LÃO CÔNG DỤC CẦU BẤT MÃN

Mạn Nhu lại hiểu lầm ý tứ của anh, dưới ánh mắt thúc giục của Cao Tình mà bước chân vào phòng bếp rửa sạch một đống chén đũa, sự tức giận trong người đã dần lên đến đỉnh điểm.

Lúc ra khỏi phòng bếp thì lại thấy Tào Tiểu Hà ăn mặc hở hang từ nhà tắm đi ra, thần kinh của Mạn Nhu bắt đầu giựt giựt.

Tào Tiểu Hà đi ngang qua người cô, chân "không cẩn thận" bị vấp, ngã sõng soài dưới đất. Dưới vẻ mặt buồn bực của Mạn Nhu, hai mắt cô ta bắt đầu rưng rưng, ủy khuất nói: "Chị Mạn Nhu, là em không cẩn thận chắn đường chị, thật sự xin lỗi, chị đừng giận em."

Mạn Nhu lập tức phẫn nộ đến tột đỉnh, Cao Tình nghe được động tĩnh lập tức chạy tới, đỡ Tào Tiểu Hà đứng dậy, nói: "Cô đây là có ý tứ gì? Không hài lòng với tôi thì cứ trực tiếp nhắm vào tôi, thấy Tiểu Hà hiền lành thì làm tới sao?!"

Cao Nghị bất đắc dĩ đứng chắn trước người Mạn Nhu, nói: "Chị, chỉ là hiểu lầm thôi, chắc là vợ em nấu ăn rửa chén xong hơi mệt nên không cẩn thận đụng phải Tiểu Hà mà thôi. Đúng không, Tiểu Hà?"

Tào Tiểu Hà thấy Cao Nghị híp mắt nhìn mình vội bày ra vẻ ủy khuất gật đầu, hơi nghiêng người đem mái tóc dài hất ra sau tai, lộ hơn phân nửa bộ ngực nhũ đầy đặn.

Mạn Nhu không tiếp tục nhìn được nữa, nghẹn một bụng hỏa khí xoay người trở về phòng, làm lơ sự phẫn nộ chỉ trích của Cao Tình phía sau. Thời điểm nằm ở trên giường đắp chăn, ôm gối đầu thì nước mắt nghẹn uất bấy lâu nay cũng bắt đầu chảy ra.

Cao Nghị đang phải đối mặt với lửa giận của chị gái và nước mắt ủy khuất của người ngoài cũng không thể lập tức đi vào phòng an ủi bà xã. Anh bực bội vò đầu. Ngồi nói lời tốt đẹp hơn nửa ngày mới khiến chị gái vui vẻ trở lại.

Anh trở lại phòng ngủ chỉ thấy trên giường phồng lên một đống lớn, vội áy náy tiến lên, ôm lấy người trong chăn.

"Xin lỗi, chị của anh chính là miệng dao găm tâm đậu hủ, có thể là do lúc trước có chút hiểu lầm với em, chờ ngày mai anh sẽ cùng chị ấy nói chuyện, để chị ấy cởi bỏ thành kiến với em. Nếu em ở chung thì sẽ phát hiện thật ra chị ấy rất tốt."

Mạn Nhu nghe xong dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, muốn Cao Tình trở thành người tốt thì điều kiện trước tiên là phải làm vừa lòng cô ta trước đã.

Mà cô chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Cao Tình, mấy ngày nay đã bị Cao Tình lăn lộn không biết thành bộ dạng gì rồi.

Thật vất vả mới chờ được đến lúc Cao Nghị trở về, chẳng những không an ủi cô, ngược lại còn giải thích cho tính tình của Cao Tình.

Thật là nực cười! Chị gái quan trọng, cô là vợ thì không quan trọng chắc!

Được thôi, cũng đúng, dù sao người vợ như cô thì đổi lúc nào chẳng được, có khi trong nhà liền gấp không chờ nổi mà tìm người thay thế!

Không phải Cao Tình muốn như vậy sao? Đối phương có ý tứ gì, cô không tin là Cao Nghị không biết!

Mà điều khiến Mạn Nhu thống khổ nhất chính là Cao Nghị biết rất rõ ràng, thậm chí đã âm thầm cùng Tào Tiểu Hà qua lại mấy ngày rồi.

Vốn dĩ lúc trước Mạn Nhu còn cho rằng Cao Nghị gạt cô chuyện đã gặp mặt Tào Tiểu Hà là có ẩn tình khác. Nhưng mà mới vừa rồi cô bị Tào Tiểu Hà cố ý hãm hại, Cao Nghị lại không đứng về phía cô, ngược lại còn nói là do cô quá mệt mỏi. Chẳng khác nào anh thật sự cho rằng cô đẩy Tào Tiểu Hà mà không phải cô ta tự mình té rồi vu hãm cô.

Mạn Nhu càng nghĩ càng đau lòng, lại đột nhiên dâng lên một cổ tức giận.

Nghĩ lại từ lúc cô xuyên qua đây vẫn luôn cố gắng lấy lòng Cao Nghị, ngay cả lúc thi đại học cũng chưa từng nghiêm túc như vậy. Nhưng càng nhẫn nại lại càng bị Cao Tình tìm mọi cách làm khó dễ.

Chỉ cần Cao Nghị tức giận một chút sau đó đứng về phía cô thì cô cũng sẽ vô cùng vui vẻ nhưng đằng này anh lại chọn đứng về phía nữ chủ. Quả nhiên là tình cảm sâu nặng, không cưỡng lại được cốt truyện và Thiên Đạo sao?

Tưởng tượng đến việc không hoàn thành nhiệm vụ sẽ gặp phải vận mệnh bị cưỡng gian tập thể, còn trở kẻ thù của Thiên Đạo, nói không chừng sẽ càng thêm thê thảm.

Trong lòng Mạn Nhu vừa tức vừa giận, lại không khỏi sợ hãi đến nỗi run bần bật. Cô vươn tay đem đầu sỏ gây tội Cao Nghị đẩy ra, rồi bọc chăn lại ngồi ở đầu giường rơi lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc