LỐI RẼ

Hai người tới siêu thị mua rất nhiều đồ. Khi đi vào phòng bếp, Châu Thác Hàng mới nhận ra tay phải của mình vẫn chưa khỏi hẳn, ngay cả thái rau cũng khó khăn.

Anh vừa cố gắng thái vừa suy nghĩ, nhưng anh không cảm thấy hối hận, bởi vì Hà Xuyên Châu đã chủ động đi vào chuẩn bị nguyên liệu cho anh.

Hai người nấu ba món, phối hợp không ăn ý mấy, tốn hơn một tiếng mới nấu xong. Khi đồ ăn được mang lên bàn, họ mới nhớ ra còn chưa cắm cơm, thế là hai người lại đi nấu mì.

Hà Xuyên Châu uống ít rượu, nói chính xác hơn là cô không ăn mấy. Mặc dù chính cô đưa ra yêu cầu này, nhưng cô chỉ ăn mấy miếng, nói “cũng được” xong là lấy một lon bia trong tủ lạnh ra, ngồi xuống ghế, lặng lẽ uống.

Thi thoảng ánh mắt cô trở nên mơ màng, khi nhìn anh lại nhanh chóng trở nên tỉnh táo. Trông cô vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng rất uể oải, dường như Châu Thác Hàng ra lệnh cho cô một mình tìm thú vui, cô liền ngoan ngoãn nghe theo.

Châu Thác Hàng không biết tửu lượng của cô thế nào, cũng giống như việc anh không hề biết Hà Xuyên Châu uống rượu, hút thuốc.

Theo anh thấy, cách thức tiêu khiển này khiến người ta sa sút tinh thần, hơn nữa anh thấy việc uống rượu, hút thuốc không có tác dụng làm tê liệt thần kinh, cùng lắm chỉ nhắc nhở người bên cạnh rằng “Tôi rất mệt, đừng làm phiền tôi” mà thôi.

Mỗi lần anh hút thuốc đều vì chán. Anh không hay uống rượu, bởi vì sau khi uống say, lúc ngủ anh sẽ nhớ tới Hà Xuyên Châu khi không vui, khá giống với cảnh tượng lúc này. Hậu quả đem lại là vô vàn suy nghĩ khó tin, mất kiểm soát sẽ ập tới.

Nhưng anh không ngăn cản.

Hà Xuyên Châu sẽ buồn, sẽ muốn phát ti3t, như vậy cô sẽ sinh động hơn nhiều so với người vô cảm ngồi cạnh anh, mỉm cười lịch sự. Anh không thích chăm sóc một con ma men không tỉnh táo, nhưng Hà Xuyên Châu là ngoại lệ.

Nếu như người này mê man nằm trong lòng anh, anh có thể cho cô dựa cả đêm, ân cần hỏi han cô, còn rung động với cô nữa.

Ngoài mặt Châu Thác Hàng vẫn nói: “Em học uống rượu từ lúc nào?”

“Đừng uống nhiều quá, cũng đừng hút thuốc. Nếu em bực có thể nói với anh.”

“Chuyện của chú Hà sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.”

Da của Hà Xuyên Châu rất mẫn cảm với cồn, chỉ cần là bia có độ cồn thấp, uống được hơn nửa lon là mặt cô đã đỏ ửng. 

Châu Thác Hàng nhìn cô, nói: “Cuối tháng chín năm ngoái anh đã quay về thành phố A rồi.”

“Tôi biết.” Hà Xuyên Châu nói.

Châu Thác Hàng muốn nói gì đó lại thôi, anh hỏi: “Nếu em sống một mình em có nấu cơm không?”

Anh cúi đầu nhìn tay Hà Xuyên Châu. Đôi tay ấy quá mảnh khảnh, đốt xương rõ ràng, biểu hiện của việc ăn uống, nghỉ ngơi không điều độ.

Hà Xuyên Châu không mấy mặn mà với câu hỏi của anh, cô ngó lơ nó, hỏi ngược lại: “Về sau sao anh không thi vào trường cảnh sát nữa? Tôi tưởng anh sẽ kiên trì cơ.”

Châu Thác Hàng im lặng, khi Hà Xuyên Châu không đợi được câu trả lời, cúi đầu chuyên chú ăn cơm, anh mới nói: “Anh cảm thấy cảnh sát không thể bảo vệ tất cả mọi người. Có lúc cảnh sát cũng cần người khác bảo vệ.”

Không biết Hà Xuyên Châu có nghe rõ hay không, cô nghi hoặc: “Hả?”

Châu Thác Hàng nói cho cô về chuyện ở trường đại học của mình.

Năm nhất anh làm thêm ở nhà ăn trong trường, nhà ăn sẽ chuẩn bị cơm cho anh, kết quả vì  để có thể chép bài tập, làm quen với anh, tên ngốc Trần Úy Nhiên thường bất ngờ gọi đồ ăn ngoài cho anh.

Châu Thác Hàng không muốn lãng phí nên đã ôm cái bụng no căng ăn với anh ấy bữa nữa. Trần Úy Nhiên nhân lúc đó hỏi anh rất nhiều câu hỏi, tay liên tục ghi đáp án.

Có một lần, bố mẹ bảo anh trông nom em gái, anh đưa em tới thư viện, kết quả em gái đã lén chạy đi lúc anh đọc sách. Cô ấy tới nhà bạn học chơi game, còn tắt điện thoại, anh tìm mãi không thấy em gái nên đã bị bố dượng đuổi ra ngoài. Tới hơn chín giờ tối em gái mới chủ động về nhà.

Mấy năm trôi qua, em gái anh nói cô ấy cũng không nhớ chuyện này nữa.

Anh không thích sống với gia đình đó, sau chuyện này mọi thứ đã lên tới đỉnh điểm, anh thật sự chỉ muốn rời khỏi cái nhà này.

Anh nhớ rất rõ những chuyện như vậy, không phải vì một ngày nào đó anh sẽ tính nợ cũ với họ, mà là vì anh muốn khi gặp Hà Xuyên Châu, anh có thể kể lại cho cô một cách tường tận, sau đó chờ cô an ủi mình.

Mặc dù điều này không có căn cứ gì, cũng không thiết thực, nhưng anh luôn cảm thấy Hà Xuyên Châu là liều thuốc chữa lành của mình.

Đương nhiên sự thật không giống với những gì anh tưởng tượng.

Câu trả lời Hà Xuyên Châu đưa ra hiển nhiên không phải đáp án đã được suy nghĩ cẩn thận. Cho dù anh nói gì cô cũng chỉ “ừm” hoặc “vậy sao”, thi thoảng cô sẽ nói “anh kể tiếp đi”, nhưng tay cô lại chống cằm, mắt nhìn anh chằm chằm, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe.

Vẻ mặt đó quá giả dối, nhưng Châu Thác Hàng không định tin.

Anh nói tới việc mình bắt đầu có thu nhập ổn định, vì được bạn bè trong ký túc động viên, anh đã quyết định chuyển ra ngoài sống. Nói tới đây, anh dừng lại, đặt đũa xuống, gọi tên cô: “Hà Xuyên Châu.”

Hà Xuyên Châu phản ứng rất nhanh với tên mình: “Gì thế?”

Châu Thác Hàng: “Em là đồ ngốc hả?”

Hà Xuyên Châu trợn tròn mắt, ánh đèn trong phòng ăn rất chói, khiến hai mắt cô cũng như phát sáng, trông vô cùng tỉnh táo, không có chút mê man nào của cơn say. Cô đưa tay cầm cốc trên bàn lên.

Châu Thác Hàng tưởng cô thẹn quá hóa giận, định hất nước vào mình, anh vội nắm lấy tay cô, ngăn cô lại.

Người Hà Xuyên Châu hơi nóng, có lẽ vì uống nhiều rượu. Tay Châu Thác Hàng lại rất lạnh, cũng không mềm mại, có phần thô ráp, từng ngón tay đều nắm chặt lấy da thịt cô, tạo ra hiệu ứng nước gặp lửa.

Hà Xuyên Châu không buông cốc ra, kiên định đẩy nó về phía anh.

Châu Thác Hàng bất lực, thả lỏng tay, chiều theo ý cô.

Sự thật chứng minh anh lại đoán sai lần nữa.

Hà Xuyên Châu chỉ cong môi, cầm cốc tới sát miệng anh, nghiêng miệng cốc, cho anh uống ít nước.

Châu Thác Hàng ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn Hà Xuyên Châu bật cười. Cô như bị chọc cười, đặt cốc xuống, nói: “Anh uống ít nước cho bình tĩnh lại đi.”

Tay Châu Thác Hàng vẫn cầm tay cô, cô không vùng ra, dường như không phát giác ra điều này.

Trong sự im lặng kéo dài hai phút, Châu Thác Hàng đã phân tích rất nhiều thứ. Cuối cùng anh phải thừa nhận suy nghĩ của Hà Xuyên Châu và anh không cùng tần số. Mắt anh lóe lên tia sáng, hỏi một cách chắc nịch: “Hà Xuyên Châu, em không chịu trách nhiệm sao?”

Hà Xuyên Châu uống hết lon bia thì bóp méo vỏ lon, ném sang bên cạnh, bâng quơ hỏi: “Chịu trách nhiệm gì?”

Châu Thác Hàng suy tư rất lâu.

Hà Xuyên Châu không nhìn anh, không ra ám hiệu cho anh, cũng không phủ nhận.

Thế là anh nói thẳng: “Em nên tỏ rõ mình có thích hay không.”

Hà Xuyên Châu: “Thích cái gì? Anh còn chưa hỏi.”

Tim Châu Thác Hàng đập nhanh, giọng điệu cũng trở nên mất bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói run rẩy: “Nếu anh nói em sẽ đồng ý sao?”

“Chưa chắc.” Hà Xuyên Châu quay đầu, nụ cười có phần thờ ơ, lời nói lại khiến người ta sợ hãi: “Tôi thích thất thường, còn thích bắt nạt người khác.”

Hà Xuyên Châu đối xử tệ với anh còn hơn cả với những người khác, không phải cô thích bắt nạt người khác, mà là thích bắt nạt anh.

Nếu bảo Châu Thác Hàng đọc hiểu thì khi cô không từ chối có nghĩa là cô sẽ chủ động. Bởi vì Hà Xuyên Châu giỏi từ chối tất cả mọi người, những đối tượng mà cô mở lòng đều là ngoại lệ của cô hết.

Châu Thác Hàng kích động, cũng nghe theo bản năng của mình, khẽ hôn lên đôi môi nhợt nhạt của đối phương.

Hà Xuyên Châu duy trì tư thế cố định, nhìn anh lại gần, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cô đưa tay ra sờ môi anh, tiếp đó lau đi giấu nước còn chưa sạch trên môi anh.

Hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, cảm giác mập mờ, vấn vương ùa tới.

Hà Xuyên Châu cười nhìn anh, Châu Thác Hàng chỉ cảm thấy trong ánh mắt chỉ còn nụ cười của cô, não bộ hiểu nó thành sự vui vẻ. Anh đưa tay chạm vào gáy cô, lại gần hơn nữa, thân mật hôn lên môi cô, để hai luồng hơi thở quấn quýt vào nhau.

Hương vị lúa mạch lan tỏa khắp khoang miệng, hơi đắng, lại mang theo chút ngọt ở hậu vị. Nhịp tim đập thình thịch kết hợp với ánh sáng chói khiến đầu óc con người quay cuồng.

Đồ ăn trên bàn đã nguội, trái tim Châu Thác Hàng lại nóng như bị lửa đốt.

Anh nhận thấy dự tính của mình về Hà Xuyên Châu vẫn chính xác, chỉ có điều đối phương giỏi ngụy trang hơn anh nghĩ. Nhưng không sao cả, anh vẫn có được thứ mình muốn từ cô.

Bình luận

Truyện đang đọc