LOẠN THẾ KHUYNH CA

“ A..aa…a..” tử y thiếu nữ cười lớn, mâu quang tràn ngập sủng nịnh nhìn hài tử trước mặt, tính tình chả thay đổi quật cường tiểu hài tử…..

“ Thiên…..” Phong Tà Nguyệt nhẹ giọng nỉ non, mâu quang có chút rưng rưng nhìn y nhân trước mặt….tuy là khuôn mặt mới nhưng là quen thuộc cử chỉ, mỗi dơ tay nhấc chân đều là nàng…khiến hắn ko thể lầm được…

“ Nguyệt…..” tử y thiếu nữ không ai khác- Lãnh Khuynh Thiên. Lần ấy không ngờ tính mạng không mất mà trở về với thân xác thật của mình. Nàng dùng ba năm thời gian triệu tập tất cả những dị năng nhân, một lần nữa xé rách thời không trở lại quá khứ…..

“ Là ngươi thật sao?…ta ko phải nằm mơ …..? ” Phong Tà Nguyệt nhẹ giọng nỉ non, âm thanh có chút nghèn nghẹn…tay sờ nàng khuôn mặt, quen thuộc độ ấm khiến hắn biết mình ko phải mơ….

Lệ theo khóe mắt ko biết tự bao giờ nhẹ nhàng rơi

Vô thanh vô tức rơi dài trên má………

Đến khi phát hiên…lệ đã tràn đầy………

Hắn Phong Tà Nguyệt lãnh tình lãnh tâm

Hắn Phong Tà Nguyệt tàn khốc lạnh lùng

Hắn Phong Tà Nguyệt …..lần nữa vì nàng và lệ rơi…!!

Rơi lệ ko phải đau khổ mà vì hạnh phúc…

Lệ cũng có chua xót, mặn ngọt……….

Lệ cũng là đau khổ cũng là hạnh phúc…

Hắn Phong Tà Nguyệt vì một người duy nhất mà rơi lệ

Vì hạnh phúc mà rơi lệ…!!!….

“ Ân….ta đã trở về đích….” Lãnh Khuynh Thiên ôn nhu cười nhìn ái nhân của mình, …từ nay chúng ta sẽ ko xa nhau….vĩnh viễn ko xa rời…đó là hứa hẹn ta dành cho ngươi…một đời một kiếp…

Một câu nói ‘ ta đã trở về’ nhẹ nhàng nhưng như một phép lạ thần kì đánh sâu vào mỗi nhân ở đây….người đã trở về….ấp áp dương quang… một lần nữa xoa dịu băng tâm….

“ Nương thân……” Thần Hi nhẹ giọng run run…huyết sắc yêu đồng có chút đỏ nhìn Lãnh Khuynh Thiên. Tuy ko giống khuôn mặt nhưng mà dịu dàng, ôn nhu, ấm áp kia khiến cho nó ko thể quên nha….

Là…mẫu thân..nhất định là mẫu thân đích

Chỉ có người mới có thể khiến cho lạnh lùng phụ thân nước mắt như mưa

Chỉ có người mới có thể khiến lãnh tâm ca ca trở thành hài tử…

Chỉ có người mới dùng như vậy sủng nịnh ánh mắt nhìn ta…….

Rốt cuộc đã trở về mẫu thân của ta nha, Thần nhi chờ người thật lâu nha..!!

“ Thần nhi càng ngày càng khả ái!!…” Lãnh Khuynh Thiên cười khẽ, tay nhỏ bé ôm lấy hồng y tiểu hài tử vào lòng, vỗ về an ủi,….

“ Ô….ô….xấu lắm mẫu thân, người nói Thần nhi ngoan nhất định sẽ sớm về nhưng mà Thần nhi rất ngoan, người rất lâu cũng ko chịu về…..” Lãnh Thần Hi lại như trở về ba năm trước đây hay làm nũng đứa nhỏ ô ô…khóc nức nỡ….

“ Là..là.., là mẫu thân sai, cho nên dùng cả đời bồi tội ở bên các ngươi được..!!…” Lãnh Khuynh Thiên ôn nhu nói, phượng mâu có chút than nhẹ….nàng đi năm ấy có lẽ gây tổn thương rất lớn cho hai tiểu hài tử

“ Mẫu thân ko được thất hứa …..” Duệ Hi có chút ửng đỏ đôi mắt nói, tay nhỏ bé năm chặt vạc áo Khuynh Thiên nói, nó nắm chặt vạc áo, nó sợ mẫu thân đến nhanh lại đi nhanh,….hành động có chút trẻ con khiến người thêm trìu mến ko thôi…

“ Ân….đương nhiên….” Khuynh Thiên cười khẽ, xoa đầu búp bê….. cũng giống như những năm về trước, ấm áp..ôn nhu….!!!

“ Ngươi…là nương thân……” Lãnh Vân Hi oai đầu bé nhỏ hỏi….nó nhìn thấy phụ thân cùng ca ca cứ nắm chặt lấy mẫu thân, khó khăn lắm thân hình bé nhỏ của nó mới chui vào được. Ô …ô….mọi người ỷ lớn hiếp nhỏ!!

