LÃO CÔNG DỤC CẦU BẤT MÃN

"Huống chi..."

Cao Nghị nhớ tới người vợ còn đang nằm trên giường ngủ, biểu tình trên mặt tức khắc ôn hòa trở lại.

Anh cười nói: "Mạn Nhu cũng không phải là đại tiểu thư mười ngón không dính nước, tính tình cũng không kiêu ngạo. Lúc trước sở dĩ biểu hiện ngoài mặt khó coi như vậy là do quá lo lắng vấn đề kết hôn mà thôi."

"Cũng đều là sợ hãi chuyện kết hôn nhưng Tào Tiểu Hà lại chọn đào hôn, bỏ chạy cùng người đàn ông khác, đánh vào thể diện Cao gia chúng ta mà Mạn Nhu chỉ là không khống chế được biểu tình, sắc mặt không tốt. Điều đó có thể cho thế rõ cách đối nhân xử thế giữa hai người chênh lệch đến mức nào."

Lúc này sắc mặt Cao Tình không quá tốt, nghe em trai nói xong cô mới nhận ra con người thật của Tào Tiểu Hà nhưng vẫn cứng miệng nói: "Đã vậy thì sao chứ. Lúc chị tới đây đã tận mắt thấy phòng óc lộn xộn bừa bãi, Mạn Nhu lại ăn mặc lôi thôi lếch thếch, làm việc chậm chạp xoay tới xoay lui, chị rất lo lắng cô ấy chiếu cố em không tốt."

Cao Nghị bất đắc dĩ thở dài: "Chị, em biết chị lo lắng cho em, nhưng bây giờ em đã 27 28 tuổi rồi, sắp đến 30 rồi, không cần tìm người tới chiếu cố hầu hạ.

Trước lúc chị đến thì thân thể Mạn Nhu đã không khỏe mấy ngày rồi, hơn nữa em không có ở nhà, cô ấy nhớ em nên không có tâm trạng mà thu dọn thôi.

Kết hôn được mấy tháng nay, mỗi lần em kết thúc huấn luyện về nhà đều thấy cô ấy đã quét dọn phòng óc không dính một hạt bụi, trên bàn còn bày rất nhiều đồ ăn ngon miệng. Mọi chuyện trong nhà đều có cô ấy thu thập thỏa đáng, em vô cùng yên tâm huấn luyện, không cần lo lắng những chuyện nhỏ nhặt nữa. Đổi lại như trước lúc kết hôn, ngay cả tới cửa nhà rồi chị cũng không đặt chân vào được."

Cao Tình trừng một cái, nói: "Chị biết em từ nhỏ đã lười biếng dọn dẹp. Trước kia mỗi lần đến thăm đều là chị giúp em tổng vệ sinh."

Cô thở dài một hơi, biểu tình ngượng ngùng: "Nhìn dáng vẻ này của em có vẻ là rất hài lòng với Mạn Nhu."

Cao Nghị thấy thái độ của chị gái mềm xuống, vội vàng thẳng thắng: "Em vô cùng vừa lòng với Mạn Nhu, ở chung mấy tháng này, em thấy cô rất đoan trang, hiền lành, hào phóng, lại là sinh viên tốt nghiệp đại học, học vấn cực tốt, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

Chẳng những có thể sinh hoạt, còn có thể thảo luận về vấn đề học tập. Lúc trước em chuẩn bị học đào tạo sâu, vẫn là Mạn Nhu liệt kê kế hoạch cho em, còn giúp em những vấn đề em không hiểu. Từ sau khi cưới cô ấy, mỗi ngày rời giường tinh thần đều phấn chấn hẳn lên."

Cao Tình nghe xong vẻ mặt buồn bã mất mát, nói: "Là do chị sai, mấy ngày nay chị cũng nhìn ra cô ấy thành thật nghe lời, chỉ là do bị ấn tượng ban đầu che mắt, sợ em bị cô ấy khi dễ, nên mới luôn quở trách. Aizz..."

Cao Nghị nhìn khuôn mặt có vẻ già nua của chị gái, rõ ràng chỉ mới đầu 30 nhưng trên mặt đã đầy nếp nhăn, làm cô thoạt nhìn như là hơn 40 tuổi.

Từ trước đến nay anh luôn kính trọng người chị duy nhất này. Bởi vì anh, vì Cao gia mà chị đã phải trả giá quá nhiều.

Hồi chiến tranh những năm 60, cha phải đi xa, chỉ còn hai chị em ở với mẹ trong thôn. Sức khỏe mẹ không tốt, tính tình lại mềm yếu, đều là một tay Cao Tình làm hết mọi việc, chiếu cố anh lớn lên, mọi thứ tốt đẹp trong nhà đều để lại cho anh.

Cho nên quan hệ giữa hai chị em bọn họ rất tốt. Anh biết tính cách Cao Tình có chút khuyết điểm, thương thì muốn nó sống ghét thì muốn nó chết. Ngày thường anh không để ý nhiều nhưng chuyện này là chị gái không đúng thật.

Anh muốn nói với Mạn Nhu ở trước mặt chị mình nhường nhịn bao dung một chút nhưng lại xem nhẹ tâm trạng của cô.

Nghĩ đến việc mấy ngày trước Mạn Nhu ở với chị gái chịu không ít ủy khuất, sau khi anh trở về lại chỉ lo cùng chị gái trò chuyện, không nói được câu hỏi thăm hay hành động quan tâm nào đến cô, khiến cô bị tổn thương về mặt tinh thần, có tức giận với anh cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là... mọi chuyện cũng nên thay đổi rồi. 

Bình luận

Truyện đang đọc