LỐI RẼ

Mùa thu lạnh mấy độ đăng một lúc hai bài, có thể thấy anh ta đã thức đêm để kịp tiến độ.

Bài đầu tiên chủ yếu nói về nguồn gốc manh mối anh ta có được.

Sau khi có được sự đồng ý của đương sự, anh ta đã đăng tải video phỏng vấn đã được xử lý giọng nói.

Anh Hoàng chỉnh âm lượng lên to nhất, cục trưởng Phùng thấy không đủ, bà vẫy tay ra hiệu cho anh ấy đi tới.

Ba người đứng trước bàn, người cúi đầu, người khoanh hai tay, tập trung nghe nội dung đoạn ghi âm.

Một giọng nói bình tĩnh hỏi: “Vậy nên dưới sự cưỡng ép của Đào Tiên Dũng, cô đã bắt đầu có mối quan hệ bất chính với ông ta đúng không?”

Viên Linh Vân thấp giọng đáp: “Ban đầu là như vậy. Tôi hoàn toàn không biết ông ta còn chụp ảnh tôi.”

Phóng viên hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi sợ, dần cũng quen, không dám phản kháng.” Viên Linh Vân nói: “Ông ta sẽ đối xử tốt với tôi để tẩy não tôi, nếu thấy tôi không nghe lời ông ta sẽ đe dọa tôi. Khi đó tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể phục tùng ông ta.”

Vì đã qua xử lý âm thanh nên không nghe ra rõ cảm xúc trong giọng nói của cô ta. Nhưng là người quen biết Viên Linh Vân, Hà Xuyên Châu vẫn có thể cảm nhận được giọng điệu cô ta đã kiên định hơn nhiều, không còn sự bất an, không chắc chắn như trước. 

“Cô có chứng cứ gì không?”

“Trước đó trong điện thoại ông ta có ảnh, nhưng điện thoại đã bị anh trai tôi ném đi rồi.” Viên Linh Vân nói tới đây, đoạn ghi âm vang lên tiếng sột soạt: “Nhưng tôi có một vài video và ghi âm làm chứng cứ, bên trong ghi lại cuộc trò chuyện giữa tôi và ông ta. Tôi có xóa hai lần, nhưng về sau không nhịn được lại ghi lại.”

“Tạm thời cô không muốn công khai nó đúng không?”

Viên Linh Vân ngập ngừng: “Đúng vậy, tôi muốn bắt đầu lại. Ông ta đã chết rồi, tôi cảm thấy…”

Phóng viên nhanh chóng tiếp nhận chủ đề, an ủi: “Không sao, tôi hiểu. Mong trong tương lai cô có thể phát triển tốt.”

“Cảm ơn anh.”

Mùa thu lạnh mấy độ đăng tổng cộng bốn đoạn ghi âm, giải thích những nội dung có trong bài viết, còn có một bức ảnh chụp lại nội dung cuộc trò chuyện.

Dựa vào thời gian trong bức ảnh có thể thấy, thời gian phỏng vấn Viên Linh Vân là sau khi cảnh sát chính thức công bố vụ án này, nhưng thời gian phóng viên liên lạc với cô ta là trước khi Đào Tiên Dũng chết.

Mùa thu lạnh mấy độ cho biết, rất lâu trước đó phóng viên đã biết tới sự tồn tại của Viên Linh Vân, đồng thời chủ động liên lạc với đối phương, hỏi cô ta có cần giúp đỡ không. Khi đó Viên Linh Vân không muốn thừa nhận, phóng viên cũng không muốn ép buộc, vậy nên chuyện này cứ thế bỏ dở.

Sau khi Đào Tiên Dũng chết, phóng viên lại tới tìm Viên Linh Vân. Lần này đối phương đã đồng ý phỏng vấn, còn hy vọng có thể dùng hoa hồng thu được từ việc quảng cáo của bài viết này đi quyên góp, giúp nhiều cô gái biết bảo vệ mình hơn.

