LỐI RẼ

Anh Hoàng không moi được thông tin gì từ chỗ Châu Thác Hàng. Hôm đó quả thật anh có vô tình tới tìm Đào Tiên Dũng, nói mấy câu, gây gổ xong rồi rời đi, về sau không hề xảy ra chuyện gì khác.

Mọi thứ đều vô cùng thành thật, thành thật tới nỗi toàn những lời thừa thãi.

Châu Thác Hàng miêu tả tường tận tình hình hiện trường cho anh ấy nghe, bao gồm cả thiết kế trong nhà. Anh Hoàng chấp nhận hiện thực, tiếc nuối với quãng thời gian đã trôi qua, vội giục anh mau ký tên rồi rời đi.

Trên đường đi, anh Hoàng không nhịn được gọi điện cho Hà Xuyên Châu tố cáo.

Hoàng Triều Trí: “Người này đúng là khó xử, tôi ghét nhất loại người làm bộ làm tịch như anh ta!”

Hà Xuyên Châu: “Anh có thể đánh anh ấy.”

Hoàng Triều Trí: “Được luôn?”

Hà Xuyên Châu: “Ừ, tôi rảnh sẽ tới trại tạm giam thăm anh.”

Hoàng Triều Trí: “Cô được đấy.”

Anh Hoàng rảo bước vào văn phòng, Hà Xuyên Châu vừa đặt điện thoại xuống, cô hỏi: “Người đi rồi sao?”

“Chưa, vẫn đang ở phòng trực ban.” Anh Hoàng kéo ghế ra, cầm cốc trà táo đỏ kỷ tử nóng lên, vắt chéo hai chân, ngạo nghễ nói: “Lại còn muốn câu hai phút của tôi nữa, nằm mơ đi!”

Hà Xuyên Châu nói: “Anh giữ anh ấy lại làm gì?”

“Tôi nào giữ, cô đừng nói linh tinh! Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người lại ở lì trong đồn công an không chịu đi đấy.” Anh Hoàng lập tức phản bác: “Anh ta nói tay phải anh ta vẫn đang bị thương, vì để điều khiển phương tiện giao thông an toàn, anh ta phải đợi bạn tới đón. Còn khi nào bạn anh ta tới… tôi thấy chắc phải xem khi nào cô tan ca.”

Thiệu Trí Tân và Từ Ngọc nhìn nhau, lại lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, sau đó hai người cùng đứng dậy, chạy vọt ra ngoài.

Chưa tới năm phút sau, hai người lại than ngắn thở dài quay về.

Anh Hoàng hỏi: “Bị mắng rồi hả?”

Từ Ngọc tiếc nuối: “Không thấy người, anh ta đi rồi.”

Thiệu Trí Tân càng thất vọng hơn. Rõ ràng cậu ấy là người đưa Châu Thác Hàng về, nhưng khi đó cậu ấy không nói lời nào, cũng không kịp chiêm ngưỡng đối phương.

Đúng là có mắt không thấy Thái Sơn.

Hà Xuyên Châu cười nói: “Biết anh ấy là ai không mà hai người hào hứng thế?”

Anh Hoàng đi tới gần chỗ cô, cúi người xuống, bày ra vẻ mặt vô hại, tỏ ra vô cùng quan tâm, vỗ ngực nói: “Khi nào rảnh tôi mong có thể lắng nghe chuyện của cô.”

Ánh mắt Hà Xuyên Châu bình thản nhìn anh chằm chằm.

Anh Hoàng không chịu nổi, vội rời đi.

Từ Ngọc bê một cốc hồng trà tới, đặt ở góc bàn Hà Xuyên Châu.

Khói trắng tỏa nghi ngút, Hà Xuyên Châu nghiêng đầu nhìn, đột nhiên nhớ tới vô số chuyện.

Có lẽ cảm giác tồn tại của Châu Thác Hàng quá mãnh liệt nên Hà Xuyên Châu luôn cảm thấy đa số hồi ức đều có dấu vết của người này. Sau khi nghĩ kỹ lại một lượt cô mới nhớ ra, thật ra thời gian họ ở bên nhau không quá dài.

Khi học lớp tám cô mới quen Châu Thác Hàng, sau khi tốt nghiệp cấp ba hai người không gặp lại nhau nữa, thời gian thật sự qua lại với nhau còn không lâu như thời gian anh theo đồng nghiệp tới cục công an.

