LANG HOẶC



Ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, Shura vương nhàm chán tựa người vào cửa.

"Đức vua mua sắm gì không?"
Bất Hối nhìn gương mặt cô qua kính chiếu hậu.

"Dừng xe!"
Cô quay kiếng xe xuống, chỉ vào McDonalds bên đường.

"Bất Hối, chúng ta ăn thử cái kia đi."
"McDonalds?"
Bất Hối hơi khó xử, ở đó đông người ra vào, hơn nữa đồ ăn nhanh rất không dinh dưỡng, sợ cô ăn không quen.

"Vậy tôi sẽ mua mang vào xe ăn."
Bất Hối đề nghị.

"Không, vào đó chọn món, ta muốn thử ăn cơm cùng người phàm xem có cảm giác thế nào."
Con ngươi cô có chút ảm đạm.

"Đức vua, ngài có tâm sự?"
Bất Hối cẩn thận nói.

"Không có, hiếm khi tới nhân giới, vừa hay chính là muốn tận lực trãi nghiệm nhiều một chút."
"Đức vua, nếu ngài lại muốn đến nhân giới, sau này có thời gian ta lại đi cũng được."
"Là liên quan tới Cảnh thống lĩnh à?"
Bất Hối nhắc nhẹ.

"Bất Hối! Gần đây ta rất không muốn nghe nhắc đến cái tên này!"
Dùng sức mở cửa xe, Shura vương đi thẳng một mạch vào McDonalds.

"Lang Lang! Em muốn ăn gì? Chị sẽ mua cho em!"
Cơ Nhị bế Lang Lang, vui vẻ nhìn thực đơn trên bàn.

Có điều, với tuổi này của Lang Lang, ăn thức ăn nhanh McDonalds, hiển nhiên còn quá sớm.

Tiểu tử chẳng qua chỉ đơn thuần tò mò, hôm nay Cơ Nhị dắt Lang Lang ra ngoài dạo phố, lúc đi ngang nơi này, tiểu Lang Lang nhìn thấy bảng quảng cáo McDonalds, liền tò mò đưa tay nhỏ bé múa may, McDonalds gần đây có combo dành cho trẻ em rất được ưa chuộng đã gây hứng thú với tiểu tử.

"Sữa...!sữa..."
Tiểu Lang Lang vùi đầu vào ngực Cơ Nhị cọ cọ.

Cơ Nhị xấu hổ.


"Quả nhiên vẫn chỉ thích sữa mẹ?"
Vì vậy, Cơ Nhị quyết định mua một phần dành cho trẻ em, để tiểu thử nếm thử.

Lang Lang đã mọc vài cái răng, tuy vậy ở nhà vẫn uống sữa bột, hoặc mấy loại cháo dinh dưỡng dành cho trẻ em.

Shura vương vừa bước vào cửa hàng, liền gây chú ý mọi người xung quanh, cô thuận theo bản năng đẩy thấp vành nón, cúi đầu bước vào, Bất Hối theo sau lưng, đề phòng xung quanh, rất sợ có người lại gần, dù sao đức vua bọn họ không thích ai tới gần.

Lúc cô tới sau lưng Cơ Nhị, Tiểu Lang Lang liền ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn cô, lộ ra mấy cái răng, cười "khặc khặc khặc".

(haha =))))), mình thích để vậy:3~)
"Đứa nhỏ này..."
Cô bị tiểu quỷ nhìn đến không được tự nhiên, nhưng đáy lòng lại mềm nhũn, đôi mắt xanh dương kia khiến cô suy nghĩ miên man, chỉ tên khốn kia là có đôi mắt màu xám nhạt.

Theo cô biết, phần lớn Lang tộc sinh ra đã có con ngươi màu xanh dương, còn Cảnh Diệt lại ngoại lệ.

Trong lúc ngẩn ra, bụng liền thầm nhủ, sao lại nghĩ đến tên kia nữa rồi, đây chắc là đứa nhỏ loài người đi.

Cơ Nhị nghe thấy tiếng cười của Lang Lang, quay đầu nhìn, trời ạ! Gần đây là chuyện gì xảy ra, đều đụng phải mỹ nhân xinh đẹp ah.

Shura vương nhìn cô gái trước mặt, không rõ người phàm này nhìn chăm chăm cô vậy làm gì? Bất Hối đứng một bên ho khan mấy tiếng, Cơ Nhị mới lấy lại tinh thần.

"Xin lỗi, tiểu thư, nào giờ tôi chưa thấy ai xinh đẹp như cô vậy....!cho nên..."
Còn lại, Cơ Nhi không nói hết được.

"Không sao, đứa bé này là con cô?"
Shura vương giọng lạnh như băng, khiến Cơ Nhị không nhịn được rét run một trận.

"Cô nói Lang Lang! Là con của bạn tôi! Đứa bé trông kháu khỉnh nhỉ!"
Cơ Nhị bế Lang Lang hươ hươ trước mặt cô.

"Lang Lang?"
Cô theo bản năng nhíu mày.

