LỐI RẼ

Đội trưởng Trương gõ cửa, khoảng mấy phút sau, Trịnh Hiển Văn mới ôm cái đầu bù xù, miệng lẩm bẩm ra mở cửa.

“Ai đấy?”

Trịnh Hiển Văn híp một mắt, chân trần đứng ở cửa, thấy đội trưởng Trương lấy thẻ công tác ra, anh ta nở nụ cười cứng ngắc: “Không có chuyện gì đâu nhỉ? Gần đây tôi an phận lắm mà?”

Đội trưởng Trương bâng quơ nói: “Xã hội gửi chút yêu thương ấm áp, qua thăm hỏi chút.”

Trịnh Hiển Văn bật cười: “Trời nóng vậy mà còn gửi ấm áp sao?”

Đội trưởng Trương đi lên trước, lấy tay chắn cửa lại: “Tôi có thể vào trong không?”

Trịnh Hiển Văn nhìn đồ trên người hai người, dường như anh ta vẫn chưa tỉnh hẳn, đờ đẫn mất mấy giây rồi mới tránh đường, để họ vào.

Căn nhà chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, không rộng lắm. Sau khi đi vào, đội trưởng Trương nhìn kệ để đồ đầu tiên.

Anh ấy không vội hỏi ngay mà đi tới trước kệ, hứng thú quan sát mấy đồ trang trí bên trên, sau đó đi dọc theo vách tường, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh quen Hàn Tùng Sơn không?”

“Quen chứ, tôi từng gặp ông ta. Năm đó tôi ngồi tù cũng có một nửa công lao của ông ta.” Trịnh Hiển Văn chậm rãi đi sau anh, với lấy một quả táo trên bàn, không rửa mà cứ thế lau vào áo rồi cắn một miếng: “Ông ta có thể lừa được tôi cũng chẳng dễ dàng gì. Khi đó tôi đúng là đen đủi, lại cắn câu.”

Đội trưởng Trương dừng bước, quay người nhìn anh ta: “Anh biết ông ta chết rồi không?”

Trịnh Hiển Văn nói: “Vậy sao? Hình như có thấy thời sự đưa tin.”

Anh ta cười ngu ngơ, dáng vẻ ngứa đòn: “Anh cảnh sát, anh nói xem sao gần đây khu phía Nam luôn có người chết thế? Có phải phong thủy không tốt không? Hay là thiên không thời, địa không lợi?”

Nếu như anh Hoàng ở đây, ít nhất anh ấy sẽ tranh luận với anh ta mấy câu, dù sao anh ấy cũng có quan điểm hoàn toàn ngược lại.

Đội trưởng Trương không quan tâm tới lời anh ta nói, chỉ vào vật trang trí trên kệ gỗ, khen ngợi: “Đẹp lắm.”

Trên kệ đều là các món đồ thủ công như đồ chơi len, túi gấm, khung ảnh được đặt làm, đủ chủng loại, nhưng không giống đồ Trịnh Hiển Văn sẽ sưu tầm lắm.

“Anh có mắt nhìn đấy! Đây là đồ mẹ tôi làm, chủ yếu là để kiếm tiền. Cái gì bà ấy cũng từng làm.” Trịnh Hiển Văn nói: “Đồ đẹp nhất thì bán đi rồi, thứ còn lại đều là loại khách không thích.”

Sự tĩnh lặng trong phòng tỏa ra luồng gió lạnh âm u, có lẽ vì điều hòa đang để nhiệt độ quá thấp, khiến người ta lạnh tới rét run.

Trịnh Hiển Văn cảm thấy hai người cảnh sát này rất kỳ quái, thế là anh ta không đứng phía sau họ nữa, một mình đi tới sofa, ngồi xuống, mặc cho họ đi lại trong phòng.

Đội trưởng Trương lại đi theo anh ta, dựa vào chỗ để tay của ghế.

Trịnh Hiển Văn vứt hạt táo đi, mò hộp thuốc trên bàn theo thói quen, hai ngón tay kẹp lấy một điếu, định rút ra hút. Anh ta còn chưa châm lửa, đội trưởng Trương đã nói: “Hút thuốc ít thôi. Anh đi hút thuốc trong phòng khách nhà mình sao?”