Nhưng Châu Thác Hàng luôn gặp phải những chuyện bất ngờ. Hà Xuyên Châu nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp anh, tới giờ vẫn còn cảm thấy khôi hài.

Khi đó gần tới kỳ nghỉ hè, rơi vào khoảng cuối tháng sáu, sáng thứ bảy, sau khi học bù ở trường xong, Hà Xuyên Châu đạp xe đi đưa cơm trưa cho Hà Húc.

Trong phòng trực ban chỉ có một người, người đó ôm chân ngồi xổm ở một góc, đầu rủ xuống, đó chính là Châu Thác Hàng.

Tóc anh khá dài, chứng tỏ rất lâu chưa cắt, anh vùi mặt vào đầu gối, Hà Xuyên Châu không nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể liếc nhìn thấy mấy vết sẹo mới cũ lẫn lộn với nhau trên cánh tay anh.

Anh rất gầy, dường như ăn không đủ chất, cũng mặc quần đồng phục như cô, chắc là cùng trường, nhưng Hà Xuyên Châu lại không có ấn tượng gì.

“Còn nhỏ mà đã đánh nhau với người ta.” Lời giới thiệu đầu tiên của Hà Húc không chút nể nang gì: “Nói chính xác hơn là một mình nó bị đánh.”

Châu Thác Hàng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ông, nhưng không dám lộ liễu quá, một lát sau lại cúi đầu xuống.

Hà Xuyên Châu đưa hộp cơm cho bố, nào ngờ Hà Húc lại đưa nó cho Châu Thác Hàng, ông nói: “Ăn đi.”

Châu Thác Hàng do dự hồi lâu. Hà Xuyên Châu đoán khi đó anh đang muốn tỏ ra mình rất có khí phách, sau khi đấu tranh dữ dội, có lẽ cuối cùng anh đã nhận ra việc không ăn cơm chẳng liên quan gì tới khí phách, thế là anh đã hằn học nhận lấy hộp cơm.

Hà Húc chỉ về một phía: “Qua đó mà ăn, ở đó có bàn.” Còn ông thì lấy một hộp mì ăn liền trong tủ ra.

Khi đó đồn công an ở khu Tử Dương vẫn chưa di dời, bị kẹp giữa khu dân cư, vừa nhỏ hẹp lại thô sơ.

Hà Xuyên Châu tìm một chỗ yên tĩnh đọc sách, làm bài tập, chưa làm được mấy đề, Hà Húc lại chỉ huy: “Con gái ngoan, cho cậu ấy mượn một quyển sách, để cậu ấy học cùng. Chắc chắn sáng nay nó đã bị lột s@ch đồ rồi.”

Châu Thác Hàng lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác: “Cháu không cần.”

Hà Húc nói: “Vậy gọi bố cháu tới đây.”

Châu Thác Hàng sầm mặt, cuối cùng vẫn lầm lì đi tới.

Năm 13 tuổi, Châu Thác Hàng vẫn còn là một tên ngốc, Hà Xuyên Châu nhận ra cả buổi chiều anh cũng chẳng đọc được mấy trang sách, anh chỉ ôm cánh tay của mình, ngồi ngây ngốc suốt.

Tới giờ tan làm, xung quanh không xảy ra sự cố gì, Hà Xuyên Châu bắt đầu thu dọn đồ đạc, Châu Thác Hàng cũng định rời đi.

Anh tưởng mình là trẻ vị thành niên, cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, Hà Húc không thể giữ anh lại được, thế là anh đã lén đứng dậy từ chỗ ông không thấy.

Kết quả Hà Húc đã xách cổ áo anh từ phía sau, tức giận nói: “Đừng liếc ngang liếc dọc nữa, chú mời cháu ăn cơm, đi cùng đi.”

Họ đã tới một quán ăn nhỏ gần đồn công an.

Tay phải Châu Thác Hàng không tiện cầm đũa, cậu gọi một đ ĩa cơm rang, dùng thìa xúc ăn, Hà Húc gọi một đ ĩa trứng xào cà chua, sau đó lại gọi một bát thịt rang đỗ xanh cho Hà Xuyên Châu, cuối cùng gắp trứng gà trong bát mì của mình cho cô.

