cái này, Giang Lệ từ trước đến giờ lạnh lùng cũng không nhịn được hơi nhếch lên khóe miệng, hắn lặng lẽ trì hoãn bước chân, sau đó, hai người cứ như vậy một đường sóng vai, đi đến bãi đậu xe.
Dưới sự trợ giúp của Tô Mặc Hàm, tổ trọng án cuối cùng từ trung tâm điện thoại tra ra số điện thoại di động của Phùng Kiến Dân, đồng thời tra ra nhật ký điện thoại của ông ta.

Mà phía bên kia, Thẩm Nghiêm cũng từ chỗ của Tiếu Quốc Việt lấy được số điện thoại của các bộ ngành làm việc trong khu chính phủ, một khi điều tra thì có thể phát hiện, đêm xảy ra án mạng người gọi điện thoại cho Phùng Kiến Dân căn bản không phải là người trong văn phòng chính phủ, mà là một số điện thoại di động không chính chủ, không dùng chứng minh thư đăng ký, cho nên không tra được chủ nhân.

Hơn nữa, mọi người mấy lần gọi vào số này, thế nhưng điện thoại di động vẫn ở chế độ tắt máy thuê bao không liên lạc được.

Hơn nữa, kiểm tra ghi chép điện thoại của Phùng Kiến Dân là có thể phát hiện, Phùng Kiến Dân vẫn luôn liên lạc với số này, mặc dù không nhiều lần, thế nhưng từ ba đến năm ngày đều sẽ có một lần gọi đến.

Tra được việc này, trong lòng mỗi người tổ trọng án đều có nghi ngờ, vì vậy, Thẩm Nghiêm quyết định, lại đi tìm thư ký và tài xế của Phùng Kiến Dân thăm hỏi một chút.

Hết chương 60..


Bình luận

Truyện đang đọc