Trịnh Hiển Văn liếc anh ấy một cái, ngoan ngoãn đặt hộp thuốc ở góc bàn: “Quen rồi, anh cảnh sát không thích thì tôi không hút nữa.” 

Anh ta lục tìm túi áo, lát sau lấy ra một hộp thuốc Trung Hoa có vỏ đỏ, đưa cho đội trưởng Trương: “Anh có thể hút cái này, thuốc tốt đấy.”

Đội trưởng Trương: “Không cần.”

Trịnh Hiển Văn nhanh nhẹn rút một điếu ra, trơ mặt như ngày thường, niềm nở: “Tôi châm cho anh nhé?”

Đội trưởng Trương nhìn chằm chằm anh ta, không nói gì. Lúc này Trịnh Hiển Văn mới cất thuốc đi, ném lên bàn, điếu thuốc lăn tới gần hộp thuốc.

Trịnh Hiển Văn nói: “Anh cảnh sát, rốt cuộc anh tới tìm tôi làm gì?”

Đội trưởng Trương hỏi: “Anh quen Giang Bình Tâm nhỉ?”

Trịnh Hiển Văn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Hình như quen, không nhớ rõ lắm.”

“Năm nay cô ta học lớp 12, vốn dĩ thành tích học tập khá tốt, đáng tiếc.” Đội trưởng Trương thổn thức: “Ngụy tạo lời khai ấy, phải chịu trách nhiệm hình sự. Không biết năm nay cô ta sẽ bước vào địa điểm thi hay trại giam nữa.”

Trịnh Hiển Văn làm như không có chuyện gì, phụ họa: “Phải đó, sao lại nghĩ quẩn thế chứ.”

Đội trưởng Trương thở dài, bổ sung: “Cô ta nói đã nhìn thấy hung thủ giết Hàn Tùng Sơn nên cung cấp manh mối cho cảnh sát. Ai cũng bị cô ta quay vòng vòng, gác hết công việc đang làm đi xác thực, kết quả lại phát hiện cô ta vu oan cho người khác.”

Trịnh Hiển Văn không nói gì, gương mặt cũng bớt đi mấy phần xảo quyệt.

Đội trưởng Trương nói tiếp: “Còn có Vương Cao Chiêm nữa, anh quen chứ? Con trai ông ấy nói mình đã giết người. Ấy, không thể hiểu nổi luôn, chắc cậu ta tưởng bố mình là kẻ giết người.”

Phía trên tivi có treo bức ảnh người phụ nữ trẻ tuổi. Khung ảnh màu đen kẹp bức ảnh đã phai màu, Trịnh Hiển Văn sững sờ nhìn ảnh, lúc lâu sau mới kéo cổ áo, đột nhiên mỉm cười với người trong ảnh.

Đội trưởng Trương nghe thấy tiếng cười thì nhìn anh ta, cảm thấy vô cùng xa lạ trước vẻ mặt lúc này của Trịnh Hiển Văn. Anh ấy đi tới trước kệ để đồ, chỉ vào con dao nhỏ ở chính giữa, hỏi: “Tại sao con dao này lại để trên kệ? Dùng làm gì thế? Trông không hợp với mấy món đồ khác lắm.”

Anh ấy quay đầu thì thấy Trịnh Hiển Văn đã đứng phía sau mình, cười nói: “Là dao giết người đấy.”

Nụ cười không có chút hối hận, sợ hãi nào, tựa như chỉ đang giới thiệu về một con dao gọt hoa quả. Nếu đổi sang trường hợp khác, có lẽ còn khiến người ta thấy âm u, man rợ.

Lúc này có người gõ cửa, tiếng “cộc cộc” phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng. Đồng nghiệp của đội trưởng Trương đứng gần cửa nên đi tới mở, anh Hoàng đứng bên ngoài, giơ tờ giấy đã đóng dấu trong tay lên: “Đội trưởng Trương, có giấy cấp phép rồi.”

