LỜI NGUYỀN CHUNG TÌNH

Kiều Vũ Phi hết sức khổ sở. Chuyện gì thế này? Bao nhiêu lâu cách mặt, vừa gặp lại mẫu thân đã bắt nàng làm một chuyện cực kì vô lí này! Đinh Thái Ninh chẳng có lỗi lầm gì, tự dưng sao có thể giết nàng ta được? Còn việc bắt nàng phải thề giết Đinh Trọng, mà cái người tên "Đinh Trọng" kia là người mà nàng trân trọng nhất. Chuyện Đinh Trọng phục kích tàn hại hai vị sứ quân Kiều, Lương tuy rằng chuyện xảy ra đúng với những gì nàng biết được trong kiến thức lịch sử nhưng nàng tin tưởng người kia, tin tưởng Đinh Ngọc Phụng sẽ không làm như vậy. Nhưng bây giờ hai vị mẫu thân làm khó nàng bắt nàng thề độc nữa. Kiều Vũ Phi không biết làm sao, nặng nhọc thở dài, quay nhìn Lương Mẫn Doanh như cầu cứu. Lương Mẫn Doanh lại cảm thấy hết sức hả hê khi nghe được hai vị trưởng bối Kiều gia ép Kiều Vũ Phi cùng Đinh gia đoạn tuyệt. Tuy rằng nàng cũng chưa biết hai vị phu nhân nắm tin tức ra sao lại oán hận với Đinh gia nghiêm trọng như vậy nhưng như này lại rất tốt. Thế thì Kiều Vũ Phi hết hi vọng cùng Đinh Ngọc Phụng rồi! Nếu đã như vậy, nàng cũng không cần thiết bỏ đá xuống giếng nữa. Ngược lại nhân lúc này, ban cho Kiều Vũ Phi một cái nhân tình, để nàng ấy biết ơn nàng chẳng phải hơn sao? Ngẫm nghĩ, nàng bước lên trước hai vị phu nhân ra vẻ nghiêm túc nói:

- Hai vị phu nhân, chuyện xử lí nàng ta có thể để sau. Trước mắt chúng ta cần rời đi đã! Vừa rồi, Mẫn Doanh chỉ dùng kế nghi binh để lừa Ngô Thế Minh rời đi thôi. Thật ra ba vạn quân của hắn đã đến đầu ngõ. Là do tiểu đệ Tùng Anh cầm chân bọn họ. Nếu để Ngô Thế Minh chạy thoát, hội tụ được với quân của hắn thì nhất định sẽ phát hiện và quay trở lại đây. Chúng ta cần nhanh chóng rời đi!

- Đúng đó mẫu thân, đại nương! Chúng ta trước tập trung ở bờ sông phía Đông, đợi khi các huynh đệ của Quang Mục trại giúp hài nhi thăm dò thế lực của Ngô Thế Minh và những kẻ chiếm cứ nơi đây, chúng ta sẽ lên kế sách phục kích, đánh đuổi bọn chúng.

Dương Xuân Hoa không nói gì, chỉ khẽ thở dài rồi quay sang Lục Hồng gật đầu. Lục Hồng vẫn có thái độ không hài lòng, khẽ liếc nhìn Đinh Thái Ninh rồi nhìn lại Kiều Vũ Phi, cũng không nói gì với nàng nữa mà dìu Dương Xuân Hoa bước đi trước. Các gia nô, nữ hầu của Kiều phủ cũng đi theo sau hai vị phu nhân. Còn lại Kiều Vũ Phi, Lương Mẫn Doanh và các thủ hạ của Lương Mẫn Doanh. Kiều Vũ Phi mới bước đến muốn ôm lấy Đinh Thái Ninh đưa đi. Lương Mẫn Doanh liền cản lại, nhướn mày nói:

- Nếu như ngươi không muốn phải chính tay giết chết nàng ta thì giao nàng ta cho ta. 

Dừng một lúc, thấy Kiều Vũ Phi vẫn còn đầy lo lắng ngần ngại nhìn về Thái Ninh, Lương Mẫn Doanh nhíu mày: 

- Kiều Vũ Phi ngươi đối với người của Đinh gia quả nhiên tình cảm thâm trọng. Hừ!

Nàng nói xong, cũng bỏ mặc Kiều Vũ Phi, quay sang thủ hạ của mình ra hiệu. Một thủ hạ liền bước đến ôm lấy Đinh Thái Ninh bế đi. Kiều Vũ Phi cũng không còn cách nào, tay cầm theo Phù Long kiếm đi theo sau.

Sau khi có tin tức bố trí quân của Ngô Thế Minh và các thế lực xâm chiếm, Kiều Vũ Phi với sự hỗ trợ chi viện của Lương Mẫn Doanh đã lên kế hoạch tỉ mỉ, từng bước đoạt lại từng mảnh đất bị mất. Ở đất Lĩnh Tây bao nhiêu năm nay cuộc sống khá yên ổn, cho nên lòng dân đối với sự cai trị của Kiều gia vô cùng kính phục. Bởi thế, một câu "Kiều thị phản công", lập tức biết bao nhiêu người hưởng ứng. Thậm chí những đào binh, ngụ binh, cả những người đã từng qui nhập qua Ngô gia quân hay các quân doanh khác cũng lập tức đào thoát để quay về đầu nhập dưới trướng kì của Kiều gia. Chỉ trong một tháng, danh tiếng Kiều nhị công tử anh hùng quả cảm, đánh đâu thắng đó đã áp đảo hàng loạt các cường hào, thổ ti chiếm cứ chèn ép dân cư Lĩnh Tây thời gian qua. Quân đội dưới trướng của Kiều Vũ Phi mấy lần giao thủ với quân của Ngô Thế Minh, đã ép Ngô Thế Minh lui binh liên tục. Cho đến lúc đến Ngô gia quân liên thủ với quân của Bạo Vũ Vương áp đảo lại thế cuồng phong của quân Kiều gia. Hai bên ở thế cân bằng, lấy bờ sông Đông Thanh làm ranh giới.

Binh sĩ hai bên rất nhiều lần giao thủ, Kiều Vũ Phi đều cố ý ép cho liên quân Đinh – Ngô vào thế hiểm, mục đích là muốn cho Bạo Vũ Vương Đinh Trọng kia ra mặt. Bởi vì mẫu thân nàng và đại nương Dương Xuân Hoa đã từng nói người dẫn quân vào tàn sát và khống chế quân doanh Kiều gia không phải Ngô Thế Minh mà chính là Đinh Trọng. Khiến cho Lĩnh Tây hỗn loạn, dân chúng lầm than cũng chính là Đinh Trọng.

Lần đó, Đinh Trọng cũng dẫn quân đánh vào Kiều phủ. Quản gia của Kiều phủ là Dương Trí, cũng là tiểu đệ của Dương Xuân Hoa đã cùng các binh sĩ trung thành và gia nô anh dũng kháng đối với quân của Đinh Trọng. Kết quả đánh lùi được quân của Đinh Trọng nhưng rốt cuộc Dương Trí trúng thương quá nặng cũng mạng chung. Sau trận chiến với Dương Trí, quân của Đinh Trọng cũng suy yếu nên bắt buộc phải lui binh mới để cho quân của Ngô Thế Minh đánh tới và chiếm cứ Lĩnh Tây và khống chế Kiều phủ. Nhưng đối với người của Kiều phủ, kẻ thù đáng hận nhất chính là Đinh Trọng. Cả nữa lại được tin kẻ này cũng chính là người khả nghi mưu hại Kiều sứ quân và Kiều Vũ Phong, chính vì vậy hai vị phu nhân mới buộc Kiều Vũ Phi phải thề độc quyết phải đoạt mạng bằng được Đinh Trọng và cùng Đinh gia tuyệt đối không đội trời chung.

Ấy mà giao chiến bao nhiêu lần, Kiều Vũ Phi vẫn chưa từng nhìn thấy Đinh Trọng nhưng nàng vẫn tin người đó sẽ không phải là Đinh Ngọc Phụng. Đúng như vậy, Đinh Ngọc Phụng sẽ không thể nào có dã tâm giành thiên hạ, hại phụ thân nàng lại còn tranh đoạt lãnh phận của Kiều gia nhà nàng. Nhưng chuyện đi đến nước này, Đinh Ngọc Phụng như thế lại không có cách nào thoát khỏi tình nghi cho nên nhất định nàng phải gặp được nàng ấy, bình tâm trấn tỉnh nói chuyện một cách rõ ràng. Nàng không hiểu tại sao nàng ấy lại che giấu nàng chuyện nàng ấy mạo nhận Đinh Trọng và cả chuyện thực hư Đinh Trọng thật có còn tồn tại hay không, thế nhưng dù có như thế nào nàng hiểu nàng ấy có nỗi khổ và cũng tin tưởng nàng ấy tuyệt đối sẽ không làm những chuyện tổn thương nàng.

Thế chiến càng lúc càng cam go. Kiều Vũ Phi được sự ủng hộ của dân chúng Lĩnh Tây, cùng cả có kinh nghiệm và cơ mưu của Lâm Dĩ Thông tương trợ cho nên càng đánh càng hăng, thanh thế Kiều gia quân càng lúc càng lớn mạnh. Rốt cuộc cũng đến trận chiến quyết định, quân Ngô gia bị đánh đến phải thu quân lui khỏi lãnh địa Lĩnh Tây. Bây giờ là trận chiến của Kiều Vũ Phi với Bạo Vũ Vương Đinh Trọng. 

Kiều Vũ Phi dùng gỗ kết thành bè lớn vượt sông đánh thẳng đến doanh trại của Bạo Vũ Vương. Hai quân giao chiến ba lần trên sông, hai trận trên bờ. Đã mấy lần Kiều Vũ Phi nhìn thấy kẻ xưng Bạo Vũ Vương Đinh Trọng cưỡi bảo mã, vận hoàng giáp hiên ngang uy phong đứng từ xa chỉ huy trận chiến. Ở khoảng cách xa, Đinh Trọng lại mang khôi giáp che khuất một phần diện mạo nhưng Kiều Vũ Phi vẫn nhìn ra kẻ này là nam nhân, quyết không thể nào là Đinh Ngọc Phụng được. Ý nghĩ này khiến nàng cảm thấy hết sức vui mừng. Nếu thật kẻ này mới là Đinh Trọng, bắt được kẻ này thì họa may có thể rửa oan được nữ nhân ngốc kia rồi!

Thế là Kiều Vũ Phi thúc ngựa, xua quân đuổi sát gắt gao truy bắt Đinh Trọng. Đinh Trọng cũng không phải vụng tướng vô danh, chỉ tiếc bởi vì đây là đất của Lĩnh Tây, hắn đến cưỡng chiếm và qui hàng những binh sĩ của Kiều gia lúc trước. Lúc đó, hắn nào nghĩ đến Kiều Vũ Phi có thể nhanh như vậy đã quật khởi đánh về, còn lợi hại đến mức người chưa đến thanh thế đã đến, binh sĩ dưới trướng của Đinh Trọng hắn chưa kịp giáp chiến với binh của Kiều Vũ Phi đã có ý định muốn hàng. Lúc mới giao chiến, lực lượng cũng đương đương, nhưng sau vài trận chiến, quân của Đinh Trọng phần thì tử thương, phần thì đào ngũ. Đến lúc này, hắn mới sực hiểu ra bởi vì sự chủ quan của mình cho nên đã rơi vào cái bẫy. Bẫy của Lưu Hoành.

