LOẠN THẾ KHUYNH CA

“ Lan di, người tỉnh rồi…..” Khuynh Thiên ôn nhu cười nhìn Đông Lan, nhãn thần đầy quan tâm hòa lo lắng…

“ Ân….Thiên Nhi..?...Tà..hài tử…tiểu hài tử của ta….” Đông Lan suy yếu nói, phượng mâu bất an cùng lo sợ. Trước khi ngất đi nàng còn thấy phu quân của mình cùng hắc y nhân đấu một hồi, sau đó….hài tử bị cướp đi, Phong Tà bị đâm một kiếm còn nàng bị đánh cho hôn mê….

“ Phụ thân ko có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi…!..còn tiểu đệ người an tâm, dù khuynh tẫn tất cả Khuynh Thiên nhất định cũng đem tiểu đệ bình an trở lại …..” Lãnh Khuynh Thiên nhẹ giọng nói nhưng lời nói cũng lắm kiên định…khiến cho Đông Lan tâm yên ổn lại. Không hiểu sao nàng luôn có cảm giác, nữ hài tử này chỉ cần muốn là ko có việc gì ngăn cản được nàng.

“ Ân…Thiên nhi…phiền ngươi….” Đông Lan ôn nhu cười nhìn khuynh thiên,…

“ Đừng nói vậy, chúng ta là người một nhà….người an tâm ngủ đi, tỉnh dậy mọi chuyện lại như cũ thôi..!!.......” Lãnh Khuynh Thiên vuốt nhẹ Đông Lan mí mắt cười khẽ nói…..

Ôn nhu thanh âm hòa ấm áp từ bàn tay truyền lại, Đông Lan cả người cảm thấy nhẹ nhàng hơn, an tâm chìm vào giấc ngủ….

Đúng vậy! dù khuynh tẫn tất cả Lãnh Khuynh Thiên cũng nhất định cứu về đệ đệ …., tám năm trước nổi đau mất đi hắn vết thương còn chưa lành sao lại có thể tám năm sau lại mất đi một lần chứ…nàng Lãnh Khuynh Thiên nhất định ko để cho chuyện đó xảy ra …nhất định ko…..!!

*******************************************************

“ Mau trả tiểu đệ cho ta…..” thanh âm cứng rắn hòa uy hiếp nào còn ôn nhu ấm áp như thường ngày….Khuynh Thiên phượng mâu ẩn ẩn lửa giận nhìn hắc y nhân đang ôm tiểu hài tử trên tay kia. Đáng giận hài tử vừa mới sinh ra còn suy yếu sao lại để vất vả như thế kia chứ, bọn chúng thật ko biết coi trùng sinh mạng mà…( nàng à!!..bọn chúng là sát thủ.., sát thủ đó!!..)

“ Hừ! còn lâu….” đáp trả lại là sự khinh thường, hắc y nhân ngạo nghễ nhìn trước mặt mình một nam một nữ…chỉ có hai người mà đòi đánh lại bọn hắn sao, chưa kể nữ nhân kia trên người ko có nguồn nội lực nào cả….

Phong Tà Nguyệt khẽ nhếch bạc thần cười lạnh, “ xem ra các ngươi thiên đường có lối ko đi, địa ngục vô lối lại muốn đâm đầu vào..?...”

“ Hừ đừng nhiều lời, đứa trẻ này chúng ta ko đem đi ko thể….lên…..” hắc y nhân la lên, hàng chục đồng bọn xuất hiên ồ ạc tấn công hai người

Lãnh Khuynh Thiên cong lên nét cười lãnh khốc, xem ra phải cho bọn chúng biết thà đắc tội với diêm vương là tốt hơn đắc tội với nàng ah….

“ Đừng làm tổn thương đệ đệ của ta,…..” khuynh thiên khẽ cười…đằng sau nàng đột ngột xuất hiên mười hắc y nhân, thủ pháp quỷ dị nhanh chóng làm cho hắc y nhân ôm tiểu hài tử có chút toát mồ hôi

Hảo thân thủ a…..

Hai bên chiến đấu kịch liệt, Phong Tà Nguyệt ko hổ danh là tôn chủ Phong Ảnh điện, võ công tuyệt luân, kiếm pháp sắc bén, nội lực mạnh mẽ….chẳng mấy chốc bên kia khá nhiều hắc y nhân ngã xuống….

