Thái Kim Hoa có thể đảm nhiệm vị trí giáo sư của học viện tuyệt đối hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân. Cái gọi là kỹ xảo chiến đấu thực chất là sự linh hoạt của cơ thể, xương cốt, cơ nhục và sự nhạy bén của người đó. Khi bị đối phương công kích thì rất nhanh thân thể làm ra động tác tránh né hoặc đón đỡ.
Năng lực này mặc dù cũng có quan hệ tới nội lực hay linh lực nhưng đó không phải là yếu tố quyết định. Tu luyện giả cho dù thực lực không mạnh nhưng cũng có rèn luyện loại kỹ xảo này. Loại kỹ xảo này còn có tác dụng khác là giúp người tu luyện phát huy tốt hơn uy lực vũ kỹ của bản thân.
Thái Kim Hoa, trong tay cầm mộc côn thủ thế, trên miệng mang theo ý cười khinh bỉ. Nàng là giáo sư của học viện Tử Diệp, nếu ngay cả một đệ tử mới vào học viện so đấu về kỹ xảo chiến đấu cũng không thắng được, vậy sau này cũng không còn mặt mũi nào mà đi lại ở trong học viện Tử Diệp nữa.
"Ta hẳn là một chiêu đã đủ đánh bại hắn" Thái Kim Hoa thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt lăng lệ chợt lóe.
Còn Hạ Ngôn khuôn mặt bình thần vẫn mang theo nụ cười lạnh.
Ngay cả Đái Kỳ cũng có chút khó hiểu. Ngày hôm qua Hạ Ngôn bằng vào thực lực của mình có thể dễ dàng đánh bại một đệ tử cao cấp của học viện. Đến lúc này nàng đối với thực lực của Hạ Ngôn càng thêm mù mịt.
Nếu không tự tin vào thực lực của bản thân thì Hạ Ngôn sao dám khiêu chiến Thái Kim Hoa chứ?
Nghĩ tới đây Đái Kỳ cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ. Bất quá, Thái Kim Hoa dù sao cũng là cường giả linh sư cho dù là kinh nghiệm chiến đấu hay là thực lực đều rất mạnh!
"Tiểu tử, xem ta thu thập ngươi thế nào!" Thái Kim Hoa hét lớn một tiếng, mộc côn rất nhanh quét ngang một đường rồi chân điểm mạnh một cái dứt khoát lao về hướng Hạ Ngôn.
Mặc dù không sử dụng linh lực, nhưng tốc độ của Thái Kim Hoa vẫn rất nhanh, ngón tay, cánh tay, vai rồi vòng eo toàn bộ được vận hết sức chuẩn xác và nhuần nhuyễn, đánh ra một côn quét ngang người Hạ Ngôn.
Thái Kim Hoa trước đó nghĩ rằng, một côn này cho dù không đánh ngã được Hạ Ngôn thì cũng có thể đánh bay được mộc côn trong tay Hạ Ngôn.
Khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý, Thái Kim Hoa trong nháy mắt thân thể đã tới gần chỗ Hạ Ngôn đang đứng.
Hạ Ngôn Lại nở một nụ cười lạnh, sau đó thân thể chợt động chân trái rất nhanh đưa tới trước một bước, cả phần thân người từ eo trở lên rất nhanh trước khi mộc côn của Thái Kim Hoa đánh lên người ngả về phía sau.
Cước bộ, lực của eo, lực của cổ tay vận dụng đều hết sức xảo diệu, khi đang hơi nghiêng người về phía sau tay cầm mộc côn của Hạ Ngôn rất nhanh thuận thế gạt mạnh lên ngược lại với chiều mộc côn của Thái Kim Hoa.
Mộc côn của Thái Kim Hoa liền bị mộc côn của Hạ Ngôn gạt bay sang một bên. Mộc côn của Thái Kim Hoa Khi nãy nguyên bản đánh vào yết hầu của Hạ Ngôn, lúc này sau khi bị Hạ Ngôn gạt đi thì mộc côn này đánh sang bên cạnh Hạ Ngôn.
Thân trên của Hạ Ngôn tiếp tục ngửa về phía sau tạo thành một góc khoảng ba mươi độ với phần thân dưới. Tay trái rất nhanh đánh xuống mặt đất một chưởng thân thể mềm dẻo rất nhanh bắn thẳng dậy, lực lượng toàn thân dồn lên mộc côn rồi đánh mạnh lên mộc côn của Thái Kim Hoa, làm cho mộc côn của Thái Kim Hoa bị đánh ngược trở lại với tốc độ còn nhanh hơn khi đành về phía của Hạ Ngôn.