Châu Thác Hàng luôn lén liếc nhìn động tác của Hà Húc. Anh nghĩ mình đã che giấu rất tốt, nhưng Hà Xuyên Châu nhìn ra sự ngưỡng mộ trong mắt anh, điều đó khiến cô yên lặng lúc lâu.

Hà Húc ăn rất nhanh, vài ba miếng đã ăn tới đáy bát mì. Ông đưa tay về phía Hà Xuyên Châu: “Xuyên Châu, đưa bố 50 tệ, bố đi mua bao thuốc.”

Hà Xuyên Châu mở ngăn bên rìa cặp, rút hai tờ 20 tệ ra, khi cô định tìm thêm tờ 10 tệ nữa, Hà Húc nói: “Vậy đủ rồi.”

Châu Thác Hàng kinh ngạc trợn tròn mắt, không thể hiểu nổi sao Hà Xuyên Châu lại giàu thế. Anh cầm đũa, khó chịu nói: “Đúng là vô dụng, còn phải đi xin tiền con gái.”

Giọng điệu Hà Húc trở nên thâm sâu khó lường: “Cháu thì biết cái gì chứ? Chủ gia đình không phân biệt tuổi tác.”

Ông cầm tiền, khi chuẩn bị rời đi, ông chỉ vào Châu Thác Hàng: “Con có trông được nó không?”

Hà Xuyên Châu quan sát người đối diện một lượt.

Nam sinh ở độ tuổi này sẽ không phát triển nhanh như con gái, nhất là Châu Thác Hàng còn đang y như cọng hoa hiên vàng chưa bị bóc, không có chút uy hiếp nào.

Hà Xuyên Châu gật đầu chắc nịch.

Châu Thác Hàng không phục, Hà Húc cười tít mắt nhắc nhở: “Tôi kiến nghị cậu đừng dây vào con bé, nó đánh nhau giỏi lắm đấy.”

Châu Thác Hàng cũng biết mình không mạnh về đánh đấm, anh ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, cứ phải ăn no rồi nói gì thì nói.

Hà Xuyên Châu lấy tám xu ra, tìm bà chủ mua trứng gà hầm lá trà.

Trứng gà rất ngấm vị, ngồi cùng bàn còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của trà tỏa ra từ trong túi nilon. Sau khi bóc vỏ ra, màu trứng ngả vàng cũng hiện rõ trước mắt.

Hà Xuyên Châu không giỏi bóc trứng lắm, cô còn bị bỏng mấy lần, phải vội bỏ trứng xuống cho đỡ nóng.

Châu Thác Hàng nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống. Anh muốn hỏi cô có cần giúp không, nhưng lại cảm thấy Hà Xuyên Châu không mở lời với anh, có lẽ là không thích anh nên cuối cùng anh đã giả vờ coi như không nhìn thấy.

Khi ăn tới mấy miếng cuối, Hà Xuyên Đan đặt quả trứng bóc xong lên thìa của anh.

Châu Thác Hàng sững sờ nhìn. Hà Xuyên Châu rút giấy ra lau nước canh bắn lên bàn, vẫn không nói gì.

Vẻ mặt Châu Thác Hàng trở nên phức tạp, anh dùng thìa tách trứng ra, cuối cùng vẫn ăn sạch.

Anh không hề nói cảm ơn, nhưng lúc Hà Xuyên Châu đứng dậy định ra ngoài, anh đã chủ động xách cặp sách nặng cho cô.

Hai người vừa đi ra khỏi cửa tiệm, Hà Húc cũng xách một túi nhỏ đứng ở đầu đường.

Ông không mua thuốc mà mua ít băng gâu, cồn đỏ, còn có mấy gói bánh quy. Ông vẫy tay với họ, nói: “Đi thôi.”

Châu Thác Hàng do dự, đứng bất động tại chỗ: “Cháu phải về nhà.”

Cậu đã ăn hai bữa cơm của Hà Húc, còn ăn thêm trứng gà hầm lá trà của Hà Xuyên Châu, do vậy ăn nói cũng không hùng hổ như trước.

“Cháu còn biết về nhà sao?” Hà Húc cười nói: “Đi thôi, chú đưa cháu về.”

Châu Thác Hàng nhìn ông, không nói nhà mình ở đâu, cũng không đi về phía trước. Kết quả cả chặng đường Hà Húc không hề hỏi anh đường, rẽ trái rẽ phải mấy lần đã tới trước một tòa nhà cũ kỹ, ông đưa túi cho anh, nói thẳng: “Đi lên đi.”