Đội trưởng Trương chậm rãi đeo găng tay vào, cầm con dao kia lên, nghiêng đầu nói với Trịnh Hiển Văn: “Vậy thì đi một chuyến nhỉ?”

Cổ họng Trịnh Hiển Văn khô khốc, anh ta hắng giọng, đáp: “Để tôi hút điếu thuốc trước đã.”

Khói thuốc làm mờ đi gương mặt hai người, mùi nicotin nồng nặc bủa vây khắp không khí, xua tan mùi hương nhàn nhạt của không gian lâu ngày không được thông gió.

Khi đội trưởng Trương đưa Trịnh Hiển Văn lên xe, xung quanh anh ta vẫn toát lên vẻ thê lương, rét lạnh đó.

Tới lúc đến phân cục phía Nam, Trịnh Hiển Văn vẫn rất bình tĩnh, tựa như đã chuẩn bị từ trước.

Vào tới phòng thẩm vấn, anh ta tò mò nhìn ngang ngó dọc, phát hiện lần này thiết bị trong này đã được đổi mới so với lần trước.

Anh ta phối hợp trả lời một số câu hỏi cơ bản, thái độ thành khẩn. Lát sau anh ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Cảnh sát Hà đâu?”

Anh Hoàng đang đặt đủ loại hồ sơ, tài liệu lên bàn, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp: “Các người… Anh có thể nói cho tôi biết đội trưởng Hà có ma lực gì không? Tôi muốn học hỏi chút.”

Trịnh Hiển Văn cười xấu xa, không có chút sợ hãi nào khi bị bắt: “Đội trưởng Hà sao? Cô ấy thăng chức nhanh vậy hả?”

“Các anh tới đều đặt đơn của cô ấy hết, cô ấy có không muốn thăng chức cũng khó.” Anh Hoàng nói: “Bây giờ cô ấy không có ở đây.”

Trịnh Hiển Văn thật sự không thể nghiêm túc được mấy, chưa tới hai phút sau, anh ta lại bộc lộ bản chất vô lại của mình: “Vậy tôi đợi cô ấy, sắp tới giờ vào làm rồi.”

Anh Hoàng đáp: “Hôm nay cô ấy xin nghỉ phép!”

Trịnh Hiển Văn còn chưa nói mấy câu uy hiếp, anh Hoàng đã cầm điện thoại lên, từ bỏ việc đấu tranh: “Bỏ đi, tôi gọi hỏi cô ấy cho anh.”

Vào giờ đi làm hay tan làm, đường luôn tắc nghẽn, mấy người ngồi trong phòng thẩm vấn hơn 40 phút, Hà Xuyên Châu mới lái xe tới phân cục.

Lưng anh Hoàng đau nhói, anh ấy mặc kệ hình tượng, nửa ngồi nửa nằm trên ghế.

Trịnh Hiển Văn không ngừng nói giây phút nào, anh ta chủ động kể cho họ nghe những điều mình đã ngộ ra khi ở trong tù, chứng tỏ mình không phải người quá xấu.

Đội trưởng Trương và anh Hoàng không chịu nổi, cứ nghe tai này thì trôi qua tai kia.

Khung cảnh kỳ quái này kéo dài tận tới khi Hà Xuyên Châu xuất hiện.

Cô chậm rãi đi vào, gật đầu với mấy đồng nghiệp rồi quay sang hỏi Trịnh Hiển Văn: “Anh muốn gặp tôi?”

Trịnh Hiển Văn chống hai tay lên bàn, ngồi thẳng lên, chào hỏi: “Cảnh sát Hà, chào buổi sáng nha.”

Hà Xuyên Châu ngồi xuống ghế vừa được mang tới, lẳng lặng nhìn đối phương, sau đó hất cằm ra hiệu cho anh ta nói.

Bình thường Trịnh Hiển Văn đã lông bông quen, giờ phải nghiêm túc lại khiến anh ta không được tự nhiên lắm: “Tôi còn chưa cảm ơn cô đã nhận xác mẹ tôi cho tôi đấy.”

Hà Xuyên Châu ngập ngừng mấy giây rồi nói: “Không cần cảm ơn.”

