LỜI NGUYỀN CHUNG TÌNH

Trước cả thái giám đến báo tin với hoàng hậu, với chức trách của một thống lĩnh, Kiều Vũ Phi đã dẫn theo mấy chục thị vệ tiến đến thẳng đến cung Uyển Tú. Ở bên ngoài cung Uyển Tú, hàng loạt thị vệ đã bao vây, phong tỏa khắp cả lối ra vào. Kiều Vũ Phi dẫn theo hai mươi cung tuyển thủ tiến thẳng vào. Nhìn thấy đã có hơn hai mươi thị vệ nữa đang bao vây tiền sãnh, nàng liền hiệu cho những người còn lại cùng nàng tiến thẳng vào bên trong tẩm cung của Thái Ninh.

Lúc đến trước cửa tẩm cung, lại thấy cửa tẩm cung đóng kín, cũng không thấy có động tĩnh gì. Kiều Vũ Phi kinh ngạc, ra hiệu cho thị vệ dàn ra bao vây, thủ thế chuẩn bị công vào bên trong tẩm cung. Bất ngờ, bên trong vang lên giọng của Thái Ninh đầy căng thẳng và hoảng sợ:

- A! Đừng qua đây! Lý thống lĩnh, cứu ta!

Nghe gọi đúng tên, Kiều Vũ Phi lập tức vung kiếm tông cửa, phi thân nhảy vào. Dè đâu được cửa mở bật ra, người bên trong toàn thân trần trụi đang nằm bệt trên nền đất, phía trên chỉ phủ một tấm áo mỏng manh để lộ đôi vai với cánh tay trần hiển hiện. Đám thị vệ giữ lễ lập tức cúi đầu không dám nhìn. Chỉ mỗi có vị thống lĩnh chẳng hiểu lễ nghi, không kể đến thân phận cách biệt đã lao thẳng vào trong, đỡ lấy Thái Ninh còn đang trong tình trạng không tiện như thế. Khoảnh khắc nàng vừa chạm vào Thái Ninh, hoàng hậu cùng các đại thần cũng đến. Hoàng thân Đinh Phong, Đinh Thái vốn là thúc bá với Thái Ninh, nhìn thấy Kiều Vũ Phi một dạng nam trang mà lại thân cận chạm đến Thái Ninh trong trạng thái y phục không chỉnh tề như thế, hai ngài giận đến tím môi. Đinh Phong chỉ vào mặt Kiều Vũ Phi quát:

- Lý Thần! Ngươi làm cái gì?

Đinh Thái cũng bước lên mắng to:

- Loạn thần nhà ngươi! Ngươi muốn vô lễ với công chúa?

- Tôi...không có! – Kiều Vũ Phi chết điếng. Mẹ ơi, nàng có làm gì đâu? Ôi! Ối! Oái! Chết mất! Sao lại quên bản thân đang thân phận là nam nhân mà lại...

Kiều Vũ Phi mặt đen như bị đốt lập tức lùi nhanh ra, quì mọp xuống đất, không dám nhìn Thái Ninh, cũng không dám nhìn về hoàng hậu. Hoàng hậu không biết nghĩ gì trong đầu, lại dường như có vẻ rất tức giận nhưng ánh nhìn lại không phải nhìn về Kiều Vũ Phi. Nàng nén lại cảm xúc, quay sang dùng ánh mắt ra hiệu với Quế Châu. Quế Châu lập tức bước đến dùng chăn gấm bọc lấy Thái Ninh công chúa rồi dìu nàng đứng dậy. Hoàng hậu mím môi một lúc lâu, mới bật giọng nói:

- Đã xảy ra chuyện gì ở đây? – Nàng nói, ánh mắt nhìn về khắp một lượt căn phòng sau đó mới nhìn trở lại Thái Ninh đầy tức giận và nghiêm nghị.

Thái Ninh mím môi, cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng nói:

- Bẩm mẫu hậu, lúc nãy nhi thần đang thay xiêm y, đột nhiên có kẻ lạ đột nhập tấn công và khống chế nhi thần. Nhi thần sợ hãi quá, thét lên một tiếng có thích khách sau đó liền bị thích khách khống chế. Cho đến khi...Lý Thống lĩnh tấn công vào đây, thích khách mới hoảng sợ tông cửa sổ bỏ chạy.

Kiều Vũ Phi nghe nàng ấy nói xong, cùng lúc với hoàng hậu nàng cũng nhìn về phía cửa sổ ánh mắt đầy tò mò. Ủa có tiếng tông cửa sổ sao ta? Nàng không có nghe gì hết!

Sắc mặt của hoàng hậu càng lúc càng khó coi. Quì ở gần đó, Kiều Vũ Phi thính tai còn nghe được tiếng động do các khớp tay bị nắm chặt của hoàng hậu. Nàng hít thầm một hơi, thầm tưởng tượng xem cái hoàn cảnh mà Thái Ninh nói thật ra là thế nào thì chợt nghe hoàng hậu gắt giọng một tiếng lớn, quát:

- Tất cả lui hết cho bổn cung!

Đám đại thần cùng thị vệ nhìn sắc mặt, biết hoàng hậu đang giận lắm liền cũng không ai nói ai lời nào, lập tức lui ngay. Vẫn là tên ngốc Kiều Vũ Phi vậy mà cứ quì ở đó. Quế Châu cũng phải thở dài, bước đến nháy mắt làm hiệu cho nàng, nàng mới chịu đi ra. Trong phòng còn lại hoàng hậu và Thái Ninh, hoàng hậu bước lên mấy bước, đối diện với nàng ấy rồi bất ngờ tát một cái thật mạnh. Mạnh đến mức Kiều Vũ Phi bên ngoài cửa nghe còn giật mình.

- Thật là hồ đồ! Thái Ninh, con có biết con đang làm gì hay không? Con...thật là nghịch nữ bất luân mà!

Thái Ninh bị hoàng hậu tát đau điếng. Nàng một tay ôm chăn, một tay ôm mặt, nước mắt đọng hai bên bờ mi nhưng vẫn ngoan cường nhìn hoàng hậu, cắn răng nói:

- Mẫu hậu, con không làm gì sai. Người sao lại đánh con?

- Còn không chịu nhận sai? Con rằng nghĩ bổn cung không nhìn ra đây là trò quỉ gì của con hay sao? Thái Ninh, con là nữ nhi. Con sao có thể không biết liêm sĩ, không giữ lễ nghi tiết hạnh mà lạm chuyện điên rồ này? Con...con như thế, ở trước mặt bao nhiêu đại thần cùng thị vệ mà bại lộ thân thể. Thái Ninh ơi, mặt mũi của công chúa của con, thể diện của hoàng triều này biết để vào đâu được nữa hả?

- Mẫu hậu, người nhìn thấy thân thể con, chạm vào con chỉ có Lý Thần. Chỉ cần ban hôn cho con với Lý Thần thì chẳng phải mọi chuyện đều hóa không hay sao?

- Điên cuồng! Bổn cung đã nói không được. Tuyệt đối không được!

Hoàng hậu giận đến mức không giữ được khẩu khí, quát lớn với Thái Ninh. Thái Ninh chưa bao giờ thấy mẫu hậu giận đến như thế. Mẫu hậu làm sao thế? Nàng chỉ là yêu thích Lý Thần, muốn gả cho Lý Thần. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu là chuyện lẽ thường thôi. Cớ nào mà mẫu hậu lại nhất định phải đối, mà còn tức giận đến như này? Phải chi mẫu hậu ghét bỏ Lý Thần, nghi ngờ Lý Thần thì nàng cũng không thấy lạ. Rõ ràng nàng thấy mẫu hậu rất xem trọng lại còn giao cho Lý Thần trọng trách. Thế mà nàng xin được đề hôn thì mẫu hậu đủ lời bác bỏ. Bất đắc dĩ, nàng mới dùng hạ sách này. Rồi bây giờ mẫu hậu lại mắng nàng, đánh cả nàng nữa. Nhưng mà nàng mặc kệ. Chuyện đến nước này rồi, nàng nhất định bằng mọi giá cũng phải gả cho Lý Thần.

- Mẫu hậu, người không thể không nghĩ cho nhi thần, không thể không nghĩ đến thể diện hoàng gia. Nhi thần đã bị Lý Thần nhìn thấy hết rồi. Nếu không gả cho hắn thì phải giết hắn hoặc nhi thần phải chết. Mẫu hậu, người quyết định đi!

- Ngươi! – Hoàng hậu giận dữ lại vung tay lần nữa muốn đánh Thái Ninh.

Hoàng hậu bị Thái Ninh chọc sắp phát điên lên rồi. Nàng giận đến mặt đỏ bừng, môi tím ngắt. Thật là muốn chết với đứa nữ nhi quí báu này mà! Thái Ninh lại không biết dừng lại, còn ngẩng mặt lên nhìn hoàng hậu, cương nghị nói:

- Nhi thần yêu thích Lý Thần. Đời này kiếp này nếu không gả cho Lý Thần, nhi thần cam nguyện chịu chết.

----------------

Trong khi triều đình còn đủ mọi chuyện để lo, hoàng hậu còn bị thêm nữ nhi của mình hành cho một phen choáng váng. Đêm ấy, nàng thức trắng một đêm không tài nào ngủ được. Sáng hôm sau, nàng thượng triều, liền hạ lệnh cho Kiều Vũ Phi dẫn theo ba trăm thân binh đến Thạch Thiên sơn chiêu hàng Đinh Trọng cứu về tiểu hoàng tử Đinh Hạo.

Kiều Vũ Phi nhận lệnh, lập tức thu dọn, sốt sắng chuẩn bị lên đường. Hoàng hậu, Lý quí phi và các đại thần tiễn nàng đến tận cửa lớn Dương Minh. Kiều Vũ Phi nhận thánh chỉ cũng bản giao ước mà hoàng hậu chính tay viết gửi cho tam hoàng tử Đinh Trọng xong, nàng bước đến chắp tay hướng hoàng hậu và Lý quí phi nói:

- Xin hoàng hậu và tỉ tỉ cứ yên lòng, Lý Thần nhất định sẽ không phụ sứ mệnh, nhất định sẽ cứu được tiểu hoàng tử bình an trở về.

- Bổn cung trông cậy vào khanh. - Hoàng hậu vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt đượm buồn nhẹ giọng nói.

- Mọi chuyện mong chờ vào đệ. Thần đệ, đệ cũng phải cẩn thận, bảo trọng lấy mình. – Lý quí phi khóc suốt cả mấy ngày, hết cả nước mắt. Lúc tiễn biệt này cũng không kiềm được phải rưng rức giọt từ li, tiễn chân người đi cứu lấy nhi tử của mình.

Kiều Vũ Phi gật đầu, chắp tay làm dấu cáo biệt với hai người rồi quay sang các đại thần, nàng cũng chắp tay vái một cái sau đó hướng đến đoàn binh mã đằng kia. Bất ngờ, một tiếng kêu thật to từ phía sau cất lên, kinh động khiến Kiều Vũ Phi phải quay đầu lại. Thái Ninh từ trong nội cung hai tay nâng váy dài, cố chạy thật nhanh đến cửa Dương Minh, đuổi đến chỗ mọi người đang đưa tiễn. Nàng thoáng nhìn ngang hoàng hậu bằng ánh mắt ai oán, sau đó ngang nhiên bước thẳng đến trước mặt Kiều Vũ Phi. Ở vào lúc Kiều Vũ Phi hoàn toàn không nghĩ đến, nàng bất giác nắm tay Kiều Vũ Phi sau đó ngẩng lên hôn một cái thật rõ vào mặt Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi chết đứng. Ôi mẹ ơi! Cứu mạng!

Lần này thì tất cả đại thần, hoàng hậu, quí phi, cung nữ thái giám cùng binh sĩ, thị vệ đều chứng kiến hết. Rành rành trước mắt mọi người, Đinh Thái Ninh làm ra hành vi bại hạnh thế này, hoàng hậu thật sự muốn giết chết nàng cho khỏi tức. Các hoàng thân và đại thần cũng ngỡ ngàng, kinh hách trước hành động này của công chúa. Thôi rồi! Phen này, Lý Thần không làm phò mã cũng không được.

A! Cơ mà hắn đi chiêu hàng Đinh Trọng, nhiệm vụ nguy hiểm lắm thay, có thể trở về hay không còn chưa biết? Công chúa Thái Ninh vậy mà muốn trao gửi cho hắn ư? Các đại thần không thể không ngạc nhiên. Hành động này của Thái Ninh có nghĩa là tự tuyệt đường mình, có nghĩa là phi khanh không lấy, nhất định phải gả cho Lý Thần kia dù sống hay chết sao?

Trong khi các đại thần đủ loại hình dung thì Kiều Vũ Phi cũng y như cá nằm trên thớt, căng thẳng đến cứng cả thân. Nàng gượng gạo cố nặn ra một nụ cười nhìn Thái Ninh, hỏi nhỏ rí:

- Công chúa Thái Ninh, đa tạ đến tiễn!

