LỠ NHAU MỘT ĐỜI

2 năm sau

Trong hoa viên của biệt thự Triết gia, một phụ nữ ngồi trên cái xích đu màu trắng trên tay cần miếng dưa hấu miệng không ngừng nhai, sau khi nuốt miếng cuối cùng cô hét lên.

" Cẩn Phong em muốn ăn dưa hấu nữa! "

" Nguyệt Nguyệt em ăn nhiều dưa lắm rồi, đây là dĩa thứ năm rồi đó, thời tiết này ăn dưa lạnh nhiều không tốt cho sức khỏe của em và con đâu! " Triết Cẩn Phong từ trong nhà bước ra, trên tay cầm một ly sữa nóng, anh đi đến trước mặt cô đưa ly sữa cho cô sẵn tiện khoác áo lên cho cô.

Không sai người phụ nữ đó chính là cô Khương Doãn Nguyệt, hôm nay cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình phần bụng hơi nhô lên.

" Tại em thèm mà, vả lại uống sữa hoài cũng ngán!" Nói như vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoản cầm ly sữa lên uống một ngụm.

" Em đó từ lúc mang thai đến bây giờ cũng vừa bốn tháng, tính tình lại khó chịu hơn rồi! " Triết Cẩn Phong cưng chiều véo má cô.

Nói thật từ lúc biết cô mang thai thì anh rất vui, gần như ba ngày ba đêm không ngủ, thậm chí lúc phấn khích quá anh không để ý giờ giấc đã gọi báo cho ba mình, khiến cô ở bên được một trận dỡ khóc dỡ cười.

" Anh đâu có biết lúc em mang thai Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt rất tốt, tại sao lần này lại khó khăn như vậy, chắc là bị anh chìu hư rồi! " Khương Doãn Nguyệt nhỏ giọng nói, thật ra cô không muốn nói cho anh biết lúc mang thai Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt cuộc sống cô vô cùng khó khăn, bị đuổi ra khỏi Triết Gia không có bất cứ thứ gì, còn Lăng Hi ở bên cô cũng chả có gì vì lúc đó Lăng Thị gần như phá sản.

Triết Cẩn Phong đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh cũng không vạch trần cô mà chỉ đưa tay vuốt lại tóc cho cô:" Em nói đúng chắc là em bị anh chìu hư rồi!"

" Thôi uống sữa đi rồi chúng ta vô nhà kẻo bệnh! " Triết Cẩn Phong thấy trời đã trở lạnh nên đỡ cô đứng dậy.

" Em tự đi được mà! " Cô nhìn thấy nét mặt căng thẳng của anh lòng cô lại vui lên.

" Được cái gì mà được phải cẩn thận đá ở đây khá trơn mà thôi mai anh bảo người đập hết chỗ này làm lại cứ như thế này nguy hiểm lắm! " Anh nói vừa nói vừa đỡ cô.

Cô nghe vậy mặt kinh ngạc, cái gì?? Hoa viên này rất rộng tất cả đều được trải đá đắt tiền còm có hồ nước rồi vườn hoa quý hiếm anh chỉ vì sự an nguy của cô mà phá vỡ hết sao.

" Thôi anh mà phá vỡ hết hoa viên này có nước ba la chúng ta thì sao! " Cô nói.

" Anh... "

" Ây daa Nguyệt Nguyệt à, vì sự an nguy của con và cháu của ta thì bảo ta phá hết căn biệt thự này cũng được ấy chứ nên con đừng lo, ngày mai sẽ có người đến đây làm lại con cứ việc lo cho sức khỏe của mình là được! " Triết lão gia từ trong nhà bước ra ngắt ngang lời anh nói.

Cô thấy ánh mắt kiên định của hai người họ đành thở dài, theo anh vào trong nhà.

" Ba, mẹ " Cẩn Thiên vừa đi học về,cậu chạy nhanh vào nhà gương mặt hớn hở.

Triết Cẩn Phong nhìn cậu con trai, hắng giọng:" Con trai của ba ở trường có gì vui sao mặt mày rạng rỡ như vậy hả? "

" Đúng đó kể mẹ nghe nào? " Cô nói, đỡ Cẩn Thiên ngồi bên cạnh mình tay vuốt tóc cậu.

" Hôm nay ở trên lớp có một bạn gái lớp kế bên viết thư tỏ tình cho con đó nha, nhưng mà con không chịu! " Nói xong cậu làm ra vẻ mặt hãnh diện, nhìn anh và cô.

" Cái gì!! Tỏ tình sao?? " Anh và cô đồng thanh hét lên, cái gì con trai nhà cô mà cũng có người tỏ tình à?

