Thiệu Thanh Hòa chảy ra nước mắt, "Cảnh Thiên, cám ơn anh!"
Đây là lần đầu mà cô ấy gọi tên hắn như vậy từ sau khi bọn họ gặp mặt nhau, hắn cảm thấy thật sự là quá tốt đẹp rồi.
Cố Cảnh Thiên vì cô ấy đã sớm đặt sẵn vé máy bay, khi cô ấy thật sự gặp được mẹ của mình, hai mẹ con ôm đầu mà khóc rống lên.
Mẹ của Thanh Hòa đã trù tính rất lâu, lúc chuẩn bị đem sự hối hận và tình yêu của Cố Cảnh Thiên nói cho cô ấy biết, Thiệu Thanh Hòa nói tin tức cô ấy sắp kết hôn nói cho bà, hơn nữa còn nói đối phương là một người đối xử với cô ấy rất tốt rất tốt, cũng là ân nhân cứu mạng của cô ấy.
Bà nghe con gái của bà đơn giản mà nói qua loa tình trạng cô ấy bị thương, lòng của bà lại bị hung hãn nắm chặt một cái, nhìn con gái sắp có được hạnh phúc của mình, liền không có đem tình cảm mà Cố Cảnh Thiên đối với cô ấy mà nói ra miệng, bà cũng chỉ là một người mong chờ con gái của mình hạnh phúc mà thôi.
Thiệu Thanh Hòa muốn đem mẹ đón đến bên cạnh của mình, nhưng thiết bị điều dưỡng ở chỗ này tương đối tốt, cô cũng không nỡ cho mẹ chịu nỗi khổ chòng chành kia, cô liền quyết định đến lúc đó cùng Diệc Thần thương lượng một chút.
Thiệu Thanh Hòa không biết là Cố Cảnh Thiên vẫn luôn ở bên ngoài phòng bệnh, nghe mỗi một câu nói của cô và mẹ của cô nói.
Vài ngày sau cô vẫn phải trở về thị trấn Ô, chỉ là rất không nỡ xa mẹ, mẹ của cô lại rộng lượng hơn cô nhiều lắm, kêu lúc cô nhớ bà ấy liền tới, một chuyến máy bay liền bay tới rồi.
Lúc Thiệu Thanh Hòa đi ra ngoài, Cố Cảnh Thiên đang cầm lấy hoa đến thăm mẹ của Thanh Hòa, hắn cắm hoa xong.
"Cảnh Thiên, con đừng có oán hận mẹ, mẹ là một người mẹ ích kỷ, mẹ không có đem chuyện mà con vì nó làm mà nói ra, nó đã lựa chọn hạnh phúc của nó, mẹ không muốn nó lại nghĩ nhiều như thế."
Cố Cảnh Thiên khẽ ngẩng đầu, hắn không muốn nước mắt của hắn ở trước mặt của mẹ Thanh Hòa chảy xuống, hắn biết rõ bà ấy cũng thật khó xử, "Mẹ! Con biết rõ mẹ là hy vọng em ấy có thể hạnh phúc, con cũng muốn, nhưng nghĩ đến hạnh phúc của em ấy sau này cùng con không có liên quan gì, con liền sống không nổi nữa rồi."
Mẹ của Thanh Hòa nhẹ nhàng vỗ lấy tay của hắn, "Cảnh Thiên, con sẽ có một ngày có thể sở hữu hạnh phúc của mình!"
Cố Cảnh Thiên nắm ngược lại tay của bà ấy, kiên định mà nói: "Mẹ! Em ấy đã hạnh phúc rồi, con liền cũng hạnh phúc rồi!"
Thiệu Thanh Hòa không còn có ác mộng đến quấy rầy nữa, không còn nửa đêm bị ác mộng làm cho bừng tỉnh nữa, cô đối với cuộc sống bây giờ là hài lòng như thế.
Mỗi sáng sớm tỉnh dậy có thể trông thấy con trai, mẹ cũng sống được rất tốt, cô không cần mang sự hổ thẹn nữa.
Chỉ là gần đây Diệc Thần hình như rất là bận, hôm nay vừa đúng lúc con trai ăn xong cơm trưa liền bị Cố Cảnh Thiên đón về ở một thời gian, dù sao nó bây giờ đang học khóa học gia sư tại nhà, đã vắng khóa quá lâu rồi.
Cô vì Hi Hi dọn dẹp xong đồ đạc, nắm tay của nó ở trước cửa chờ Cố Cảnh Thiên đến. Cô chuẩn bị nói lời cảm ơn thật tốt với Cố Cảnh Thiên, nhưng lúc xe tới, chỉ thấy một mình đặc trợ Lý xuống xe, cô cẩn thận nhìn vào trong xe, nhưng lại không trông thấy bóng dáng của hắn.
Lúc đặc trợ Lý dắt qua Hi Hi, cô vẫn nhịn không được mà mở miệng, "Đặc trợ Lý, hôm nay tại sao... Cố Cảnh Thiên không có đến."
Bước chân vừa định lên xe của đặc trợ Lý dừng lại, "Thiệu tiểu thư, tôi nghĩ cô sẽ không hỏi, tổng giám đốc của chúng tôi bây giờ đang vì mở rộng lãnh thổ xí nghiệp của ngài ấy, đang hết đêm hết ngày mà nỗ lực làm việc."
"A! Hắn đang bận công việc của mình, tôi là chuẩn bị nói lời cảm tạ thật tốt với hắn."
Đặc trợ Lý đưa qua một tấm danh thiếp cho cô, "Nếu như Thiệu tiểu thư cô thật sự muốn cám ơn tổng giám đốc của chúng tôi, cô có thể đến địa chỉ này, tốt nhất là quan tâm ngài ấy nhiều hơn."