Châu Thác Hàng không thể che giấu sự kinh ngạc của mình, lúc đi vào khu nhà, anh còn quay đầu nhìn lại mấy lần.

Hà Húc đứng dưới tầng đợi khoảng mười lăm phút, không nghe thấy tiếng chửi bới, kêu gào gì, ông mới quay người rời đi.

Ông nói với Hà Xuyên Châu, trước đây ông có tới đây tuần tra mấy lần. Bố Châu Thác Hàng là con nghiện cờ bạc, thắng thì ra ngoài uống rượu, thua thì về nhà đánh đập vợ con. Mọi người nói vốn dĩ anh đã đi theo người thân bên nhà ngoại, không hiểu sao lại quay về.

Ông còn cười châm biếm một câu: “Xem ra hôm nay vận may của bố cũng ổn.” Nói rồi ông cũng chợt buồn man mác.

Hà Xuyên Châu thường cảm thấy Hà Húc quá nhân từ, vậy nên bên cạnh ông mới xuất hiện những người sống bất ổn.

Dường như ông có sức lực vô hạn, có chí hướng vừa bé nhỏ lại vĩ đại. Cũng chính vì vậy nên kinh tế nhà họ luôn eo hẹp. Rất nhiều lúc Hà Xuyên Châu còn không nỡ tiêu một hai xu, nhưng cô chưa bao giờ nói với Hà Húc: Đừng như vậy.

Hà Húc như một người tiếp thị đa cấp, ông mong tất cả trẻ vị thành niên đều có thể quay về yên ổn học hành.

Đương nhiên không phải ai cũng chấp nhận ý tốt của ông. Rất nhiều người đã sống leo lắt quá lâu, không còn trông mong gì vào tương lai xa xôi. So với việc phải đối diện với xã hội tàn khốc, hiện thực khắc nghiệt này, họ càng mong ông đừng can thiệp vào con đường của họ hơn.

Châu Thác Hàng nhìn có vẻ kiêu ngạo, phản nghịch, thật ra anh lại vô cùng kiên cường, hiểu chuyện, còn có chút ngây thơ.

Hà Xuyên Châu bật cười.

Bây giờ anh đã là người có thể khiến Hà Húc hãnh diện.

Sau khi xử lý tài liệu xong đã gần tới giờ tan làm, Hà Xuyên Châu cầm áo lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Đang vào giờ cao điểm nên lượng xe ở cổng đồn công an cũng nhiều hơn hẳn.

Hà Xuyên Châu đi tới bên đường, chưa tới ngã tư đã có một chiếc xe màu đen chậm rãi đi tới, dừng lại rồi nháy đèn xe.

Hà Xuyên Châu khựng người nhưng cô cũng mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước.

Có lẽ đối phương không ngờ cô sẽ làm vậy, người đó lại đuổi theo, còn hạ cả cửa xe xuống.

Châu Thác Hàng ngồi phía sau, cách một cánh cửa thủy tinh, miệng anh ngậm điếu thuốc chưa châm, dường như đang nghiến răng nghiến lợi nhìn ra ngoài, kiêu ngạo, khiêu khích nói: “Hi, đội trưởng Hà.”

Hà Xuyên Châu liếc nhìn anh.

Người thanh niên lái xe ở phía trước đáp lại rất nhanh: “Đội trưởng Hà? Là bạn của cậu sao?”

Không ai trả lời.

“Cậu còn có bạn như vậy ở thành phố A? Tôi chưa nghe cậu nói tới điều này bao giờ.” Người thanh niên chửi thề một câu, chỉ có thể tự giới thiệu: “Chào cô, tôi họ Trần, là bạn của Thác Hàng.”

Hà Xuyên Châu gật đầu với anh ta.

Xe phía sau bấm còi inh ỏi, liên tục thúc giục. Còn chần chừ thêm nữa chắc người ta xuống xe chửi cho một trận mất.

Cảnh tượng này thật sự rất không ổn.

Châu Thác Hàng làm như người câm, người đại diện của Châu Thác Hàng, kiêm đồng bọn của công dân nhiệt tình này, tài xế họ Trần, cố gắng duy trì nụ cười thiện lành của mình, anh ấy vội nói: “Lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn.”

Hà Xuyên Châu nói cảm ơn, kéo cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.

Bình luận

Truyện đang đọc