" Đương nhiên rồi không tin ba mẹ có thể hỏi Cẩn Nguyệt em ấy cũng thấy mà." Cẩn Thiên nói.

" Ủa mà em con đâu?" Triết Cẩn Phong không thấy con gái đâu bèn hỏi.

" Em ấy lúc nãy có về chung với con mà, sao giờ không thấy nữa rồi. " Cẩn Thiên nhảy xuống, chạy ra ngoài.

Đúng lúc Triết lão gia bước vào cùng với Cẩn Nguyệt, hai ông cháu nói cười vui vẻ.

" Ba mẹ! " Cẩn Nguyệt chạy vào ôm anh sau đó ôm cô, còn sợ cô đau nên rất dịu dàng.

" Em gái ngoan có phải lúc ở trường học có bạn gái kia tỏ tình anh mà anh không chịu đúng không? " Cẩn Thiên kéo cô bé ra, hỏi gấp.

Cẩn Nguyệt nhìn anh trai mình sau đó lấy tay ra chạy về phía anh miệng cười khinh bỉ:" Ba mẹ, hai người không biết đâu hôm nay có bạn kia tỏ tình anh trai, mà anh trai làm giá không đồng ý hại bạn đó khóc bù lu bù loa suốt hai tiết học, thầy cô dỗ cở nào cũng không nín! "

" Còn nữa nha anh ấy thật ra rất khoái bạn kia nhưng bề ngoài lại tỏ ra không thích người ta." Cẩn Nguyệt lại nói tiếp, lời nói của cô khiến ba người lớn bật cười vui vẻ, còn Cẩn Thiên nhăn mặt.

" Hứ, anh thích bạn gái kia lúc nào, em đừng nó nói bậy, anh chỉ lo học thôi! " Cẩn Thiên nói với giọng không vui.

Cẩn Nguyệt ngược lại nhìn cậu, cười khinh bỉ:" Anh thật lòng không thích bạn đó sao, vậy mà không biết có người nào tiết nào cũng xin đi vệ sinh thật ra là đi ngắm bạn kia, em nói có đúng không? "

" Em..." Cẩn Thiên á khẩu, gương mặt cậu khẽ đỏ.

Ba người lớn bị hai đứa nhóc này chọc cười, họ cười phá lên, giới trẻ thời nay loạn thật, mới bảy tuổi mà đã biết yêu.

" Gia đình các người vui vẻ quá đó! " Một giọng nói vang lên ngắt ngang bầu không khí.

Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt đồng thời quay lại sau đó mắt sáng lên:" Ba nuôi!!! "

Cả hai đứa nhóc cùng chạy lại, ôm người đàn ông đó, người đàn ông bật cười cuối xuống ôm cả hai vào lòng.

" Ngự Kình cậu về nước lúc nào sau tôi không biết? " Triết Cẩn Phong cũng vui mừng khi nhìn thấy bạn mình.

" Ngự Kình mau vô đây ngồi đi cháu ta lên nghỉ trước." Triết lão gia cũng đứng lên, nói.

Mục Ngự Kình đi lại ngồi xuống ghế sofa, chiếc áo vest bị vứt sang một bên:" Tớ vừa về, tớ đi rất nhiều chỗ đẹp nhưng lại thấy chán nên quay về. "

" Ba nuôi, bữa trước ba nuôi hứa mua quà cho con mà đúng không, vậy quà đâu ạ? " Cẩn Thiên đi tới ngồi bên cạnh anh, vẻ mặt chờ mong.

" Đương nhiên là ta nhớ, con đoán xem đó là quà gì?" Mục Ngự Kình cười nói.

" Ùm chắc là mô hình xe đua mới nhất có đúng không ạ?? " Cẩn Thiên phấn khích nói, mô hình đó cậu mơ ước lâu rồi nhưng mẹ lại không cho mua.

" Đúng rồi đây ba nuôi lấy cho con! " Mục Ngự Kình mở vali ra, lấy một cái hộp vuông đưa cho Cẩn Thiên.

Cẩn Thiên như lụm được vàng phấn khích chạy lại một góc mở quà, Cẩn Nguyệt đứng một bên bĩu môi:" Ba nuôi con không có quà ạ? "

Mục Ngự Kình ôm cô bé lại, đưa một chiếc hộp khác cho cô bé:" Sao con không có được chứ, đây là chiếc váy công chúa siêu đáng yêu đó nha, con mau mở ra xem có thích không? "

Cẩn Nguyệt mặt mày rạng rỡ, nhanh chóng cầm hộp quà chạy lại chỗ anh trai mình.

