LÒNG EM NHƯ CÁT BỤI

"Vợ, anh cũng sắp chết đói rồi."

Có thể rõ ràng nghe thấy trong lời nói của Cố Cảnh Thiên tràn đầy tủi thân.

Thiệu Thanh Hòa lại nhìn cũng không nhìn hắn một mắt, trực tiếp đi đến chỗ của Cố Hi, cô xoa vào đầu của Cố Hi một cái, "Mẹ sẽ giúp bảo bảo của mẹ gọt thêm một dĩa nữa."

Cố Hi chỉ là nặng nề mà gật đầu một cái, Thiệu Thanh Hòa lại là cười lên, Cố Cảnh Thiên nhìn thấy Thiệu Thanh Hòa vui vẻ như vậy, sự vui sướng ở trong lòng cũng dần dần phơi phới lên.

Thiệu Thanh Hòa cầm lấy chén đĩa từ bên người của hắn đi qua, nửa chút ánh mắt cũng không có cho hắn, lúc đi đến bên cạnh bàn còn đem ly mà Cố Cảnh Thiên đã dùng qua ném vào trong thùng rác.

Mặt của Cố Cảnh Thiên lập tức cứng ngắc lại, đi đến bên cạnh thùng rác nhặt ly lên, đặt ở trên mặt bàn, dùng tay phải cầm giấy vệ sinh cẩn thận mà lau chùi.

Hắn liếc mắt nhìn tay trái của mình, hoàn toàn là không thể sử dụng lực, xem ra phải kiếm thời gian đến bệnh viện kiểm tra tay trái của mình, bằng không sau này làm sao có thể đem vợ con của hắn cùng ôm vào trong lồng của hắn.

Lúc Thiệu Thanh Hòa gọt xong trái cây, nhìn thấy đường đường Cố đại tổng giám đốc vậy mà biết đi làm việc không biết xấu hổ như vậy, cô chính mình cũng không biết rõ lúc này bản thân mình là tức giận hay là cảm thấy buồn cười.

"Cố Cảnh Thiên ngươi có phải có bệnh hay không!"

Cố Cảnh Thiên đi tới chỗ cô ấy, nhìn chăm chú vào cặp mắt của cô ấy, "Đúng, anh có bệnh, trên thế gian này chỉ có một loại thuốc có thể trị được, đó chính là em!"

Thiệu Thanh Hòa chỉ là cười khẩy một tiếng, "Cố Cảnh Thiên, tôi cầu xin ngươi đừng làm tôi mắc ói nữa."

"Thanh Hòa, anh nói đều là sự thật, em tại sao không tin, em không thể cho anh một lần cơ hội, tin tưởng anh một lần, anh đáp ứng em sẽ không cho em chịu một chút tủi thân nào nữa, anh còn "

"Cố Cảnh Thiên tôi nói rồi tôi sẽ không hận ngươi rồi, tôi tha thứ cho ngươi rồi, nhưng chúng ta là không thể nào trở thành người bạn tốt, đã từng cười nói, Cố Cảnh Thiên của bây giờ đối với tôi mà nói, chỉ là người qua đường, ngươi hỏi đường với tôi vẫn sẽ rất nhiệt tình nói cho ngươi biết, nhưng tương lai của chúng ta là không "

Thiệu Thanh Hòa của đã từng, vì hắn từng bỏ mọi thứ mà có thể từ bỏ được, Thiệu Thanh Hòa của bây giờ, nói với hắn, hắn chỉ là một người qua đường.

Con tim của Cố Cảnh Thiên từng cơn đau đớn, không muốn nghe thấy cô ấy nói bọn họ không có chút quan hệ nào nữa, đó là có thể hận hắn cũng được, ít nhất hắn có thể ở trong lòng của cô ấy còn có một góc nhỏ, có thể cho cô ấy nhớ tới hắn.

Cố Cảnh Thiên bụm miệng của cô ấy lại, yết hầu khẽ nhúc nhích, "Thanh Hòa, Hi Hi đang nhìn, có thể ít nhất giả vờ một chút được không."

Thiệu Thanh Hòa nhìn thấy Hi Hi lúc này đã đừng đánh đàn dương cầm rồi, chăm chú nhìn bọn họ.

"Hi Hi, mẹ chỉ là "

Nước mắt của Cố Hi tựa như hạt đậu mà rải xuống dưới, "Mẹ chán ghét cha, có phải cũng không thích con không "

Thiệu Thanh Hòa vì nó lau đi nước mắt, "Không có, mẹ cả đời này cũng không chán ghét con, sự xuất hiện của con là ông trời tặng cho mẹ một món quà tốt nhất!"

"Thật ư?" Hai mắt của Cố Hi đẫm lệ mông lung mà nhìn cô.

Thiệu Thanh Hòa cũng nhịn không được mà rơi xuống nước mắt, "Ừ! Trong lúc con còn chưa được sinh ra, mẹ liền đang tưởng tượng bộ dạng khi còn bé và lớn lên của con, mỗi một ngày đều đang nghĩ, mỗi ngày đều yên lặng cầu nguyện với ông trời, con có thể bình an vui vẻ mà lớn lên."

Cố Hi nhào vào trong lồng của Thiệu Thanh Hòa, "Con hy vọng có cha, có mẹ!"

Cố Cảnh Thiên nhìn thấy tình cảnh này, lòng của mình luôn như bị một đôi tay hung hãn mà nắm chặt, hồi hộp mà chờ câu trả lời của Thiệu Thanh Hòa.

Thiệu Thanh Hòa cứng đơ lại rồi, "Hi Hi, con luôn có cha mẹ, lúc con nhớ mẹ liền có thể giúp mẹ gọi điện thoại, mẹ sẽ lập tức bắt máy của con, con bây giờ còn nhỏ, con không hiểu rõ, không phải tất cả mọi đứa trẻ đều cùng cha mẹ sống với nhau, đôi khi tách ra sẽ càng hạnh phúc hơn."

Bình luận

Truyện đang đọc