"Không ổn! Sao có thể như vậy?" Thái Kim Hoa lúc này cước bộ rất nhanh lui về phía sau ba bước, mộc côn khi bị đánh ngược trở lại chỉ chút nữa thôi là sẽ đánh lên thân thể nàng ta.
"Điều này sao có thể?" Thái Kim Hoa sau khi chấn tỉnh lại liền, mộc côn trong tay liền thủ thế, tập trung tinh thần. Nhũng động tác khi nãy của Hạ Ngôn nàng không thể nhìn ra.
Lúc này đây, Thái Kim Hoa không còn khinh thường như khi nãy nữa. Không lập tức triển khai công kích Hạ Ngôn mà tìm sơ hở rồi mới tiến hành công kích. Vì hai người không sử dụng linh lực, cho nên tốc độ mặc dù rất nhanh nhưng mọi người đang quan chiến ở xung quanh vẫn thấy rõ hành động của hai người.
Mọi người xung quanh thấy Thái Kim Hoa và Hạ Ngôn chỉ giao thủ với nhau có một chiêu, mà Thái Kim Hoa cũng không chiếm được thượng phong. Điều này làm bọn họ hết sức kinh ngạc.
Giờ đây bọn họ đã cảm thấy thực lực của Hạ Ngôn quả thực không tầm thường!
"Giáo sư Thái Kim Hoa, sao còn chưa ra tay?" Hạ Ngôn cười nói, "Ngươi nếu không ra tay, vậy thì ta cũng không khách khí nữa!"
Vừa dứt lời thân thể Hạ Ngôn rất nhanh lao về hướng Thái Kim Hoa, lực lượng cơ thể toàn bộ bộc phát. Mặc dù không sử dụng linh lực, nhưng qua đó cho thấy trình độ kỹ xảo chiến đấu của Hạ Ngôn.
Thái Kim Hoa ánh mắt ngưng trọng, trong lòng hết sức kinh hãi. Nàng cảm thấy được trường côn trên tay Hạ Ngôn thiên biến vạn hóa. Không biết sẽ đánh tới bộ vị nào trên cơ thể mình.
Ngay cả nàng cũng không thể phán đoán được trường côn trên tay Hạ Ngôn sẽ đánh lên bộ vị nào trên cơ thể mình!
Chỉ chưa tới hai cái hô hấp thời gian, Hạ Ngôn đã gần tới chỗ Thái Kim Hoa, trường côn trong tay liền đâm thẳng tới!
Một côn này nhằm hướng ngực của nàng!
Thái Kim Hoa vội vàng lui về phía sau từng bước, trường côn trong tay rất nhanh quét ngang muốn phá giải thế công của Hạ Ngôn. Nhưng trong lúc đang tấn công mãnh liệt như vậy Hạ Ngôn lại bất ngờ thu thế công thân thể rất nhanh định trụ lại.
Đang lao tới với tốc độ cao, lực lượng toàn thân dồn vào thế công kích, không hề sử dụng linh lực, trong tình huống như vậy có thể ngay lập tức làm thân thể dừng lại. Người bình thường sao có thể làm như vậy được?
Nhưng Hạ Ngôn lại có thể làm như vậy một cách dễ dàng!
Hạ Ngôn đột ngột dừng lại làm cho một côn quét ngang của Thái Kim Hoa đánh hụt vào không khí, đồng thời trong lúc đó trường côn trong tay Hạ Ngôn rất nhanh lại đâm về phía trước!
Trường côn chuẩn xác đâm tới ngực của Thái Kim Hoa.
"A!" Không sử dụng linh lực hộ thân cho nên nàng cảm giác được một cỗ đại lực rất lớn, sau đó thân thể liền không tự chủ được ngã về phía sau, kinh hãi hét lên một tiếng.
Ngay sau đó Thái Kim Hoa rất nhanh vận chuyển linh lực toàn thân, nhưng thân thể vẫn không khống chế được ngã về phía sau, ngay lập tức Thái Kim Hoa vỗ một chưởng lên mặt đất thân thể rất nhanh lại đứng dậy.
