LOẠN THẾ KHUYNH CA

“ Nguyệt! ngươi tỉnh rồi…..”  Khuynh Thiên kinh hỉ nhìn vừa mới tỉnh dậy đích Phong Tà Nguyệt, hắn từ sau đêm hôm đó đến bây giờ vẫn hôn mê khiến cho nàng có chút lo lắng

“ Ân……ngươi!...rốt cuộc là ai..?”  Phong Tà Nguyệt khàn khàn thanh âm nói, nhãn thần có chút mê li nhìn nữ nhân trước mặt, tối hôm đó hắn ngất xỉu, giấc mộng ấu thơ hơn 15 năm trước ập về….khiến hắn có chút rung động!!

“ Ta…ta đương nhiên là ta nha, ngươi ko phải hôn mê nên đầu óc lú lẫn rồi chứ….” Khuynh Thiên có chút vui đùa nhìn nhân trước mặt

Phong Tà Nguyệt có chút than nhẹ, rốt cuộc là số trời hay định mệnh đây, cứ nghĩ lần gặp gỡ đó chẳng qua một giấc mộng nam kha!, ko ngờ hơn 15 năm sau lại gặp y nhân trước mặt….cuộc sống có đôi khi thật trùng hợp!!....

“ Sao vậy?....”  Khuynh Thiên ôn nhu vuốt khẽ hắn mi tâm, bàn tay mang theo hương vị nhàn nhạt cùng ấm áp khiến cho Phong Tà Nguyệt thân  hình có chút rung động, sau đó lại chìm vào này ấm áp….ôn nhu……

“ Ko có!...”  Phong Tà Nguyệt lắc đầu, này khác bộ dáng băng sơn lúc trước cộng thêm búp bê khả ái mặt khiến hắn thật vô cùng đáng yêu…khiến cho Khuynh Thiên có chút khát nước a!! ô ô…thật quá đáng yêu nha, thật muốn sờ sờ hắn khuôn mặt đích. Nghĩ là làm, nữ chủ của chúng ta tay có chút sờ loạng ăn đậu hủ mà mỗ nam vẫn ko hay biết cho mỗ nữ tha hồ ăn đậu hủ đâu…….

“  Thiên!!!...”  Phong Tà Nguyệt có chút ngượng ngùng mở miệng, ko hiểu sao một kẻ tàn khốc vô tâm như hắn khi gọi tên một nữ nhân lại có chút xấu hổ

“ Ân…..”  Lãnh Khuynh Thiên vừa tiếp tục ăn đậu hủ vừa nói

“ Ta sắp phải đi một chuyến, có việc..!!”   Phong Tà Nguyệt nhẹ giọng nói, thật đáng thương đích hắn đường đường Tôn chủ của tổ chức sát thủ Phong ảnh điện người võ lâm nghe tên đã sợ mất mật lại như vậy ăn nói nhẹ nhàng khép nép đối với một tiểu cô nương nha!!....

Lãnh Khuynh Thiên tay có chút khựng lại một lát, phượng mâu có chút ko vui….sau đó cười khẽ….nhẹ nhàng đáp…..

“ Được a! ngươi có việc thì đi giải quyết thôi..!!”   Lãnh Khuynh Thiên khẽ cúi xuống nhẹ giọng thì thầm bên tai phong tà nguyệt, hơi thở kề sát khiến tâm của hắn có chút rung động, vành tai có chút đỏ……….

“ Nhưng mà ngươi đi đâu cũng phải về đích, nên nhớ ngươi là ta đích búp bê,…vĩnh viễn……”  giọng nói nhỏ nhẹ nhưng thập phần kiên quyết

“ Ân!......” Phong Tà Nguyệt buông mi nhẹ đáp, nhưng mà tâm của hắn ko ngừng cuồn loạn….vĩnh viễn sao chứ!...như vậy….thật tốt…!!........

*******************************************************

Hoàng cung

Mái ngói lưu li, cổng vàng nạm ngọc, điêu khắc mỹ lệ…..đều tỏ rõ sự cao quý của hoàng gia……

Từ trên xe ngựa bước xuống bốn nhân, hai nữ nhân cùng đáng yêu hai tiểu tử. Hai nữ nhân khoảng chừng 16,17 tuế. Một người thanh tú lục y linh động mười phần chính là Hân nhi. Một người màu tím sa y phá lệ mị hoặc, phượng mâu có chút cao ngạo..nhìn về hoàng cung……buông mi, một lần nữa mở mắt lại là trong trẻo thuần khiết tiểu cô nương, khuynh thành chi dung tựa như trích tiên hạ phàm. Hai tiểu hài tử một bạch y, một hồng y giống nhau khuôn mặt, thập phần khả ái, có khác cũng chỉ là một hài tử có mê ly đôi tử mâu, còn người kia là cá tính đích huyết sắc yêu đồng mà thôi!

Ko sai bốn người chính là mẫu tử Lãnh Khuynh Thiên, đến này hoàng cung chuẩn bị trước, tối mai tham gia trận chiến đích……..

“ Lãnh tiểu thư, mời………”  Vệ Minh Kha ko biết xuất hiện tự bao giờ đưa hai tay mời, hắn chờ cũng đã lâu ni…hôm nay nàng một thân sa y, một đầu ô phát xinh đẹp đơn giản quấn bởi một thanh ngọc trâm,…sa y đong đưa theo gió tựa như mê hoặc đích mị điệp

“ Ân…..” Khuynh Thiên cười nhẹ, hai tay dắt nàng đích hai bảo bối vào….hoàng cung ….hôm nay mong là chuyến đi thú vị…

“ Hân nhi! Ngươi chăm sóc hai đứa nhỏ, ta lát nữa sẽ quay lại đích..”  Khuynh Thiên quay đầu nói với Hân nhi, sau đó theo Vệ Minh Kha bước đi, xem hoàng đế như thế nào a! có phải như người đời đích ca tụng minh quân a!!.....

