LANG HOẶC



"Chào em, Cherrie~!"
Charlie giơ tay phải lên chào rất máy móc, thể hiện nét mặt cười trên gương mặt, đương nhiên chỉ có hắn mới biết nụ cười này phải khó khăn biết mấy mới có được.

Cô gái mang khí chất quý tộc và vẻ phong tình của châu Âu, ưu nhã tiến về trước, thùy mị cẩn thận thi lễ với Charlie.

"Tiểu Charlie yêu dấu, mặt anh bị sao vậy?
"A!!??? Không, không...!Cherrie...!lần này em tới..."
Đối với Cherrie Carano, hắn đã bị bóng ma từ trong xương, tồn tại nỗi sợ hãi sâu thẳm, chuyện này phải kể lại từ lúc còn nhỏ, đương nhiên chính là một câu chuyện dài dòng.

"Tiểu Charlie yêu dấu, anh bị bệnh rồi hay sao? Mà sắc mặt lại tái nhợt như vậy!"
Cherrie lộ ra vẻ mặt quan tâm, lòng tốt tiến lên, muốn đưa tay sờ gương mặt hắn.

Charlie theo bản năng lui về sau một bước.

"Cherrie, chúng ta hay là dùng bữa trước nhé..."
Charlie nơm nớp lo sợ cất bước đi về trước.

Cherrie nhìn theo bóng lưng hắn, nói nhỏ.

"Tiểu Charlie, anh vẫn luôn đáng yêu như vậy!"
- --
Trong phòng làm việc đang diễn ra cảnh phim 18+, Cảnh Tình đẩy ngã Tư Minh Vi xuống salon, cả người đè lên, Tiểu đà điểu đáng thương đã trở thành bữa ăn cho con sói xám.

"Một nút, hai nút, ba nút!"
Cảnh Tình thỏ thẻ, kiên nhẫn đếm nút áo trên áo sơ mi Tư Minh Vi, cơ mà thực ra mấy cái nút áo đều đã bị cô chà đạp đã đời sau đó để mặc một bên từ lâu.

"Bảo bối! Chị vẫn là thích nhìn dáng vẻ lúc không mặc gì của em!"
Tư Minh Vi sợ hãi không dám có một chút cử động nhỏ nào, Tình gọi cô bảo bối, nhưng tại sao nghe vào tai, cô lại có loại cảm giác run rẩy, giống như một giây sau cô sẽ liền bị cô ấy làm thịt vậy.


"Ừm~ cơ mà sao trên người em vẫn còn lớp áo che phủ thế nhỉ!"
Cảnh Tình cởi áo sơ mi của cô, bây giờ Tư Minh Vi chỉ còn lại có chiếc áo ngực!
"Ô~ nhìn xem, còn cả cái quần đáng ghét nữa!"
Lời vừa dứt, quần của Tư Minh Vi cũng không cánh mà bay.

Cơn gió lành lạnh đánh vào, cô theo bản năng ôm chặt thân thể.

"Bảo bối~ rất lạnh sao?"
Không biết từ lúc nào, áo khoác Cảnh Tình cũng đã không thấy đâu, cả người nằm xuống, dính chặt lấy Tiểu đà điểu.

Nhiệt độ cơ thể nóng hổi, Tư Minh Vi hoảng sợ vòng hai tay lên chiếm hữu lấy cổ cô.

Tư Minh Vi há miệng, muốn nói gì đó, chân mày nhíu chặt, dường như đang lo âu.

Tình? Tại sao thân thể chị lại nóng như vậy?
Ngón tay thon dài của Cảnh Tình xoa lên mi tâm cho cô, muốn vuốt ve lên đấy.

"Sao vậy? Không thích chị làm như vậy? Là chị đã quá nóng lòng?"
Cảnh Tình lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Tư Minh Vi lắc đầu, dùng tay ra hiệu, một hồi tay lại duỗi thẳng hướng về cái bàn.

Cô gấp gáp muốn giải thích, không phải như Cảnh Tình đã nghĩ, nhưng khổ cái cô lại không nói chuyện được.

Cảnh Tình hiểu ý, đứng dậy, dáng người yêu dị đi lại trong căn phòng, lấy máy tính bảng trên bàn.

Tư Minh Vi viết: Nhiệt độ cơ thể chị cao quá, em rất lo lắng!
Cảnh Tình đọc đọc, cười thất thanh, thì ra là hiểu lầm, cô là người của Lang tộc, lúc động tình, nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao, đây là biểu hiện bình thường.

Chọc ghẹo, đưa tay gãi gãi lên cái bụng nhỏ trắng như tuyết của Tư Minh Vi, làm cô ấy nhột rụt thân mình lại.

"Bảo bối~ chị không phải bị bệnh, là vì em~"
Vừa nói, lại vừa đè lên, môi cấp bách đặt xuống môi Tư Minh Vi.

"Cộc, cộc" tiếng gõ cửa không thích hợp vang lên.

Cảnh Tình ảo não lắc đầu, tiếp tục môi dính lấy môi với Tư Minh Vi, cơ bản không để ý tới người ngoài cửa.

Tư Minh Vi vừa nghĩ tới ngoài cửa có người, lỡ người ta tiến vào, thấy cô với Tình như vậy, vừa nghĩ tới hình ảnh bây giờ của cả hai, là đã để cô thấy xấu hổ muốn chết rồi.

Thử đẩy Cảnh Tình một cái, Cảnh Tình cũng không bỏ qua, hôm nay là quyết ý phải làm thịt Tiểu đà điểu trong ngực rồi đây.

Tư Minh Vi cố gắng né tránh nụ hôn của cô, một tay đẩy bả vai.

Vì để trừng phạt Tiểu đà điểu không chịu phối hợp, Cảnh Tình ác ý sờ soạn lên đôi gò bồng đào.

Lần này, Tư Minh Vi hoàn toàn không dám động đậy nữa.

Cảnh Tình hài lòng, tiếp tục thưởng thức mỹ vị của mình, gặm gặm cắn cắn mút mút, tay cũng không nằm không, xoa xoa tiểu bạch thỏ đáng yêu.

Của Tiểu đà điểu tuy khá nhỏ, nhưng cũng vừa vặn cho cô nắm trọn bàn tay.


"Cộc, cộc" tiếng gõ ngoài cửa vẫn tiếp tục vang lên.

Đầu óc Tư Minh Vi lần nữa tỉnh táo, nhân lúc Cảnh Tình không để ý, cẩn thận dùng sức, trốn thoát khỏi ngực cô.

Cảnh Tình cảm thấy trong ngực mình trống rỗng, tức giận nhìn Tiểu đà điểu đang nấp sau cái bàn.

Có điều, từ chỗ này thưởng thức được tấm thân gần như trần như mộng của cô, cũng không đến nỗi nào.

Ngón tay Cảnh Tình móc lấy áo sơ mi trên salon, hướng Tư Minh Vi huơ huơ.

Tư Minh Vi cúi đầu nhìn bản thân, hai tay ôm chặt lấy ngực, xoay người lại.

"Haha, Tiểu đà điểu thật đáng yêu, cũng không phải chị chưa từng nhìn thấy, không đúng, chúng ta vẫn chưa chân chính "thẳng thắng gặp mặt"!"
"Cộc, cộc" tiếng gõ ngoài cửa bắt đầu ngày càng kịch liệt.

Cảnh Tình hung hăng trợn mắt nhìn ngoài cửa.

Tư Minh Vi, đưa đầu ngón tay ra, một bộ dáng vẻ nhăn nhó, chỉ chỉ ngoài cửa.

Cảnh Tình thở dài.

"Được rồi, được rồi, nghe em!"
Tư Minh Vi cười một tiếng, Cảnh Tình bị nụ cười này làm cho mê muội.

- --
Trên bàn ăn, Charlie nhìn món bít tết thượng hảo hạng trên bàn, cũng không có lấy chút khẩu vị.

Ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về hướng Cherrie đang ngồi đối diện mình.

Cherrie Carano sung sướng tự đắc.

"Tiểu Charlie hôm nay sao vậy, số lần nhìn em nhiều hơn so với bình thường, là đã phát hiện thấy em? Đồng ý lời cầu hôn của em rồi?"
Chiếc nĩa trên tay Charlie lên tiếng đáp lại rơi xuống đất, hắn cẩn thận nhặt lên.

"Cherie...!em thật biết nói đùa...!hahaha..."
Lão quản gia trước một bước nhặt chiếc nĩa lên cho hắn, dâng đến trước mặt.

"Tiểu Charlie, nhìn em giống đang nói đùa lắm sao? Hãy đồng ý lời cầu hôn của em! Em muốn kết hôn với anh lâu lắm rồi~"

Charlie vừa cầm ly uống hớp rượu, lập tức phun toàn bộ ra ngoài!
"Tiểu Charlie, như vậy rất không được lễ phép!"
Cherrie Carano cầm khăn ăn trên bàn cẩn thận lau chùi rượu bên mép cho Charlie.

Charlie chật vật ngước cổ né tránh lau chùi của cô, trái tim nhỏ bé đập "thình thịch", đập rộn lên a.

Người đàn bà kinh khủng khiếp này!
Nữ quyền của gia tộc Carano quả thật quá đáng sợ rồi!
"Cherrie, anh không phải cố ý.

Lần này em tới...!là...?"
Charlie rất muốn hỏi rốt cuộc cô tới đây muốn làm gì, nhưng khi thấy ánh mắt Cherrie, lại lập tức liền câm nín.

"Tiểu Charlie, gần đây em chán muốn chết, sau đó liền nhớ tới anh, huống hồ anh bị tình nhân của anh đá, em đương nhiên phải tới để an ủi anh rồi!"
Cherrie Carano nói chuyện như lẽ đương nhiên.

Charlie là chuyên gia nhạy bén, lập tức có dự cảm xấu.

"Cherrie, cảm ơn em đã quan tâm.

Anh không sao."
Charlie vội vàng giải bày.

"Như vậy sao được? Tiểu Charlie của chúng ta là một người đàn ông ưu tú, sao có thể cho người ta tùy tiện vứt bỏ!"
Charlie đứng dậy, dùng sức đập tay xuống bàn, dĩa rơi xuống đất, bể nát, vẻ mặt trở nên hơi chút dữ tợn.

"Cherrie, không phải vậy, em nghe anh nói đã!"
Đúng như Charlie dự liệu cô ấy có thể sẽ đi tìm phiền toái cho Tư Minh Vi..


Bình luận

Truyện đang đọc