"Tên nó à?"
"Đúng vậy!"
Cơ Nhị còn định nói gì thêm, nhưng đến lượt cô chọn món mất.

Đứa nhỏ của mình với tên khốn kia sau khi sinh ra cũng sẽ là một con sói con sao? Trong đầu Shura vương hiện lên tiểu sói con lớn lên có bộ dạng giống Cảnh Diệt.


"Cái đó...!cô muốn ngồi chung không."
Cơ Nhị không biết lấy đâu ra lá gan, mời Shura vương cùng ngồi ăn với mình.

Cô thoáng nhìn Lang Lang, gật đầu đồng ý.

Chọn một góc vắng người trong cửa tiệm, Cơ Nhị lấy cái ghế con nít cho Lang Lang ngồi vào, Lang Lang tò mò nhìn con búp bê trong tay, đột nhiên há mồm cắn.

"Lang Lang! Không ăn được đâu!"
Cơ Nhị giật lấy con búp bê vải trong miệng Lang Lang, con "chim nhỏ" đáng thuơng bị mất một nhúm lông.

Thấy "chim nhỏ" không còn, Lang Lang òa khóc, tay chỉ về "chim nhỏ".

"Lang Lang, em làm sao vậy? Đói rồi hả?"
Lang Lang khi nào cũng lanh lợi nghe lời, sao đột nhiên quấy nháo thế này.

Nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn hồi lâu, Shura vương định thử một chút, kết quả nghe tiểu quỷ nháo, trở thành không vui, cầm cái đùi gà trong hộp giấy lên nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của bé.

"Ô."
Lang Lang nghẹn một tiếng, phun miếng gà trong miệng ra ngoài, mắt thấy đùi gà sắp trúng mặt Shura vương, Bất Hối vững vàng đón lấy.

"Xin lỗi cô, tiểu thư, Lang Lang còn nhỏ không hiểu chuyện."
Cơ Nhị lúng túng nhìn cô, sắc mặt cô ngày càng âm trầm.

"Tôi vẫn chưa biết nên xưng hô với cô ra sao?"
Cơ Nhị ôm chặt Lang Lang, đánh cái mông nhỏ, tỏ ý Lang Lang ngoan ngoãn, có điều hôm nay Lang Lang giống như cứ đối nghịch với cô, giãy giụa thân thể bé nhỏ, leo lên bàn, trèo lên người Shura vương.

Bất Hối cũng có chút hiếu kỳ đối với tiểu tử đáng yêu này, nó hình như không hề sợ hãi đức vua.

Shura vương cũng không phải thật sự nổi giận, chỉ là gần đây tâm tình phiền não buồn bực không ngừng, lại không có chỗ phát tiết.

Huống hồ xưa nay cô không thích thân cận ai, thời điểm ở Shura giới cũng luôn như vậy, lấy vương thái tự cho mình là đúng, để quản lý tộc nhân.

"Cô gọi tôi Hỏa nhi được rồi."
Cô nhàn nhạt nói, đưa ngón tay thử chạm vào gương mặt Lang Lang, cảm xúc mềm mại trơn nhẵn, khiến cô nghĩ đến bộ lông ấm áp trên người con sói thối kia.

Theo bản năng, lại chạm thêm mấy cái, sau đó bắt đầu vuốt ve.

Lang Lang ưỡn cao người, bắt được ngón tay cô, ngửi ngửi, liếm liếm, sau đó, cắn một nhát.


Cô khẽ nhíu mày, cô không hề cảm thấy đau đớn, cũng không thể lý giải cử chỉ của tiểu tử, lẽ nào xem ngón tay cô thành khoai tây chiên.

Bất Hối hoảng sợ hồn siêu phách tán.

"Đức vua, ngài không sao chứ! Không không, cô Dạ..."
Cơ Nhị đứng dậy bế Lang Lang, vội vàng xin lỗi.

"Cái đó...!con nít chỉ đùa giỡn! Cô bị cắn không sao chứ, tôi nghĩ chắc cô đau lắm, nó còn bé..."
"Đứa bé này, thú vị lắm."
Hồi lâu, cô tuôn ra một câu.

"Phải, Tiểu Lang Lang là đứa nhỏ rất đáng yêu, có thể sinh ra một đứa con như vậy, người bạn này của tôi quả thật có phúc!"
Cơ Nhị đồng ý.

"Vừa rồi tôi nghe anh đây gọi cô cô Dạ, tôi cũng có thể gọi cô như vậy không? Cô Dạ, có phải cô đang có tâm sự? Tôi cứ thấy cô buồn buồn sao ấy!"
Cơ Nhị bắt đầu phát huy bản chất đại tỷ bát quái của cô.

Bất Hối thầm giơ ngón cái, quả là tinh mắt!
"Chuyện yêu đương giữa loài người phức tạp lắm sao?"
Shura vương khuấy ống hút trong ly nước uống.

"Xem ra cô Dạ đây đang buồn vì tình."
Cơ Nhị tặc lưỡi lấy làm hiếu kỳ, không biết ai lại lấy được trái tim của lãnh mỹ nhân trước mặt đây.

"Yêu một người, chẳng phải chính là cả đời ở bên người đó, sẽ không yêu thêm được bất kỳ ai, chẳng phải sao?"
"Cô Dạ, thì ra cô là một người có tâm hồn đơn thuần."
Cơ Nhị hơi giật mình.

"Cô gái nào cũng đều mong sẽ thuộc về bạch mã hoàng tử đời mình, nhưng thực tế thì, trong đời một người con gái có thể trãi qua yêu đương đôi ba lần, có lẽ dù kết hôn, cũng chưa chắn đã là với người khiến cô ấy động lòng, cứ thế sống hết đời với người đó."
Cơ Nhị bất đắc dĩ nói.

"Tại sao? Yêu nhau mới kết hôn với nhau, nếu không yêu, tại sao còn muốn sống bên nhau!"
Shura vương không hiểu.

"Phì!"
Cơ Nhị bật cười, người trước mắt cô đây thì ra là một món hàng hiếm trong truyền thuyết, cũng không khác Vi Vi là bao.

"Cô Dạ, là lần đầu tiên biết yêu đi."
Cơ Nhị hiển nhiên nói.

"Phải."
Cô gật đầu đồng ý.

"Sống ở đời, ngoại trừ nhu cầu cá nhân, trên lưng còn gánh vác thêm cái gọi là trách nhiệm, trách nhiệm với cha mẹ, trách nhiệm với gia đình, thanh xuân người phụ nữ có hạn, sợ rằng không có nhiều thời gian để đi tìm cái gọi là chân ái, cho nên, nếu có thể gặp được một phần tình cảm chân thành, thì nên biết quý trọng, không thể bỏ lỡ.

Người bạn của tôi chính là như vậy."

Cơ Nhị tràn đầy hâm mộ nói.

"Ý cô, là ở thế giới loài người, xem như không yêu, nhưng vẫn có thể tiếp nhận đối phương, kết hôn sinh con đẻ cái?"
Cô ngày càng không hiểu, đây là đạo lý gì?
"Đây chẳng phải chỉ là một con bù nhìn thôi sao?"
Cô nói ra lời khinh thường.

"A?"
Cơ Nhịu tựa hồ không ngờ cô sẽ nói như vậy.

"Cô Dạ quả là một người rất cường thế, nếu nói vậy, càng hẳn nên tranh thủ ở bên cạnh người mình yêu, đôi bên chính là nên thấu hiểu nhau, bao dung cho nhau, tin tưởng lẫn nhau."
"Hoặc giả là tôi đã sai lầm..."
Shura vương mặt mày ủ dột nhìn ra cửa, lại thấy được người ngoài ý muốn.

Cảnh Kỳ đang đứng chỗ cánh cửa mỉm cười, nhìn về hướng các cô bên này.

"Nghe nói đức vua đương nhiệm Shura là nữ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân đẹp đến cả đế đô đều muốn chiếm làm của riêng, quả nhiên không phải là giả, chẳng trách Diệt lại si mê cô như vậy."
Nụ cười thản nhiên của Cảnh Kỳ tiềm ẩn rùng mình.

"Chúng ta xem như tiền nhiệm gặp gỡ đương nhiệm nhỉ?"
Shura vương nghĩ tới mấy từ xem được trong phim bộ truyền hình.

"Hãy rời xa Diệt, cô tới với em ấy, chỉ làm liên lụy em ấy."
Cảnh Kỳ nghiêm nghị nói.

"Là cô vẫn luôn một mực quấn lấy cổ, chuyện giữa hai người, Diệt đã kể với tôi."
Cô căn bản khinh thường đối diện người đàn bà trước mặt này.

"Sớm muộn cô cũng sẽ tái chiến Thiên giới, nếu Diệt vì cô, sẽ làm liên lụy cả dòng tộc, lúc đó cô sẽ nghĩ sao!"
"Chuyện với Thiên giới, là chuyện của tộc tôi, tuyệt đối không để người ngoài nhúng tay vào, càng sẽ không có chuyện liên lụy đến cô ấy!"
"Nếu Diệt thành thân với cô, thì cô nghĩ sao?"
Trong mắt Cảnh Kỳ thoáng qua một tia giảo hoạt.

Theo những điều tra mà cô âm thầm biết về thân thế cùng tính cách Shura vương, cô biết dùng câu từ gì có thể dao động cô ấy.

"Tôi! Ai nói tôi muốn gả chô cổ! Hừ! Mới không lạ gì đầu sói thối đó!"
Shura vương quật cường quay đầu sang chỗ khác.

"Đừng quên! Cô là người chỉ biết phá hoại khắp nơi, là dị loài hại chết phụ mẫu!"
Cảnh Kỳ thét lên.

"Tôi..."
Trước khí thế áp đảo.

Shura vương bi ai thoáng nhìn lại bản thân, cha mẹ là điều cấm kỵ với cô, ít nhất ở Shura, liên quan tới thân thế chào đời của Shura vương, vẫn luôn là chuyện cấm bàn luận..


Bình luận

Truyện đang đọc