Trịnh Hiển Văn hỏi: “Sao bà ấy lại chết?”

Có lẽ Trịnh Hiển Văn biết đáp án nhưng người nói kết quả cho anh ta cũng lười kể lại chi tiết, người đó nghĩ rằng sự buông thả của anh ta đã tạo nên cái chết của mẹ anh ta.

“Trịnh Tần Mỹ sao?” Hà Xuyên Châu nghĩ lại, do dự nói: “Bà ấy mong tôi có thể đưa anh ra ngoài sớm, tôi nói tôi không thần thánh đến thế.”

Lần đầu tiên Hà Xuyên Châu gặp Trịnh Tần Mỹ là ở bệnh viện. Bà ấy tới với thầy cô để viết tường trình cho Trịnh Hiển Văn. Trịnh Hiển Văn nói anh ta bất cẩn ngã nên mới có vết thương ngoài da này, sau đó lại bị người ta ấn xuống đất, còn mấy lời dọa dẫm như cắt tay là đối phương nói đùa thôi. Anh ta còn bò dậy thị phạm cho hai người xem.

Hà Xuyên Châu hết cách.

Khi đó Trịnh Tần Mỹ đứng trước cửa sổ ở hành lang bệnh viện, lặng lẽ lau nước mắt, ôm hộp giữ nhiệt trong lòng. Quần áo trên người đã bị người lạ kéo cho nhăn nhóm, rách rưới, miếng vá ở cổ áo bong cả ra, tóc cũng rối bù, trán còn có vết đỏ không che đi được.

Hà Xuyên Châu nhìn dáng vẻ bà ấy mà đau lòng, cô đi tới, cho bà ấy số điện thoại của mình, nói: “Có chuyện gì bác có thể tới tìm cháu.”

Trịnh Tần Mỹ chưa từng tới làm phiền cô, có lúc vô tình gặp trên đường, bà cũng né tránh, không dám lên bắt chuyện. Mãi cho tới khi Trịnh Hiển Văn bị bắt, bà mới tới tìm người cảnh sát duy nhất mà mình quen này.

Bà tìm Hà Xuyên Châu ba lần.

Lần đầu là lúc Trịnh Hiển Văn vừa được chuyển tới trại tạm giam, xác nhận bị khởi tố.

Bà ấy tặng một túi táo cho Hà Xuyên Châu, sau khi do dự mấy lần, bà vẫn không nói được gì, cứ thế rời đi.

Lần thứ hai là khi Trịnh Hiển Văn bị tòa án phán quyết, chính thức vào tù. Bà tới hỏi Hà Xuyên Châu, bao giờ Trịnh Hiển Văn mới ra ngoài được. Bà còn hỏi tình hình gia đình người bị hại, sợ Hà Xuyên Châu mắng nên bà luôn cúi đầu, khi đi còn khom lưng mấy lần, nói: “Phiền cho cô rồi.”

Lần thứ ba là sau khi Trịnh Hiển Văn đã vào tù một, hai năm. Trịnh Tần Mỹ cầm mấy chục nghìn tệ, rón rén hỏi Hà Xuyên Châu có thể giúp đỡ họ không, giảm án cũng được, khi nói bà còn không dám nhìn vào mắt cô.

18 tuổi Trịnh Tần Mỹ làm mẹ, một ngày làm mấy việc liền, vì Trịnh Hiển Văn nên bạn bè cạnh bà đều xa lánh bà, chưa tới 50 tuổi mà khi đi đứng bà đã loạng choạng.

Hà Xuyên Châu đồng cảm với bà ấy, nhưng chỉ có thể nói: “Đây không phải vụ án đội bọn cháu phụ trách. Hơn nữa Trịnh Hiển Văn sắp ra ngoài rồi, bác không cần làm vậy.”

Ngày hôm sau, Hà Xuyên Châu nhận được điện thoại, nói Trịnh Tần Mỹ uống thuốc sâu tự tử. Trong nhật ký điện thoại của bà chỉ có số của cô là kết nối được.

Vì vậy nên Hà Xuyên Châu không có ấn tượng tốt với Trịnh Hiển Văn.

Bình luận

Truyện đang đọc