Thấy tình hình ko ổn, tên kia nhãn thần hiện lên lạnh lẽo hòa tàn nhẫn…

“ Dừng tay, nếu ko ta bóp chết hắn…”.uy hiếp thanh âm, tay bóp cổ tiểu hài tử, chỉ cần nhẹ răng rắc là đi đời một sinh mạng a….

Khuynh Thiên tức giận nhìn tên bỉ ổi vô liêm sỉ kia, dám uy hiếp nàng, được lắm Cửu Trọng cung, ta cùng các ngươi thề bất lưỡng lập…..

“ Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới thả tiểu đệ của ta, hài tử nhỏ như vậy các ngươi bắt làm gì….” Khuynh Thiên âm trầm nói, âm thanh tuy nhu nhưng lại khí thế tăng lên một tầng. Những người hiểu rõ nàng nhất định sẽ biết, nàng tâm trạng khi vui vẻ rất ôn nhu hòa ấm áp, buồn sẽ dễ nổi nóng nhưng mà khi thật sự tức giận thì càng ôn nhu càng mềm nhẹ….dấu hiệu trước bão nổi a!!....mà Lãnh Khuynh Thiên nàng một khi tức giận thật đáng sợ nha….

“ Chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi…!!..Lãnh tiểu thư, người tốt nhất là ko nên xen vào….” một hắc y nhân chen vào nói, hắn biết nàng kia có bao nhiêu lợi hại, nội tốc độ phát triển Lãnh phủ khiến người ta sợ hãi than cùng có trong tay Phong Ảnh điện, ko bao nhiêu lâu ko chừng có thể vượt qua Cửu Trọng cung, này nhân ko thể xem thường dù chỉ là nhỏ bé thiếu nữ

“ Hừ! các ngươi bắt chính là tiểu đệ của ta, bảo ta ko xen vào..nói thật hay….” Khuynh Thiên tức giận nói…., một cổ khí tức lạnh lùng bao bọc lấy tất cả nhân ở nơi đây…..làm cho bọn họ ko hiểu cảm giác rét lãnh….

Phong Tà Nguyệt kinh sợ nhìn Lãnh Khuynh Thiên, nàng đang làm gì ah….nàng còn chưa khôi phục cơ mà, nếu lại sử dụng lỡ có chuyện gì thì sao..?

“ Thiên…ngươi..???...” Phong Tà Nguyệt lo lắng vấn….

“ Ko có việc gì, ta có thể ứng phó được….” Khuynh Thiên cười nói, thật xin lỗi Nguyệt, ta ko thể để cho tiểu đệ có việc gì được, hắn là ta thân đệ đệ, tám năm trước bảo vệ ko được tiểu Vũ trở thành ta cả đời nhức nhối, tám năm sau dù như thế nào, dù trả giá đắt ra sao, ta cũng ko để cho đệ đệ xảy ra chuyện được…

Màu tím huyễn hặc như ma như mị ôm trọn lấy tất cả hắc y nhân trong đây, khiến bọn họ ta chân như cứng đờ ko cử động được, nhãn thần kinh hoảng nhìn Khuynh Thiên….cái này là loại võ công gì nha….

Phong Tà Nguyệt nhanh chớp lấy thời cơ, cướp đi tiểu hài tử từ tay hắc y nhân, một chưởng phách tử gã đó, nhãn thần băng khốc….hừ, làm cho nàng tức giận…giết ko tha..!!

“ Lên….” Phong Tà Nguyệt quát to, vài chục sát thủ Phong Ảnh điện phóng lên phía trước, tấn công đám người còn lại, Lãnh Khuynh Thiên thu hồi linh lực, sắc mặt càng thêm tái, ngã nhào trong lòng Phong Tà Nguyệt.

Tay nhỏ bé vuốt nhẹ tiểu hài tử béo mập khuôn mặt….khóe miệng con lên nét cười ôn nhu, nhãn thần sủng nịnh ấm áp đến nịch nhân…

“ Đệ đệ của ta nha….tiểu Vũ…!!....”

Phong Tà Nguyệt đau lòng nhìn ái nhân hôn mê trong vòng tay của mình, tại sao mỗi lần có chuyện hắn lại ko thể giúp gì cho nàng a, nàng là như vậy bé nhỏ, như vậy ôn nhu….tại sao mang nhiều như vậy việc trên tấm lưng thon gầy này chứ…..

Khuynh Thiên a, ngươi thật là ngốc ….lúc nào cũng làm cho bản thân mình mệt mỏi vậy sao….ta là của ngươi ái nhân kia mà…mọi việc có thể để cho ta, ngươi an tâm nghỉ ngơi là tốt rồi….được ko.?...đừng làm cho bản thân suy yếu như thế nữa…lòng ta đau…như khả hiểu..??!!...

********************************************************

“ Nàng sao vậy..?...” lo lắng hòa quan tâm, Bắc Li Ngạo nhíu mi nhìn y nhân nằm trong vòng tay Phong Tà Nguyệt, sao lại như vậy suy yếu cơ chứ…

“ Nàng quá mệt mỏi thôi..!!..” Phong Tà Nguyệt nhàn nhạt đáp…..

“ Lần này cảm ơn ngươi, điều động nhiều người như vậy….”.Phong Tà Nguyệt than nhẹ nhìn Bắc Li Ngạo, nam nhân tôn quý này….cũng là một kẻ tình si…

“ Ko cần cảm ơn, ta ko phải giúp ngươi…mà là vì nàng….” Bắc Li Ngạo ko hờn giận nói, nếu có thể giúp nàng làm chút chuyện gì đó hắn Bắc Li Ngạo ko ngại đánh đối tất cả…

Hắn bây giờ rốt cuộc đã hiểu, vì sao lại có những đế vương rũ bỏ cả giang sơn đẹp như họa chỉ để lấy một nụ cười xinh đẹp như hoa của ái nhân. Lúc trước hắn cười cợt những kẻ đó ngu ngốc nhưng mà giờ đây…nếu như có thể nhận được cái ngoái đầu nhìn lại của nàng…, có thể cùng nàng đối ẩm….có thể nhận được ôn nhu ánh mắt…hòa ấp áp tiếu dung của nàng, hắn Bắc Li Ngạo….ko ngại đánh đổ cả giang sơn thịnh thế yên hoa này…..nhưng mà..chung quy chỉ là..ước muốn, mộng đẹp…mãi ko thành sự thật………….!!!!!!!

“ Nàng từng vấn ta…nàng có tốt như vậy để chúng ta làm đến thế ko..?” Phong Tà Nguyệt ôn nhu vuốt nhẹ lọn tóc đen mềm mại của Lãnh Khuynh Thiên nói…..

Bắc Li Ngạo trầm mặc….nhãn thần si ngốc nhìn y nhân trên giường….có đáng ko?..đáng sao chứ..?....hắn ko biết đáng hay ko…chỉ biết hắn Bắc Li Ngạo nguyện ý, ko oán ko hối..!!...

“ Nàng tối trên đời ko muốn chính là người khác vì mình mà đau lòng mà bi ai….” Phong Tà Nguyệt tiếp tục nói, nhãn thần vẫn như vậy nồng đậm ái tình……

“ Ta biết!...cho nên ta …” Bắc Li Ngạo nhẹ giọng nói. Cho nên hắn ko muốn quá biểu lộ ái tình đậm sâu trước mặt nàng, cho nên dù yêu nàng say đắm cũng ko muốn nói trước mặt nàng, hắn tôn trọng quyết định của nàng…..hắn cam nguyện từ xa nhìn nàng,….cả đời…cả thế…

“ Nếu như có kiếp sau…ta nhất định đến trước ngươi…ta dù có khuynh tẫn tất cả cũng có được ái tình của nàng,….” Bắc Li Ngạo ngẩng đầu nhìn Phong Tà Nguyệt kiên quyết nói, khí thế vương giả chí tôn…

Phong Tà Nguyệt cười khẽ, “ ta đây Phong Tà Nguyệt….sẽ đuổi theo nàng đời đời kiếp kiếp….không tha ko rời….dù nàng có gặp các ngươi trước…ta Phong Tà Nguyệt cũng ko tha, lại một lần nữa đem nàng về trong lòng…bất li bất khí….”

“ A..aa..a…ngươi, được lắm….” Bắc Li Ngạo cười lớn, ko hổ là Phong Tà Nguyệt, như vậy nhân mới được nàng yêu, nàng quý trọng…..

LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT

Bình luận

Truyện đang đọc