Lưu Hoành như sớm đã dự đoán ra hậu duệ của Kiều gia sẽ trở về đoạt lại lãnh thổ cho nên lợi dụng Đinh Trọng hắn và Ngô Thế Minh làm con cờ, tự mình rút quân đi, để lại lương thảo và an bày kế sách hỗ trợ khiến cho hai tên ngựa non ngốc nghếch này tưởng bở, cho rằng bọn họ chiếm được Lĩnh Tây, có lương thảo, có lực lượng thì có thể chiếm giữ và thống trị Lĩnh Tây. Đến lúc nghe thanh thế "Kiều nhị công tử khởi binh phục hận", dân chúng Lĩnh Tây liền ào ạt hưởng ứng. Lúc này, Đinh Trọng hắn mới hoảng hốt nhưng đã lên lưng hổ, không còn cách nào đành phải tiếp tục tùy cơ ứng biến. Bây giờ trong thế trận hắn đã ở thế hạ phong. Mắt thấy quân dân Lĩnh Tây sục sôi lửa hận muốn phanh thây hắn, hắn mới hiểu thấu sự thâm độc của Lưu Hoành. Ở Lĩnh Tây, họ Kiều vốn được sùng bái như thần, cho nên bất cứ kẻ nào xâm chiếm tổn hại Kiều gia tất nhiên cũng khó tránh sẽ bị phản công lật đổ. Một bước này, Lưu Hoành chính là dùng Đinh Trọng hắn và Ngô Thế Minh lót đường, để hai tên ngốc hắn cùng lực lượng Kiều, Lương triệt tiêu lẫn nhau, sau đó hắn ở phía sau ngư ông đắc lợi.

Trước mắt, quân của Kiều Vũ Phi có đến hơn vạn người đang áp sát truy đuổi hắn. Đinh Trọng cùng đường, chỉ có thể hướng về phía Tây Nam, nương nhờ lực lượng của Ngô Thế Minh. Nhưng phía của Kiều Vũ Phi vẫn không tha đuổi theo rất sát. Từng lớp từng lớp binh sĩ ngã xuống. Đinh Trọng hoảng hốt, cố hết sức phi ngựa chạy thoát thân. Ngựa chạy đến bờ sông Thanh Hà, trước mắt dòng nước chảy xiết, lại không có thuyền bè, phía sau thì quân Kiều gia đã kéo đến rất sát. Đinh Trọng cùng đám tàn quân nhìn nhau hoang mang cùng cực. Phải làm sao đây? Lẽ nào Đinh Trọng hắn phải bỏ mạng ở nơi này?

Truy binh đã đuổi đến chỉ còn vài trăm bước. Số binh sĩ của Đinh Trọng tuy rất trung thành nhưng thật sự cũng không còn ý chí chiến đấu. Bây giờ đã đến bước đường cùng rồi, mọi người quay sang bảo Đinh Trọng thôi thì cứ vượt sông tìm đường sống. Thế nhưng dòng nước chảy xiết rất nguy hiểm. Đinh Trọng nhấp nhổm mấy lần cũng không đủ can đảm đưa chân. Đám binh sĩ lo lắng, thúc đẩy hắn bước xuống nước. Đúng lúc ấy, một bạch y thiếu niên cưỡi ngựa trắng thật nhanh phi đến. Ngay khi Đinh Trọng tưởng như hết hi vọng thì người kia xuống ngựa, đến trước mặt hắn cất giọng:

- Đã đến nước này rồi, chỉ còn một cách thôi...

Lúc truy binh của Kiều Vũ Phi đuổi tới bờ sông chỉ nhìn thấy trên bờ sông là hàng loạt lớp y giáp, vũ khí trang bị binh sĩ của Bạo Vũ Vương. Còn lại người duy nhất mặc giáp khôi chủ soái đứng quay mặt hướng xuống dòng sông. Binh sĩ Kiều gia quân vung vũ khí ra thế bao vây kín kẽ người này. Kiều Vũ Phi cũng kịp đến, mang theo Phù Long kiếm vừa xuống ngựa, từng bước tiến đến cạnh bên kẻ kia. Bước chân Kiều Vũ Phi càng đến gần, người kia cũng bắt đầu xoay người quay lại. Kiều Vũ Phi hết sức kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe phía sau, thanh giọng quen thuộc của Đinh Ngọc Phụng hoảng hốt thét lên:

- Á Tử! Cẩn thận!

Ngay tức thì, kẻ mặc khôi giáp kia tung bột phấn khiến Kiều Vũ Phi không thể nhìn thấy, tiếp đó bất ngờ tung chưởng về phía nàng rồi thật nhanh đoạt lấy thanh kiếm Phù Long trong tay nàng sau đó nhảy xuống nước lặn mất.

Bình luận

Truyện đang đọc