Lúc này sắc mặt Thái Kim Hoa đỏ bừng bừng như máu. Hiển nhiên nàng đã thua, tuy rằng mộc côn của Hạ Ngôn chưa chạm vào ngực nàng, nhưng nàng đã sử dụng linh lực!
Ở đây có mặt không ít linh sư, mọi người chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Thái Kim Hoa trong thời khắc mấu chốt đã sử dụng linh lực. Nếu không khi nãy nàng đã bị nằm dài trên mặt đất.
"Ngươi. làm thế nào.?" Thái Kim Hoa mặt mày đỏ bừng hô hấp gấp gáp, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, trên mặt mang theo biểu tình khó hiểu, hỏi Hạ Ngôn "Giáo sư Thái Kim Hoa, ý ngươi hỏi là làm sao đang trong quá trình công kích toàn bộ cơ thể trong nháy mắt đình chỉ sao?" Hạ Ngôn nhìn Thái Kim Hoa cười rồi nói, "Rất đơn giản, khi trình độ khống chế các bộ vị trên cơ thể đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ làm được!"
"Giáo sư Thái Kim Hoa. Nếu vẫn chưa hiểu thì ta có thể làm lại một lần nữa cho ngươi xem!" Hạ Ngôn lại nói tiếp.
"Không cần! Ta thua!" Thái Kim Hoa trầm giọng nói.
Gần hai trăm đệ tử xung quanh đều khiếp sợ ồ lên một tiếng!
Chỉ sau hai chiêu, Thái Kim Hoa đã thất bại!
Thực ra nếu hai người bọn họ dùng linh lực thì Thái Kim Hoa mặc dù vẫn là không địch lại Hạ Ngôn, nhưng cũng không thể chỉ trong hai chiêu đã bại dưới tay Hạ Ngôn. Nhưng đây là chỉ đơn thuần so đấu về kỹ xảo khống chế thân thể. Mà về mặt này thì Hạ Ngôn muốn tìm đối thủ thì thật là gian khó a!
"Sau này, ta thấy các ngươi, ta sẽ đi đường vòng!" Thái Kim Hoa toàn thân run rẩy, thanh âm khàn khàn nói.
"Ngươi!" Đái Kỳ thầm than một tiếng, rồi lắc đầu, dường như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi.
"Chúng ta đi!" Thái Kim Hoa phất tay ra hiệu với hai mươi đệ tử do mình phụ trách, thần sắc buồn bã, thoáng cái như đã già đi mười tuổi.
"Thật là lợi hại!" Mấy tên đệ tử cùng nhóm với Hạ Ngôn, kinh hô.
Sau khi Thái Kim Hoa rời đi. Các giáo sư và đệ tử của mình cũng chậm rãi tản ra, nhưng vẫn không ngừng nghị luận về trận đấu vừa kết thúc. Vài giáo sư tới cười nói với giáo sư Đái Kỳ một chút rồi mới rời đi.
"Hạ Ngôn!"
"Giáo sư Đái Kỳ!" Hạ Ngôn nhìn vào mắt Đái Kỳ nói.
"Hạ Ngôn, ta không có gì có thể chỉ dạy ngươi nữa!" Ánh mắt chợt lóe, trên khuôn mặt xinh đẹp có tia ngượng ngập rất khó phát hiện.
Mới vừa rồi nàng chứng kiến khả năng khống chế lực lượng của cơ thể, kỹ xảo chiến đấu của Hạ Ngôn, đã vượt qua nàng!
Hạ Ngôn sửng sốt, sau đó liền nói: "Giáo sư Đái Kỳ? Ý của người là?"
"Ta không có tư cách trực tiếp tấn cấp cho ngươi thành đệ tử trung cấp, như vậy đi ngươi hãy đi gặp viện trưởng! Đem chuyện này nói cho ông ấy biết một chút, hẳn là viện trưởng sẽ giúp ngươi tấn cấp lên thành đệ tử trung cấp hoặc cao cấp. Đừng chậm trễ nữa!" Đái Kỳ thanh âm nhu hòa nói với Hạ Ngôn.
Cả nhóm đệ tử ánh mắt đều đổ dồn về phía Hạ Ngôn!
"Ta ở chỗ này quả thật cũng chẳng có gì để học, không bằng sớm một chút đi kinh các!" Hạ Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói, "Ta biết rồi, cảm ơn giáo sư Đái Kỳ. Nơi ở của viện trưởng là trên Vị Ương sơn, phía sau nơi tu luyện của các đệ tử trọng tâm có phải không?"