Thái Ninh điệu bộ e lệ, đáy mắt tha thiết thâm sâu, âu yếm quyến luyến nắm lấy bàn tay lạnh ngắt vì căng thẳng của Kiều Vũ Phi. Thân ảnh nàng mảnh mai đứng nép sát bên người Kiều Vũ Phi trong bộ giáp võ tướng oai phong uy dũng, nhìn vào hai người thật rất xứng với câu nam anh hùng, nữ thuyền quyên.

- Ừm. Lý Thần, thiếp chờ chàng. Nhất định phải bình an trở lại!

- A! À...Ừm... - Kiều Vũ Phi nhất thời mặt méo mó, cảm xúc hỗn loạn linh tinh. – Đa tạ công chúa!

Nàng không dám nhìn nhưng cũng cảm giác được những ánh mắt xung quanh đây đều ngập tràn lửa nóng. Ôi, thịnh tình của công chúa lại đi đôi với thịnh nộ của mọi người! Thật, không thể nán lại ở đây lâu hơn. Nàng nghĩ nghĩ, liền gượng gạo cười rồi gỡ tay Thái Ninh ra, bước lên ngựa. Ngay ở lúc Kiều Vũ Phi sắp lên ngựa, Thái Ninh còn đuổi theo, nhét vào tay nàng một vật, sau đó thật khẽ rỉ ở bên tai nàng một câu mà nghe xong, nàng còn muốn chạy nhanh hơn cả ngựa:

- Lý Thần, chàng nhất định phải bình an trở về! Thiếp muốn chàng nhớ hoàng cung luôn có người mong chàng từng khắc từng thời. Lý Thần, thiếp... yêu chàng!

Ngựa của triều đình đều là ngựa chiến thượng phẩm, phi rất nhanh. Cho nên chẳng mấy chốc, bóng dáng Kiều Vũ Phi đã nhỏ thành một chấm lẫn trong đoàn binh sĩ thật khó mà nhìn ra hình dạng. Vậy mà Thái Ninh vẫn kiên nhẫn vẫn đứng nhìn theo. Mọi người cũng đã tản ra đi hết mà nàng vẫn còn lưu luyến đứng nhìn. Hoàng hậu cũng quay lưng đi rồi, quay lại, thấy nữ nhi của mình si tình đến như vậy, nàng thật sự không biết phải nên xử làm sao? Than ôi! Là nghiệp! Là nghiệt oan! Nàng và Đinh vương nợ Liễu Vân Thanh một tính mạng, một trái tim. Và bây giờ thì nữ nhi của nàng đối với Lý Thần, người có dung mạo hệt như Liễu Vân Thanh lại là một lòng kiên quyết, một dạ trao tâm nhất định muốn gả cho. Thế nhưng Thái Ninh ngốc nghếch này làm sao mà biết lí do thật sự nàng không cho phép nàng ấy gả cho Lý Thần là bởi vì...bởi vì nàng vốn biết rõ Lý Thần là thân nữ phẫn. Nàng biết Thái Ninh sẽ không thể nào chấp nhận chuyện này. Cũng giống như nàng trước đây đã không thể chấp nhận Liễu Vân Thanh cho nên mọi chuyện mới trở nên oan chướng nghiệt sai đến vậy. Nhưng bây giờ nàng cần Lý Thần đứng ra giúp nàng ổn định thế cuộc, không thể vì chuyện nhỏ nhoi của Thái Ninh mà vạch ra thân phận nàng ấy, làm hỏng đại sự. Nàng nhận ra được tiềm lực và khả năng hùng mãnh của Lý Thần cho nên nàng muốn dùng Lý Thần cân bằng và giúp nàng xoay chuyển khỏi sự khống chế của Lưu Hoành và các thế lực khác. Không biết là vì sao, nhưng nàng cảm giác được Lý Thần thật sự đáng tin cậy. Tuy rằng người này hành động nhiều khi ngốc nghếch nhưng bản năng nàng ấy mạnh mẽ lại có nội lực siêu quần, lại rất biết tùy cơ ứng biến là người thích hợp nhất và duy nhất có tiềm năng đấu lại với Lưu Hoành. Một bước này nàng sai khiến nàng ấy đi Thạch Thiên sơn tuy rằng bề ngoài khá là nguy hiểm và khó nói trước, thế nhưng nếu như thành công, có thể giáng một đòn mạnh mẽ vào đại thế của Lưu Hoành khiến hắn không thể hồi triều mà hoành hành bá đạo được nữa.

Hoàng hậu ném lại tâm trạng nặng nề mệt nhọc, buông một tiếng thở than. Vẫn là câu nói ấy, nàng lại một lần nữa phải trông cậy vào người này.

Bình luận

Truyện đang đọc