Mục Ngự Kình lấy ra hai chiếc hộp nữa đem lại để trên bàn:" Đây là quà của hai người đó, còn của bác Triết chút tôi đưa sau. Hai hộp quà này tôi phải cực khổ lắm mới mua được đó nha! "

Triết Cẩm Phong và Khương Doãn Nguyệt ngồi một bên cười tươi, cô nói:" Ngự Kình cảm ơn anh! "

" Không có gì đâu, hai người không cần ngại. " Mục Ngự Kình cười.

" À...vụ việc của hai năm trước, lúc đó tại sao cô lại qua khỏi vậy? " Mục Ngự Kình như nhớ ra chuyện gì ấp úng hỏi.

Câu hỏi làm cho nụ cười trên môi Triết Cẩn Phong tắt ngắm, bây giờ nhớ lại lúc đó anh cứ ngỡ sẽ đánh mất đi cô, nhưng nhờ ông trời phù hộ cô đã không có chuyện gì.

Kí ức của anh dần dần quay trở lại đêm ngày hôm đó...

[...]

Chiếc xe của Khương Doãn Thiên phóng nhanh trên đường, thời gian trôi qua từng phút từng giây máu cô càng chảy nhiều hơn.

" Nguyệt Nguyệt em cố lên chúng ta sẽ nhanh đến bệnh viên thôi mà. " Triết Cẩn Phong nói với cô, ánh mắt lo lắng, vết thương trên vai của anh cũng đang chảy máu, máu hai người hòa vào làm một.

Xe họ nhanh chóng đến bệnh viện, anh bế cô toàn thân đầy máu chạy vào bệnh viện.

" Nguyệt em đừng lo chúng ta đến bệnh viện rồi." Triết Cẩn Phong run rẩy nói.

Khương Doãn Thiên cũng theo sau, bác sĩ nhận được thông báo nên nhanh chóng đứng chờ sẵn, thấy anh bế cô từ xa họ đẩy chiếc giường lại để anh đặt cô xuống, máu từ cánh tay anh rơi xuống nền đất trắng tinh, mùi nước khử trùng của bệnh viện cùng với mùi máu hòa lại thành một mùi tanh nồng.

Cô đã được đưa vào phòng phẫu thuật, anh thẩn thờ nhìn cánh cửa khép lại tách biệt cô ra khỏi anh, anh mệt mỏi tựa người vào tường vết thương trên vai do cử động càng trở nên đau hơn nhưng đối với anh vết thương trong lòng càng đau gắp ngàn lần, trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại hình ảnh bóng dáng nhỏ nhắn của cô chạy tới đẩy anh ra hứng trọn viên đạn đó.

Khương Doãn Thiên đứng một bên quan sát anh, ánh mắt càng lo lắng hơn, bèn khuyên anh:" Cẩn Phong cậu đi xử lý vết thương đi nếu để nó nhiễm trùng càng nặng hơn, dù gì ở đây cũng có tôi rồi cậu mau đi đi. "

Anh không trả lời, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đèn phẫu thuật.

Khương Doãn Thiên đang rất lo lắng cho em gái mình, còn gặp thái độ của anh như vậy, anh đi lại nắm cổ áo của Triết Cẩn Phong, quát:" Triết Cẩn Phong cậu đang chảy máu rất nhiều, cậu muốn bản thân của Nguyệt Nguyệt khi tỉnh lại thấy bộ dạng của cậu như thế này nó có vui không, còn cậu nếu cứ để máu chảy như thế này thì có lẽ cậu chết trước khi Nguyệt Nguyệt phẫu thuật xong đó!!! "

Tiếng quát của Khương Doãn Thiên đã kéo anh từ hồi ức về, anh nói:" Nhưng tôi phải nhìn thấy cô ấy bình an vô sự ra khỏi phòng tôi mới yên tâm. "

Khương Doãn Thiên buông cổ áo anh ra,:" Con bé sẽ không có chuyện gì đâu cậu yên tâm đi, còn nữa cậu mau đi xử lý vết thương đi, có tôi ở đây là được. "

Anh không nói gì chỉ gật đầu, có một ý tá ra dẫn anh đi xử lý.

Cả hành lang rộng lớn chỉ còn một mình Khương Doãn Thiên, anh ngồi xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Qua nữa tiếng sau có một người vỗ vai anh, Khương Doãn Thiên mở mắt, người vỗ vai anh là Triết Cẩn Phong, anh đã xử lý xong vết thương nhưng lại không chịu thay đồ nên bộ đồ anh mặc vẫn dính máu khô.

" Anh mệt thì về đi tôi ở đây là được! " Triết Cẩn Phong nói.

" Không được tôi sẽ ở đây dù gì đó cũng là em gái tôi vả lại cậu đang bị thương tôi ở đây sẽ tốt hơn. " Khương Doãn Thiên không đồng ý.

Anh định lên tiếng thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ bước ra.

Anh và Khương Doãn Thiên nhanh chóng đi lại, anh hỏi:" Vợ tôi sao rồi? "

" Em gái của tôi sao rồi? " Khương Doãn Thiên lo lắng hỏi.

Bác sĩ đáp:" Tình hình của bệnh nhân rất nguy hiểm, viên đạn chỉ cách tim 2mm nên bây giờ chúng tôi vẫn không thể báo trước mong mọi người thông cảm! "

Nói xong bác sĩ bước đi, còn anh hoàn toàn chết sững.

Anh nắm chặt tay lại, anh không bao giờ nghĩ được sẽ có một ngày đánh mất cô, anh và cô đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió mới có thể ở bên nhau vậy mà ông trời lại nở lòng nào cướp cô khỏi tay anh, hiện tại cô đang ở ranh giới sinh tử mà anh lại không giúp được gì, anh chưa bao giờ hận bản thân mình đến thế!

Khương Doãn Thiên ở bên cạnh mặc dù rất lo lắng nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh an ủi anh:" Cậu đừng lo lắng, Nguyệt Nguyệt nhất định sẽ không sao đâu."

Triết Cẩn Phong không trả lời chỉ mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, hai tay đan vào tóc.

Hai người cứ im lặng gần năm tiếng đồng hồ, hành lang im lặng đến độ có thể nghe tiếng kim rơi, nhưng có lúc lại vang lên tiếng bước chân của các bác sĩ và y tá đi ra đi vào phòng phẫu thuật.

Sau nữa tiếng nữa đèn phẫu thuật cuối cùng cũng tắt bác sĩ và ý tá bước ra do làm việc liên tục gần sáu tiếng đồng hồ nên vẻ mặt ai cũng mệt mỏi các y tá đi trước còn bác sĩ ở lại.

Bác sĩ tháo khẩu trang, ánh mắt mệt mỏi nói:" Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch chỉ chờ cho tỉnh lại, ngày mai chúng tôi sẽ chuyển cô ấy qua phòng bệnh! "

Triết Cẩn Phong và Khương Doãn Thiên nghe bác sĩ nói như vậy vô cùng vui mừng, hai người cùng thở phào gánh nặng trên vai được buông bỏ xuống. Vị bác sĩ nói xong thì rời đi.

[...]

" Sau đó vài ngày sau cô ấy tỉnh lại, vết thương hồi phục khá nhanh, vài tuần là có thể về nhà. " Triết Cẩn Phong nói xong, ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng nhìn cô, còn cô cũng nhớ lại lúc cô xuất viện anh luôn dịu dàng với cô sợ ảnh hưởng vết thương.

" Này này hai người nên quan tâm tôi chứ, diễn phim tình yêu à?? " Mục Ngự Kình không thể nhìn nỗi đôi vợ chồng mận nồng này nữa nên lên tiếng phá vỡ bầu không khí lãng mạng.

Triết Cẩn Phong lườm anh ta:" Không phải nhà cậu sắp đính hôn với cô gái tên Diệp Khê gì đó à?? "

Mục Ngự Kình đen mặt:" Thôi cậu đừng nói nữa, phiền chết đi được! "

Triết Cẩn Phong và cô bật cười, hai người nhìn nhau, anh mặc kệ Mục Ngự Kình ở bên đó, nói với cô:" Em còn nhớ 7 năm trước chúng ta đi dạo bên bờ biển anh đã nói gì với em không? "

" Đương nhiên em nhớ, nhưng em lại muốn nghe anh nói lại một lần nữa!" Cô cười, tựa vào vai anh.

" Nguyệt Nguyệt kiếp này và có lẽ kiếp sau anh và em mãi mãi ở bên nhau! " Anh nói sau đó lấy tay cô đan vào tay anh, hai chiếc nhẫn cưới của họ cùng phát sáng.

Mục Ngự Kình ngồi bên đó nhìn cảnh này, mặc dù bên ngoài giả bộ ghen tị nhưng trong lòng lại vui cho bạn của mình.

Bên ngoài ánh hoàng hôn đang buông xuống, bao trùm cả thành phố phồn hoa nhộn nhịp, riêng ở biệt thự Triết gia đầy những tiếng cười và tiếng hét của Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt, cả gia đình họ đã trải qua không ít chuyện, vui có, buồn có, cười có, khóc cũng có đủ thứ cảm xúc xen lẫn, tạo nên một câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm...

[ Hết 15/6/2018 ]

Bình luận

Truyện đang đọc