“ Vân nhi!….như vậy lớn..!??…” Khuynh Thiên kinh ngạc nhìn nữ búp bê trước mặt, tay nhỏ bé ôm lấy hài tử, thân nhẹ hai má cười khẽ nói…

“ Oa!….nương thân….” Phong Lãnh Vân Hi, tứ chi cuốn lấy Khuynh Thiên chu môi nói, ô..người mẫu thân thật ấm đích..lại hương hương …thật giống cảm giác khi sờ túi hương của Thần ca ca nha…..khiến nó thật quyến luyến…….

“ tiểu bảo bối của ta thật xinh đẹp nha!….” Khuynh Thiên ngắm Vân Hi cười khẽ nói….

“ Đúng vậy…Vân nhi là xinh đẹp đứng thứ hai trên thiên hạ …..” Vân Hi khả ái cười, chớp mắt to nói, phụ thân cùng ca ca thường kêu nó rất đáng yêu, đứng thứ hai nha…tức là dưới một người trên mọi người …..

“ A!..vậy còn ai thứ nhất nha……..” Khuynh Thiên vấn

“ Là mẫu thân nha!…” Phong Lãnh Vân Hi trát mắt nói, đáng yêu hai má lúm đồng tiền càng khiến nó vô cùng dễ thương…

“ Ha hả……Vân nhi thật ngọt miệng …” Khuynh Thiên cười lớn nhìn tiểu nữ oa, nhãn thần tràn ngập ý cười

“ Ko phải Vân nhi nói, là phụ thân cùng ca ca thôi!!….” Lãnh Vân Hi phân trần nói

Khuynh thiên nhìn ba người ngượng ngùng còn lại, cười nhẹ rồi hóa thành ôn nhu…..phượng mâu tràn đầy hạnh phúc!!…

Nàng cuối cùng tìm được rồi hạnh phúc của mình…!!….

“ Tỷ…tỷ tỷ….là tỷ thật sao………..” bên ngoài chạy vào một hắc y nam nhân, tuấn mỹ như ngọc,…ôm chầm lấy Lãnh Khuynh Thiên, âm thanh có chút nghẹn ngào. Tỷ tỷ nha…ko ngờ hắn có thể gặp lại nàng….

Lúc trước khi tỉnh lại hắn vô cùng ngạc nhiên khi mình vẫn còn nhớ rõ chuyện trước đây, linh lực của tỷ tỷ hình như ko xóa hết trí nhớ của hắn. Hắn đau quá, khổ sở quá…chính hắn lại hại chết tỷ tỷ của mình, dù ko ai trách hắn nhưng mà hắn ……Chung quy hắn vẫn lựa chọn sống, đó là tỷ tỷ hi vọng, hắn dùng phần đời còn lại của mình làm việc thiện coi như chuộc lại lỗi lầm đi….đó là tỷ tỷ mong muốn hắn sẽ thực hiện nha, tỷ tỷ muốn hắn hạnh phúc mà sống, hắn sẽ vui vẻ sống

Ko ngờ còn có thể gặp lại tỷ tỷ bảo sao hắn ko xúc động…ko mừng như điên cơ chứ,…….?

“ Tiểu Vũ…..” Khuynh Thiên nhẹ giọng nói, thập phần ôn nhu nhìn đệ đệ của mình, xem ra lần đó linh lực ko thành công xóa hắn kí ức đích…là thiên ý sao.!!……….

“ Tỷ tỷ…………..!!…” Lãnh Khuynh Vũ cười nhìn tỷ tỷ của mình

“ Tiểu thư….là ngươi thật sao?….” lục y thiếu nữ- Hân nhi kinh ngạc vấn, khóe mắt có chút ẩm ướt…tay ko ngừng sờ soạng khắp người Khuynh Thiên. Ko ngờ tiểu thư khuôn mặt thật đẹp quá….ko thua gì lúc trước..!!

“ Hân nhi….ngươi!….” Lãnh Khuynh Thiên kinh ngạc nhìn Hân nhi, bụng của nàng có chút to, mang thai nha….!

“ Hai ngươi?…..” Khuynh Thiên liếc Khuynh Vũ lại nhìn Hân nhi……sau đó cười lớn…….

Lãnh Khuynh vũ cùng Hân nhi có chút ngượng ngùng, mặt một rặng mây đỏ………..

Phong Tà Nguyệt từ đằng sau vòng tay ôm chặt lấy Lãnh Khuynh Thiên

Lãnh Duệ Hi đáng yêu búp bê mặt nồng đậm hạnh phúc nắm chặc vạc áo mẫu thân của nó

Lãnh Thần Hi khả ái khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ cười nắm chặt tay nương thân của mình

Lãnh Vân Hi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn ôm chặt lấy nó mẫu thân… ô..ô…nó nhỏ nên mọi người lại quên sự ồn tại của nó!! Ko cam lòng…ko cam lòng nha..!!..

Phong mang theo nhàn nhạt hương trúc

Khí trời trong vắt ấm áp

Âm thanh tự nhiên rộn ràng yên ả

Màu xanh của lá trúc phi vũ trong gió rồi rơi nhẹ xuống mặt đất……..

Hài hòa…ôn nhu…ấm áp……thấm đượm vào lòng người…….

Hạnh phúc!!……một lần nữa lại trở về……..

LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT

Bình luận

Truyện đang đọc