Còn buổi phỏng vấn với mấy đồng nghiệp cũ của Đào Tiên Dũng đã được thu thập từ bốn, năm năm trước, nhưng do không có đủ chứng cứ và thời cơ chưa chín muồi nên họ không công bố ra bên ngoài.

Cũng tức là ban đầu chứng cứ họ có được còn nhiều hơn cả cảnh sát, thông tin họ có được không liên quan tới cảnh sát phụ trách điều tra vụ án này. Đào Duệ Minh dựa vào suy đoán chủ quan, phát ngôn không suy nghĩ, thiếu căn cứ.

Bài đăng thứ hai mang tính chuyên môn hơn, trong đó có rất nhiều số liệu, còn có một phần so sánh đối chiếu IP điều tra được.

Anh Hoàng cầm điện thoại lên, nhanh chóng đọc lại: 

“Sau khi tôi đăng bài viết liên quan tới vụ án của người họ Đào, khoảng nửa ngày sau, trong phần bình luận xuất hiện lượng lớn bình luận nói về thân phận thật sự của người họ Đào đó.”

“Bằng việc so sánh các bình luận cũ và mới trong bài, tôi thấy các tài khoản này không phải người hay theo dõi tài khoản của tôi, trước đó họ không hề bình luận vào bài viết nào của tôi, nhưng trong lời nói lại có vẻ như rất hiểu con người tôi, một mực phủ nhận thông tin tôi đưa ra là sự thật. Những người như vậy không chỉ xuất hiện với số lượng lớn, mà rất nhiều bình luận của họ đều được lên top, để lộ danh tính thật của người họ Đào, còn đăng vô số tin đồn thất thiệt chưa được chứng thực. Tôi cảm thấy không ổn nên đã kịp thời xóa nó đi. Chẳng mấy chốc họ đã đăng ảnh chụp màn hình nội dung lên các diễn đàn khác.”

“Sáng hôm qua, sau khi video kia xuất hiện, tôi và ekip đã so sánh kỹ lưỡng chúng với những tài khoản công kích bộ công an, tiết lộ thông tin cảnh sát họ Hà trong bài đăng liên quan, phát hiện độ trùng khớp khá cao. Danh sách tài khoản trùng lặp ở bên dưới.”

“Chúng tôi đã giao số liệu liên quan cho cảnh sát an ninh mạng. Sau khi biết được sự thật, mong mọi người cẩn thận trong phát ngôn của mình.”

Nội dung bài đăng tường tận, chứng cứ đầy đủ, đáng tin hơn nhiều so với lời vu khống đơn giản trước đó.

Chiều hướng dư luận cũng ổn định hơn, đa số đều bày tỏ sự đồng tình.

Tài khoản Mùa thu lạnh mấy độ đã hoạt động nhiều năm, ekip vô cùng chuyên nghiệp, sau khi đăng bài thanh minh lên các diễn đàn, mạng xã hội, họ còn bỏ tiền túi để mua quảng cáo, tuyên truyền.

Anh Hoàng nhìn lượng đọc tăng vù vù, trái tim trong lồ ng ngực đập mạnh như trống, máu chảy tới từng bộ phận với tốc độ chóng mặt. Là cảnh sát nhưng lúc này anh lại có cảm giác như được giải oan.

Anh ấy chỉ điện thoại, mắt ngấn lệ, kích động khen ngợi: “Nhìn người ta này, công dân tốt thế này cơ mà.”

Áp lực trên vai cục trưởng Phùng giảm dần, vẻ mặt căng cứng cũng nhẹ nhõm đi, bà cảm thấy bản thân không thể mất kiểm soát như anh Hoàng được nên đã đứng nghiêm chỉnh, nghiêm túc nhắc nhở: “Yên lặng chút đi.”

Anh Hoàng thích thú, nào còn quan tâm tới hình tượng: “Được, tôi biết rồi! Cục trưởng phùng, bây giờ vấn đề quan trọng nhất đã được giải quyết, chúng ta đăng thông báo bổ sung, để họ kéo nhiệt cho bài thanh minh của Mùa thu lạnh mấy độ, như vậy không sao chứ?”

Anh ấy tới gần Hà Xuyên Châu, ôm vai đối phương, nhướng mày trao đổi ánh mắt với cô.

Hà Xuyên Châu nhìn anh ấy, mỉm cười, sau đó gạt tay anh ấy xuống.

Cục trưởng Phùng dặn dò mấy câu, bảo họ chuẩn bị tài liệu, tối còn phải báo cáo với người bên công an thành phố.

Anh Hoàng đẩy lưng Hà Xuyên Châu, đi qua hành lang tấp nập cùng cô, khi đi được một nửa anh ấy còn không kiềm chế được niềm vui sướng trong người, xích tới gần tai cô, thần bí suy đoán: “Tôi cảm thấy hôm nay còn có thêm chuyện tốt nữa.”

Hà Xuyên Châu: “Xin hãy làm một nhân viên công chức tin vào khoa học.”

“Tôi tin, tôi tin hết. Có thể khiến người ta vui thì tội gì không tin?” Anh Hoàng cà lơ phất phơ nói: “Hơn nữa vốn dĩ vận mệnh đã vô thường rồi, sao cô biết cảm giác không phải là thật chứ? Cái miệng nhỏ xinh linh thiêng này của tôi không đủ chứng minh sao?”

Hà Xuyên Châu nhớ kỹ lại, thật ra bắt đầu từ tối qua cô đã vô lại rồi.

Hai người đi rất nhanh, còn chưa tới văn phòng đã nghe thấy tiếng Từ Ngọc vọng lại từ đằng xa: “Đội trưởng Hà, cô quay lại rồi sao? Có người tìm cô này!”

Anh Hoàng nhiệt tình hỏi thay cô: “Ai đấy?”

Giọng Từ Ngọc không giống bình thường lắm, mang theo sự run rẩy, hào hứng: “Công dân nhiệt tình!”

Bây giờ anh Hoàng vô cùng sùng bái bốn chữ “công dân nhiệt tình”, thái độ vốn đã nhiệt tình lại tăng lên một bậc, anh ấy nói như một cái máy, giục cô: “Cô yên tâm, người có thể vượt qua được sự điều tra của cảnh sát hình sự chúng ta ít nhất sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Đồng chí Châu có tình hình kinh tế ổn định, không có tiền sử phạm tội, học vấn cao, dáng chuẩn, thái độ chân thành. Vẻ ngoài tôi chấm cho 9 điểm, chỉ thấp hơn tôi 0,1 điểm, cô mau đi đi.”

Hà Xuyên Châu không kịp nói câu nào đã bị anh Hoàng ấn bả vai, xoay người về hướng khác, đẩy cô đi ra ngoài.

Hà Xuyên Châu đi được mấy được lại quay đầu nói: “Tôi phải đi gặp anh ấy.” Cô nói vậy là muốn nhấn mạnh cô không hề lạnh lùng với Châu Thác Hàng như họ nghĩ.

Châu Thác Hàng đang đứng bên ngoài hành lang phòng trực ban, người dựa vào cửa sổ, cúi đầu xem điện thoại.

Người xung quanh đi tới tấp nập, khi Hà Xuyên Châu tới gần, anh không hề phát giác ra.

“Anh đang xem gì thế?”

Châu Thác Hàng ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Anh đang tra xem tội gian lận bị nhốt mấy năm. Liệu nhân viên trong ngành công an có bị phán nặng hơn không.”

“Không phải chứ?” Hôm nay nụ cười của Hà Xuyên Châu rất thuần khiết, mang theo cảm giác dịu dàng như gió xuân: “Nguy hiểm vậy sao?”

Châu Thác Hàng nhìn cô, tay tắt tab đó đi. Lần này anh thật sự đổi sang app tìm kiếm, vừa đánh chữ vừa nghiêng màn hình về phía cô.

