LANG HOẶC



Hai con mắt hõm sâu dưới hốc mắt, như đang chuẩn bị phun máu, hung hăng nhìn chằm chằm Cảnh Lưu.

"Cô ấy sẽ về bên tôi à?"
Năm ngón tay hóa thành vuốt nhọn, cánh tay dài ra, muốn bóp cổ Cảnh Lưu, đáng tiếc Cảnh Lưu như đã biết trước, thân hình nhanh như chớp, vòng ra sau lưng hắn.

"Tôi bảo đảm, cô ấy nhất định sẽ về lại bên cậu! Cùng đứa con của hai người!"
Khóe môi cong lên, gương mặt hiện ra biểu cảm chân thành.

- --
Ngày hôm sau, Cảnh Tình thức giấc trước, vì không muốn đánh thức Tư Minh Vi vẫn đang ngủ say, cô giảm nhẹ động tác, xuống giường, hôn lên trán cô ấy, đắp lại chăn.

Trước khi đóng cửa phòng, quyến luyến không thôi nhìn cô ấy thêm một lần.

Vừa xuống hết cầu thang, liền nghe thấy tiếng huýt sáo trong phòng khách.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

"Lang nữ vương à, xem mặt cậu gió xuân phơi phới, hôm qua nhất định là chiến đấu tới sáng!"
Nghiêm Yên tự thuật rất giàu biểu cảm.

Một cái nhìn lạnh lùng băng giá bắn qua, khiến cô câm nín.

"Tiểu Thử, có phải cậu không cần đến công ty, nhàn rỗi thảnh thơi quá, mới sáng ra liền chạy đến chỗ tớ ăn cơm chùa!"
"Sáng ra? Phiền Lang nữ vương cậu xem lại đồng hồ, cũng sắp hai giờ chiều rồi nha."
Nghiêm Yên chỉ chỉ đồng hồ đeo tay.

"Nga?"
Cảnh Tình nhướng mi nhìn lướt qua thời gian, xoay người xuống bếp.

"Lang bà đã đưa hai chị em Tư Đồ về Lang tộc, Lang Lang được Cơ Nhị mang ra ngoài tản bộ rồi.

Còn Tiểu Vi Vi thì!"
Ánh mắt Nghiêm Yên thỉnh thoảng liếc về hướng cầu thang.

"Tiểu Thử, nếu cậu đã rãnh rỗi vậy, giúp tớ làm một chuyện, gọi điện cho shop thời trang, đặt may hai bộ dạ phục!"
Trong phòng bếp truyền ra tiếng Cảnh Tình.

"Dạ phục? Hai cậu kết hôn ngay liền luôn vậy hả?"
Nghiêm Yên nói điên nói khùng.

"Là dạ phục! Tới nhà tiểu tử Charlie làm khách quý, hắn mời tớ và Tiểu đà điểu tham dự yến tiệc!"
"Tiểu thử kia, lẽ nào còn đánh chủ ý lên Tiểu Vi!"
"Phiền phức không phải là hắn, mà là "ma nữ" tên Cherry Carano!"
"Nghe tên nhất định là một mỹ nữ! Hơn nữa còn là một mỹ nữ có khí tràng nữ vương!"

Nghiêm Yên bắt đầu lên cơn.

"Cô ta? Cậu dám thông đồng? Nếu cậu có chuyện gì, tớ tuyệt đối sẽ không nhận quen biết cậu nha, tớ thấy đến lúc đó dù cậu hiện nguyên hình để trốn vào hang cũng không kịp!"
"Hoàng Thử Lang sẽ không trốn vào hang!"
Nghiêm Yên chính khí nói.

"Vậy tớ chỉ đành giúp cậu thu dọn bộ lông!"
Cảnh Tình bưng dĩa thức ăn tiến ra, tức giận nói với Nghiêm Yên.

Thức ăn gồm ly sữa nóng, cháo, lát sandwich nướng, và ốp la.

Nghiêm Yên nhìn chảy nước miếng.

"Phụ nữ Châu Âu không dễ trêu đâu!"
Bước lên lầu, Cảnh Tình để lại lời cảnh báo cho Nghiêm Yên.

"Tớ chỉ là đùa chút, đâu phải sẽ làm thật gì đâu! Mà cái họ Carano, nghe rất quen."
Cảnh Tình đã vào phòng mất tiêu, Nghiêm Yên nhàm chán tiện tay lấy tờ báo.

Khủng hoảng tài chính Châu Âu! Dòng họ Kars và Carano!?
Nhẹ nhàng đẩy cửa, toàn bộ thân mình Tư Minh Vi vẫn rúc vào chăn, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Cảnh Tình đặt khay thức ăn một bên, chống cằm, nhìn một đoàn trong chăn.

Hơi kéo chăn ra, ngắm nhìn dung nhan ngủ say đáng yêu của cô ấy, dùng ngón tay tác quái chọt chọt lên má.

Cảm nhận thấy quấy rối, Tư Minh Vi trở mình, đắp chăn qua đầu, tiếp tục cắm đầu ngủ.

Sợ đồ ăn sẽ nguội, cũng sợ Tư Minh Vi đói bụng.

Cảnh Tình gọi nhẹ.

"Tiểu đà điểu, dậy đi em!"
Nhẹ lay cô, không thấy trả lời.

Được rồi, nếu vậy cô chỉ đành lựa chọn dùng thủ đoạn.

Cảnh Tình cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm lên bờ môi mỏng.

"Ưhm."
Phát ra tiếng rên nhẹ, Tư Minh Vi tự nhiên quay đầu sang nơi khác.

Quả hồng mềm? Xem thường mình? Hắc hắc.


Cười gian, Cảnh Tình tấn công xuống hai quả đồi núi, từ cái lần nơi đó chảy ra sữa mẹ, Cảnh Tình luôn cảm thấy tâm viên ý mãn, dùng miệng cởi từng cúc áo ngủ, nhắm ngay tiểu trái cây chính là khẽ cắn một trận.

"A..."
Tư Minh Vi vì đau tỉnh lại, mở mắt vừa nhìn đã thấy hình ảnh khiến cô chết ngất, Tình sẽ không có tính ái mẫu đi.

Bằng không sao cứ....!đới với chỗ ấy của mình....!
Đẩy nhẹ đầu cô, nhưng Cảnh Tình vẫn cố gắng dùng sức mút máp, chính là vẫn không chảy ra sữa, khiến cô thấy thất bại.

Ủy khuất giương con ngươi mị hoặc, vô (số) tội nhìn chằm chằm Tư Minh Vi.

Tư Minh Vi thấy vậy, cũng không tiện phát tác, lập tức cài lại áo ngủ.

"Vì sao...!không có..."
Cảnh Tình vẫn còn đắm chìm, không để ý nói thành lời, mặt Tư Minh Vi liền bị nướng chín, thu mình vào chăn, lùi đến góc giường, liền chỉ lộ ra hai con mắt từ xa nhìn Cảnh Tình.

"Tiểu đà điểu...!chỗ đó từng đút cho Lang Lang à?"
Cảnh Tình hỏi ra miệng nghi vấn của mình.

"Chị...!sắc...!quỷ..."
Cả người Cảnh Tình tiến lên, ôm chằm lấy cả đoàn chăn, xít lại gần Tư Minh Vi.

"Bà xã, chị rất nghiêm túc muốn thảo luận vấn đề này với em."
Chọc cho Tư Minh Vi phải mắc cỡ đến đỏ mặt, là độc quyền thuộc về Cảnh Tình.

Mãi một lúc lâu.

"Chưa từng...."
Tư Minh Vi thụt cổ, vùi đầu ngày càng sâu.

Nói vậy, mình là người đầu tiên chiếm cứ nơi đó, trong lòng cô vui vẻ một trận.

Từ sau khi sinh Lang Lang, Tư Minh Vi luôn dùng sữa bột, không đút cho bé con sữa mẹ.

Một mặt, tình trạng cô khi đó cũng không lý tưởng, một mặt do tình cảnh sinh hoạt quá dồn dập, Tư Minh Vi bận rộn kiếm việc, tìm nhà, mà bỏ quên mất Lang Lang.

"Chẳng trách Lang Lang thấy phụ nữ, liền nhìn chằm chằm bánh bao người ta, thì ra là vì nguyên nhân này."
Cảnh Tình như có điều suy nghĩ nói.

"Em không xứng đáng...!làm mẹ..."
Đứt quãng nói, Tư Minh Vi tự trách.

Trên trán truyền tới một trận đau đớn, Cảnh Tình lại dùng ngón tay búng lên trán cô.


"Không trêu em nữa, nào, ăn gì đó, rồi ngủ tiếp, ha."
Cảnh Tình cứng rắn kéo cô ra khỏi chăn, dùng gối dựa lưng cho cô, bưng khay đồ ăn tới trước mặt, dùng nĩa xắn một mẩu bánh mì nhỏ, tỏ ý Tư Minh Vi há miệng.

"Ngoan há miệng, hôm qua đã mệt nhọc nương tử, nên hôm nay vi phu đặc biệt tự làm bữa sáng tình yêu cho em!"
Cảnh Tình mặt đầy mong đợi nói.

Tư Minh Vi há miệng nuốt mẫu bánh, sắc mặt đỏ bừng.

"Ngon...!cảm ơn chị...!Tình..."
Cảnh Tình lại cầm ly sữa lên.

"Uống miếng sữa nào, coi chừng bị nghẹn!"
"Tình....!em muốn tự ăn..."
Tư Minh Vi rụt rè nói, trong lòng cô tràn đầy vui sướng vì được Cảnh Tình quan tâm, nhưng nhiệt độ trên mặt cứ ngày càng cao, cô sợ mình không chịu được sẽ xỉu mất, trở thành loài người đầu tiên trong hệ mặt trời này vì xấu hổ mà té xỉu.

"Không được! Chị muốn đích thân đút em ăn!"
Cảnh Tình kiên trì.

Đưa đầu tới, cắn lên dành tai cô.

"Bảo bối, em cứ luôn xấu hổ thế sao! Để chị đút em ăn, có được không, được không em!"
Lần đầu tiên, Lang nữ vương lại làm nũng, gò má dùng sức cọ lên cổ Tư Minh Vi, thỉnh thoảng còn chớp mắt, tội nghiệp nhìn Tư Minh Vi.

(*đỡ trán* thôi tuôi đi chết, tuôi đi chết đâyyyyy)
"Tình...!chị đang làm nũng em sao?"
Tư Minh Vi hơi giật mình, Cảnh Tình thế này là lần đầu tiên cô được nhìn thấy, nhưng cô cũng bỗng phát giác, Tình như vậy cũng rất xinh đẹp, còn có một cỗ khả ái siêu to khổng lồ kia, thiệt sự muốn cắn một cái.

Ma xui quỷ khiến, Tư Minh Vi quả thật cắn nhẹ lên gò má Cảnh Tình một nhát.

"Oái...!bảo bối, không đợi kịp muốn chị ư?"
Hiếm thấy Tư Minh Vi chủ động, Cảnh Tình quyết định thật tốt nắm lấy cơ hội.

"Không....!em...!chẳng qua là..."
Tư Minh Vi dứt khoát tự động thủ, cầm lấy khay thức ăn, không dám lại nhìn Cảnh Tình, vừa rồi cô cũng không biết mình làm sao vậy, quả tim cứ "thẳng thắn" không ngừng nhảy nhót.

"Bảo bối, nên làm chúng ta cũng đã làm, nên xem cũng đã xem, em vẫn thấy xấu hổ ư? Chị tùy thời đều chuẩn bị để trở thành người của em đây!"
Cảnh Tình chủ động tiến công dâng lên nụ hôn nóng bỏng, miệng lưỡi chạm nhau trong nháy mắt, Cảnh Tình theo bản năng càng muốn có được nhiều hơn, tỉnh bơ đặt Tư Minh Vi lên đầu giường, tay trượt vào trong áo, sờ soạn đoàn mềm mại, trêu chọc tiểu trái cây.

"Ưhm..."
Mị âm tuy tràn khỏi miệng, nhưng thần trí Tư Minh Vi lại dần tỉnh táo.

"Tình..."
Nhẹ nhàng đẩy Cảnh Tình ra.

"Bảo bối!"
Cảnh Tình thoáng dời ra khoảng cách, buông cô ra, Tư Minh Vi thở dốc trong chốc lát, hơi giận nhìn cô, rõ ràng nói để mình ăn xong, ngủ một giấc.

Còn nói để mình...!thế mà...!lại đẩy ngã mình.

"Em buồn ngủ rồi."

Tư Minh Vi sửa lại áo ngủ, kéo chăn liền nằm xuống.

Hơ...!sao cứ có cảm giác trải qua một đêm, quả hồng mềm hình như cứng cáp hơn rồi.

Cảnh Tình nghĩ vậy, dụ dỗ nói.

"Tiểu đà điểu, đừng không để ý chị ah!"
Chủ động ôm lấy, cách tấm chăn rầu rĩ nói.

"Tình, em chẳng qua hơi mệt thôi...!không phải không muốn cho chị."
Tư Minh Vi ôn nhu nói.

Cảnh Tình dựng "một cái tai sói" lên, vậy ý Tiểu đà điểu là, đợi cô ấy nghỉ ngơi đủ rồi, thì cô muốn lăn giường bao nhiêu cô ấy liền cho bấy nhiêu, có phải thế không.

"Hắc hắc, vậy Tiểu đà điểu em nghỉ ngơi cho khỏe ha.

Đợi em ngủ no nê rồi, buổi tối mình liền..."
Lời còn chưa dứt, lần nữa, Lang nữ vương hoa lệ lăn xuống giường.

- --
Trong lối đi tăm tối tại một bệnh viện, có hai viên cảnh sát đứng giám sát cửa phòng bệnh.

"Cộp, cộp" tiếng giày cao gót nện xuống nền đất truyền tới, một phụ nữ tóc xoăn, mang mắt kiếng mặt đồng phục đi tới trước mặt bọn họ.

Cô lấy giấy tờ chứng nhận hợp thức hóa ra.

"Thời gian một tiếng đồng hồ, xin cô Lam phối hợp."
Viên cảnh sát vừa nói, vừa mở cửa.

Cô gái gật đầu, tiến vào.

Bên trong căn phòng màu trắng, có một lão bệnh nhân nằm trên giường, đôi mắt vô thần nhìn trần nhà.

Cô gái ho khan hai tếng, kéo ghế một bên, ngồi xuống, lấy một xấp hồ sơ trong giỏ xách ra.

"Thuyền trưởng Lưu, chào ông, tôi là bác sĩ hướng dẫn cho ông, tôi tên Lam Hinh."
Đôi mắt dưới tròng mắt kiếng thoáng qua vẻ châm biếm.

Ông lão trên giường bệnh quay đầu, nhìn về hướng cô.

"Lam Hinh, Lam Hinh."
Vô thức gọi lấy cái tên.

"Thuyền trưởng Lưu, cuối cùng ông cũng chịu nói chuyện."
Lão thuyền trưởng quay đầu sang chỗ khác, không nói gì thêm.

"Thuyền trưởng Lưu, đối với chuyện ông đã gặp phải, tôi cảm thấy rất xin lỗi, nhưng đối với những thuyền viên đã mất tích trên tàu, ông cũng không cảm thấy áy náy sao?"
Lão thuyền trưởng vẫn không nói gì thêm.

"Cũng đúng, chuyện này vốn không thể trách ông, đối với việc đắm tàu mất đi thuyền viên là một nỗi đau khổ của ông, còn nhốt ông trong đây đối đãi như tội phạm vậy, quả thật hơi quá đáng.".


Bình luận

Truyện đang đọc