"Phải!" Đái Kỳ gật đầu, "Những đệ tử bình thường không thể tới nơi đó, bất quá ngươi lại là đệ tử của viện trưởng, tất nhiên là có thể tới tìm viện trưởng."
"Được! Vậy ta đi ngay bây giờ!" Hạ Ngôn gật đầu nói.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Hạ Ngôn cầm trường kiếm của mình, quay người lại hướng Vị Ương sơn bước tới.
"Hạ Ngôn, thật là lợi hại, vừa rồi các ngươi đều thấy rõ cả chứ?" Một tên đệ tử ánh mắt chợt lóe quay sang hỏi mấy tên bên cạnh.
"Có thấy, Hạ Ngôn khi nãy công kích Thái Kim Hoa dường như đã dùng toàn lực, các bộ vị trên toàn thân dường như đều được sử dụng. Nhưng trong thời khắc mấu chốt, nháy mắt đã đình chỉ, làm cho Thái Kim Hoa phán đoán sai lầm cho nên không thể ngăn cản được công kích tiếp theo. Nếu là chúng ta khẳng định không thể trong nháy mắt dựa vào lực lượng của cơ thể trong nháy mắt dừng lại, mà sẽ theo quán tính tiếp tục đánh về phía trước, vậy thì Thái Kim Hoa khẳng định có thể đón đỡ!" Một tên đệ tử có vẻ quan sát rất cẩn thận nói.
"Các ngươi nói đúng, năng lực không chế thân thể của Hạ Ngôn đã vượt qua sơ cấp giáo sư. Có khả năng này thì trong vấn đề tu luyện vũ kỹ sẽ có thêm năm thành cơ hội thành công. Hơn nữa, có thể phát huy mạnh mẽ hơn uy lực của vũ kỹ! Các ngươi, cần phải cố gắng luyện tập thật nhiều!" Đôi mắt đẹp của Đái Kỳ nhìn chúng đệ tử xung quanh, chậm rãi nói.
" Không biết viện trưởng có đồng ý cho ta tiến vào Kinh các hay không!? Hay là muốn ta theo trình tự, sau khi trở thành đệ tử trung cấp mới được vào!?" Hạ Ngôn trên đường đi không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
"Cho dù trở thành đệ tử trung cấp, thì cũng chỉ có thể xem những bí tích nhân cấp. " Hạ Ngôn xoay người nhìn kinh các phía trong rừng cây. "Tầng thứ nhất là bí tịch bất nhập lưu, tầng thứ hai là bí tịch nhân cấp, tâng thứ ba mới là bí tịch thiên cấp!"
"Chỉ có đệ tử trọng tâm mới có thể tới xem thiên cấp bí tịch, hơn nữa còn cần có sự đồng ý của viện trưởng!" Hạ Ngôn trong lòng cân nhắc một chút rồi lại xoay người lại, rất nhanh hướng tới Vị Ương sơn đi tới.
"Nơi đệ tử trọng tâm tu luyện, có gì khác biệt so với các đệ tử bình thường?"
Hạ Ngôn cảm thấy rất tò mò, địa phương sau Vị Ương sơn này rốt cục như thế nào? Các đệ tử bình thường trong học viện không được phép tới nơi này.
Phải đạt tới cảnh giới linh sư, hơn nữa còn phải là đệ tử trọng tâm của học viện mới được phép đi vào địa phương phía sau Vị Ương sơn này!
Sau thời gian, một chén trà nhỏ, Hạ Ngôn tới trước một cái sân rất lớn vây xung quanh là những cây cổ thụ cao lớn. Mỗi cây cách nhau vài thước, có hai hàng chạy song song hai bên sân. Thoạt nhìn thật giống như một bức tường xanh biếc!
Hạ Ngôn nhìn vào sâu phía bên trong thấy cách đó mấy trăm thước, có một đạo nhân ảnh chợt ẩn chợt hiện, linh hoạt như một con thỏ, trong vài cái nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt Hạ Ngôn.
"Quả nhiên không tầm thường!" Hạ Ngôn gật gật đầu, hắn nhìn xung quanh thấy một số khối kiến trúc, đó đều là những không gian độc lập.
"Đứng lại!"
Hạ Ngôn vừa muốn nhấc chân đi vào phía trong, thì trước mặt có một bóng người chớp động, từ trên cây đại thụ có một đạo nhân ảnh nhay xuống ngăn cản Hạ Ngôn.