Hà Xuyên Châu nhìn theo, thấy câu hỏi anh đặt ra là: “Cảnh sát hình sự trêu chọc người ta rồi bỏ rơi có phạm pháp không?”

Hà Xuyên Châu trả lời: “Ngoại trừ bị khiển trách về mặt đạo đức ra thì chắc không còn cách nào khác nữa.”

Mặt cô tỏ vẻ tiếc nuối, khiến Châu Thác Hàng khó chịu, tưởng cô không nghiêm túc.

“Hà Xuyên Châu.” Châu Thác Hàng chất vấn: “Em cảm thấy mình có quá đáng không?”

Đây là một câu hỏi không thỏa đáng, đương nhiên Hà Xuyên Châu sẽ không vì vậy mà cảm thấy áy náy lương tâm, bởi vì sự chất vấn và vẻ lạnh lùng của Châu Thác Hàng không có lực sát thương nào.

Anh Hoàng và Từ Ngọc đi ra từ bức tường phía sau, vừa hay nghe thấy câu này, họ lập tức nhìn hai người, sau đó giơ tài liệu trong tay lên, chứng minh mình trong sạch, không cố tình nghe lén.

Hà Xuyên Châu mặc kệ họ, dựa vào tường, mắt nhìn túi Châu Thác Hàng xách.

Châu Thác Hàng kiên định được một lúc rồi đưa đồ cho cô: “Em còn chưa ăn sáng.”

Hà Xuyên Châu nhận lấy, anh lại dặn dò: “Nguội cả rồi, em nhớ hâm nóng lại.”

“Quan tâm em vậy sao?” Hà Xuyên Châu mở túi ra nhìn một cái, cố tình cười hỏi: “Còn gì muốn dặn nữa không?”

Châu Thác Hàng không nói luôn mà nghiêm túc nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó nhíu mày, nghi hoặc: “Em chê anh càm ràm hay chê anh lắm lời?”

Hà Xuyên Châu biết đáp án chính xác, cô hào phóng nói cho anh nghe: “Không sao cả, em có thể thích nghe anh nói mấy lời nhảm nhí.”

Có rất nhiều định nghĩa về tình cảm và vô vàn lời giải thích về nó.

Nó không có nguyên tắc suy đoán cố định, thời điểm xuất hiện cũng tùy vào từng người. Hà Xuyên Châu cho rằng có lẽ sự tồn tại của nó sẽ dựa vào cảm nhận nhiều hơn là lý giải.

Khi ở cùng ai đó khiến bạn cảm thấy vui vẻ, vậy đó là thích. Cho dù có là người không giỏi yêu đương đến mấy, họ cũng sẽ nhận ra được điều này.

Nhiệt độ của điều hòa trong hành lang không quá thấp, nhưng ngọn gió oi ả bên ngoài cửa sổ còn mát hơn bên trong rất nhiều.

Châu Thác Hàng nhìn ra ngoài, cảm thấy cửa kính nóng bỏng. Anh đi lên trước một bước, vừa hay có thể quan sát rõ vẻ mặt Hà Xuyên Châu.

Sự bình tĩnh của Hà Xuyên Châu cho thấy sự thẳng thắn của cô, dường như đó là lời cô đã suy nghĩ, đã chuẩn bị từ trước rồi mới nói ra.

Châu Thác Hàng “ừm” một tiếng, ngây ngốc đứng tại chỗ, một lúc sau lại mỉm cười, niềm vui xung quanh khó lòng che giấu được. Anh mím môi, cố duy trì vẻ lạnh lùng của mình, nói: “Em không cần lo lắng chuyện của Đào Duệ Minh nữa, sẽ có kết quả khiến em hài lòng.”

Hà Xuyên Châu hỏi lại: “Vậy sao?”

Hà Xuyên Châu cầm bữa sáng quay về thì thấy anh Hoàng đang dựa vào bàn, dáng vẻ không mấy nghiêm túc, hắng giọng, nói: “Hà Xuyên Châu, cô có cảm thấy mình quá đáng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc