LÃO CÔNG DỤC CẦU BẤT MÃN

Sau khi Cao Nghị mua cơm trở về liền thấy Mạn Nhu ngồi trên giường khóc.

Anh siết chặt nắm tay, trong lòng vừa tức vừa hận, nhớ lại những việc đã trải qua nửa tháng nay, hận không thể giết chết kẻ đầu sỏ gây tội Tào Tiểu Hà.

Nhưng mà việc trước mắt anh có thể làm đó là tiến về phía trước, để đồ ăn lên bàn cạnh giường bệnh, đem Mạn Nhu đang khóc thút thít gắt gao ôm vào trong ngực, môi chạm vào bên má ướt đẫm nước mắt.

Cao Nghị an ủi nói: "Không sao nữa rồi! Anh bảo đảm về sau sẽ không phát sinh loại chuyện như vậy nữa, anh sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến em."

Mạn Nhu không phải khóc vì bị bắt cóc, mà là vì âm thanh thúc giục nhắc nhở của hệ thống.

Ánh mắt cô gắt gao dừng trên mặt Cao Nghị, nhịn không được vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh. Mặc dù đã quen thuộc từng đường nét nhưng cô vẫn luyến tiếc không muốn buông tay ra.

Cao Nghị để Mạn Nhu tùy ý vuốt ve, thậm chí còn chủ động hôn lên giữa lòng bàn tay cô, lạnh băng nói: "Bọn buôn người đã nhận tội, cũng đã khai ra người dùng tiền thuê bọn chúng. Chủ mưu là Tào Tiểu Hà, cô ta bắt cóc người nhà của quân nhân, bị phán hai mươi năm tù giam. Nhưng mà em cứ yên tâm, anh sẽ làm cho cô ta ngồi trong ngục cả đời. Về sau em không cần lo lắng nữa."

Mạn Nhu hơi sửng sốt một chút rồi cũng thong thả gật đầu. Hiện tại cô không còn sợ Tào Tiểu Hà nữa, dù sao thì một lát nữa cũng phải rời đi.

Bất quá, biết được Tào Tiểu Hà bị tống vào ngục giam, trong lòng Mạn Nhu vẫn rất sảng khoái.

Cô vuốt ve bụng mình, lo lắng dò hỏi: "Con không có việc gì đúng không? Một đao lúc trước. "

Cao Nghị nói: "Bác sĩ nói không có sao hết, bọn buôn người lệch tay không thọc đến chỗ chí mạng, hơn nữa lúc đó em cũng theo bản năng mà né tránh cho nên con của chúng ta không bị thương, ngược lại là em, mất rất nhiều máu, đau lắm phải không?"

Mạn Nhu lắc đầu: "Không đau.  em đói bụng rồi, anh đút em ăn cơm đi."

Cao Nghị nào dám không đồng ý. Hiện tại cho dù Mạn Nhu có kêu anh đi hái sao, anh cũng sẽ suy xét xem làm thế nào để mượn được tàu vũ trụ. Cũng chỉ là

đút cơm mà thôi, anh lưu loát mở hộp, cầm lấy muỗng đút từng ngụm nhỏ cho cô.

Động tác của Cao Nghị rất ôn nhu, trong mắt nhu tình như nước. Mạn Nhu ngoan ngoãn mà há miệng ăn cơm.

Cô không ăn nhiều, chỉ tầm một chén. Đồ ăn còn dư lại được Cao Nghị giải quyết vào bụng hết.

Anh ngồi ở trên giường để cô dựa vào lòng ngực. Trong lòng Mạn Nhu có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Âm thanh hệ thống thúc giục càng thêm dồn dập, thậm chí còn bắt đầu đếm ngược.

Mạn Nhu rũ mắt, nước mắt lại không ngăn được mà rơi xuống. Cao Nghị hôn lê đôi mắt cô, trong lòng đau đớn vô cùng.

Mạn Nhu ngẩng đầu, hôn lên bờ môi anh nói: "Anh có yêu em không?" Cao Nghị dừng một chút, có chút ngượng ngùng.

Anh nhìn hai mắt Mạn Nhu còn ướt đẫm, nói: "Yêu."

Mạn Nhu rất vừa lòng mà nở nụ cười, hít sâu một hơi, nói: "Em cũng yêu anh."

Cô chồm người dậy, ôm lấy cổ Cao Nghị, hôn lên vành tai anh, gương mặt, cằm, môi.

Lúc hai môi quấn lấy nhau, cô thâm tình nói: "Em cũng yêu anh, cả đời này chỉ cần một mình anh, chỉ muốn kết hôn với anh, em quá thích anh, nếu có thể bỏ anh trong túi mang đi thì tốt rồi."

"Về sau anh không được thích người khác, phải nhớ kỹ khoảnh khắc này, chỉ có thể yêu một mình em."

Cao Nghị cười trầm thấp, nói: "Được, chỉ yêu một mình em."

"Vậy là tốt rồi..." Mạn Nhu lẩm bẩm, cuối cùng nhìn thật kỹ khuôn mặt Cao Nghị rồi đặt trán trên vai anh, nhắm hai mắt lại.

Âm thanh máy móc lạnh băng của hệ thống vang lên, 【 ký ức tiến hành chia cắt, sao chép. Ký chủ thoát khỏi thế giới thứ nhất, tiến vào nhiệm vụ thế giới thứ hai. 】

Cao Nghị nghe không được âm thanh trong đầu Mạn Nhu, anh thân mật hôn lên trán cô.

Mạn Nhu ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo tràn đầy tình yêu nhìn anh, nói: "Ông xã, em yêu anh."

"Bà xã, anh cũng yêu em." ●  HOÀN CHÍNH VĂN ●

Bình luận

Truyện đang đọc