“ Ân tiểu thư an tâm đi, ta nhất định chăm sóc tốt cho hai tiểu thiếu gia đích….”   Hân nhi gật đầu nói, nhãn thần tràn ngập hưng phấn, ô..ô…nàng được vào cung kia đấy, đối với một tiểu nha hoàn là vô cùng vinh hạnh rồi, lần này nhất định phải đi xem cho đã thôi

Khuynh thiên ôn nhu cười nhìn bộ dáng tò mò của ba người, quay người đi theo Vệ Minh Kha……..

“ Tiểu thiếu gia, chúng ta đến ngự hoa viên thăm thăm được ko, Hân nhi nghe nói ngự hoa viên hoa gì cũng có đích…..”  Hân nhi hưng phấn nói, nhãn thần tràn ngập chờ mong

“ Ân, Hân tỷ tỷ…chúng ta đi …”  Thần Hi hứng khởi nói, hắn thường nghe bọn hoàng tử công chúa khoe hoàng cung rất đẹp đích, hắn rất muốn đi xem xem hoàng cung như thế nào đẹp, có thể so cùng hắn gia sao chứ!

“ Là………”   Hân nhi vô cùng vui vẻ dắt hai tiểu hài tử đi theo một cung nữ do Vệ Minh Kha sắp xếp dẫn đường đi đến muôn hoa trăm nở đích ngự hoa viên

“  Woa!...thật nhiều hoa đích, quá xinh đẹp rồi…”  Hân nhi tròn mắt nhìn vạn hoa khoe sắc….nếu số hoa này đem bán chắc kiếm cả khối tiền…( tội em nó!..ở chung với nữ chủ nên ẻm mắc luôn cái tính tham tiền..)

“ Cũng đâu xinh đẹp bằng chúng ta Khuynh các trúc nha….”  Duệ Hi cau mày nói, đối với nó Khuynh các trúc là đẹp nhất, tuy chỉ có trúc nhưng thập phần ấm áp…bởi nơi đó có mẫu thân nha, là chính mẫu thân thiết kế đích, mỗi trưa nó thích nhất nằm trong lòng mẫu thân nghe âm thanh rì rầm của trúc tạo nên khúc nhạc dịu êm…an bình…vui sướng làm sao

“ Đúng vậy, Khuynh các trúc là xinh đẹp nhất…”  Thần Hi đồng ý với ý kiến của nó ca ca, nơi đây tùm tum hoa, màu sắc quá sặc sở đi……hắn thích màu xanh mộc mạc yên ả của trúc hơn..

Hân nhi trợn mắt ko nói, ta nói hai vị thiếu gia nha! Hai các ngươi quá sùng bái tiểu thư rồi, cho dù Khuynh các trúc toàn cỏ ko một cây các ngươi cũng nói đẹp nhất đích…….

“ Duệ Hi, ….sao các ngươi lại ở đây..”  xa xa âm thanh vọng lại từ một tiểu hài tử

Duệ Hi quay đầu nhìn tiểu nhân nhi trước mặt sau đó tươi cười nói

“ Ta theo mẫu thân vào đây đích, Minh Hạo…ngươi cũng đến đây ngắm hoa sao……”

“ Ân….” Vệ Minh Hạo, ngũ hoàng tử của hạo nguyệt quốc, năm nay ngũ tuế, thập phần khả ái cùng đáng yêu!..hắn là duy nhất trong số rất ít tiểu hài tử kết bạn cùng hai huynh đệ Duệ Hi

“ Ngươi nói mẫu thân chính là thường hay làm những món là lạ cho các ngươi sao………”  Vệ Minh Hạo tò mò hỏi.., hắn thường được hai huynh đệ bọn họ mời những thứ rất lạ, ăn thập phần ngon cũng những tiểu đồ chơi vô cùng tinh xảo, khiến hắn hâm mộ ko thôi, bọn họ có như vậy mẫu thân yêu thương đích, còn hắn…….nghĩ đến đây Vệ Minh Hạo bé nhỏ có chút bi thương

“ Đúng vậy!....nàng lát nữa đến đón chúng ta đích,, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu cho ngươi….mẫu thân ta là tối tài giỏi tối xinh đẹp nha!...”  tâm tính hài tử thích khoe khoang, Duệ Hi nhãn thần hưng phấn kể về nó mẫu thân……..

Vệ Minh Hạo mỉm cười nhìn mình bạn tốt, bình thường tính tình lạnh nhạt ít nói, đối với đệ đệ sủng nịnh hết sức…còn khi kể về hắn mẫu thân tâm tính lại hoạt bát như hài tử thật……hắn Vệ Minh Hạo có chút hâm mộ, nếu như mẫu phi có thể vô điều kiện yêu thương hắn thì tốt quá…nhất vô tình đế vương gia, hắn tuy còn nhỏ nhưng hiểu tranh giành đấu đá hậu cung..hắn rốt cuộc chỉ là công cụ cho hắn mẫu thân giành sủng ái mà thôi!.....cho nên khi thấy Duệ Hi vì bảo vệ đệ đệ….Thần Hi ỷ lại hắn ca ca…..hắn tâm mềm mại, dù nhiều người ko thích này hai huynh đệ vì bọn họ đôi mắt nhưng hắn lại kết thân cùng bọn họ vì này cảm giác thân tình ấm áp……

Bình luận

Truyện đang đọc