LỚP TRƯỞNG MỸ NHÂN CÓ BỆNH

Edit+beta: Diệp Hạ

Tháng chín khai giảng, nhiệt độ như cũ tăng cao, mặt đất tựa như vỉ nướng BBQ, các tiểu thịt tươi trong quân huấn là thảm nhất, một tầng một tầng mà biến đen, quả thực thay đổi triệt để.

Mà những học sinh đã trải qua trong quá khứ, hiện tại liền nhàn nhã mà ăn kem xem kịch.

Cao tam ban 5*.

(*Lớp 12/5)

Vừa lúc đại biểu toán học xin nghỉ, làm lớp trưởng Quý Trạch liền hỗ trợ thu bài tập. Cậu đi đến dãy bàn đầu tiên trong lớp, xem có thể thu nhiều ít, dự kiến bên trong chỉ có linh tinh mấy quyển, mọi người vẫn đang còn bị hội chứng nghỉ hè, hồn phiêu ở bên ngoài, bài tập thiệt tình là không muốn làm, đặc biệt là toán.

Câu thường nghe được nhất chính là -- "A! Tôi thao! Tiết tiếp theo lại là toán!"

Một mảnh kêu rên.

Nam sinh tụ đôi đùa giỡn, khi nhìn thấy Quý Trạch lại nói thu bài tập, mới hậu tri hậu giác mà dừng lại, khom lưng từ trong ngăn kéo tìm vở bài tập, trong đó một nam sinh đột nhiên mộng bức*, trạng thái sét đánh giữa trời quang, trừng mắt ôm đầu rống: "Mé! Bố mày quên làm!"

(*Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) "ngoài khét trong sống". Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.

Cách dùng: - Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.

- Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng or chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.)

Sau đó liền bày dáng thảm thương, nói là đợi lát nữa đợi lát nữa, lập tức.

Quý Trạch sắc mặt bất biến, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, cậu viết xong tôi sẽ cầm đến văn phòng."

Nam sinh cười hì hì xua tay, "Không cần không cần, chuyện này chỉ là việc nhỏ mà thôi nào phiền lớp trưởng làm, tiết sau tôi giúp cậu đưa qua là được rồi."

Không nói hai lời, liền dũng cảm mà đoạt lấy bài tập trên tay Quý Trạch, chắp tay đặt ở bên miệng rống: "Mau giao bài tập toán ha! Đợi lát nữa tôi cũng sẽ không chờ, nói đi là đi!"

Bạn cùng bàn một chưởng ấn đầu hắn xuống, cười: "Cậu còn không biết xấu hổ nói người khác, chính mình quên làm còn muốn lớp trưởng chờ cậu, cậu sao không quên ăn cơm a."

Nam sinh hất tay hắn ra, cái mũi hừ một tiếng, "Toán cùng ăn cơm là một chuyện sao? Người không ăn cơm sẽ chết, không cần làm toán quả thực sướng muốn lên trời a."

Quý Trạch đứng tại chỗ, đầu tóc đen nhánh, màu da so với đám con trai khác trắng hơn rất nhiều, chính là bộ dáng không thường phơi nắng, ngũ quan xinh đẹp, là mỹ thiếu niên hiếm thấy, hình dáng như bút vẽ tỉ mỉ cân nhắc, làm người xem qua khó quên.

Lông mi cậu buông xuống, nhìn lòng bàn tay đột nhiên trống không, hơi hơi mím môi, gật đầu nói được, mới xoay người rời đi.

Trên một tiết học khác, Quý Trạch ngồi dựa ở vị trí cửa sổ, nghiêm túc nghe giảng, cúi đầu đặt bút viết, ngẫu nhiên phân thần chống cằm nhìn thân ảnh chạy vội trên sân bóng dưới lầu, tinh thần phấn chấn bồng bột, thanh xuân bốn phía, mồ hôi nhễ nhại. Này đại khái là nam sinh khi đọc sách đặc biệt có tiêu chí.

Quý Trạch nhìn một hồi, lại quay lại đầu tiếp tục nhìn bảng đen, nghe lão sư giải thích tri thức.

Tan học, khi lão sư sửa sang lại sách giáo khoa, chợt nhớ tới cái gì ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, Quý Trạch, chủ nhiệm lớp tìm em, làm phiền em đến văn phòng một chuyến."

Quý Trạch ngẩng đầu: "Vâng, em lập tức đi."

Lão sư nhìn thoáng qua học sinh thông minh ngoan ngoãn kia, ánh mắt ôn nhu, không tự giác nói: "Không có việc gì, không phải rất gấp, chậm rãi đi cũng không sao."

Quý Trạch: "...... Ân, cảm ơn lão sư."

Lão sư cười cười, cầm lấy sách giáo khoa ra phòng học.

Trong văn phòng.

Đứng trước mặt chủ nhiệm lớp là một nam sinh chưa thấy qua, hai người đang nói chuyện.

Giang Hạo hôm nay chính thức chuyển trường đến cao trung nội trú này, cha mẹ hắn vì công tác thường xuyên không ở nhà, hơn nữa hiện tại cũng gần thi đại học, liền cho Giang Hạo tới nơi này học hành, thu liễm tính tình. Cho tới nay, Giang Hạo cơ hồ đều là trạng thái nuôi thả, chậm rãi hình thành tính tình tùy ý, đánh nhau trốn học chống đối lão sư cái nào cũng đã thử qua, khi sơ trung nháo đến các lão sư cũng không quản được. Nhưng đầu óc hắn lại rất linh hoạt, đi học không nghiêm túc nghe giảng, mà thành tích lại không tồi. Cha mẹ hắn đưa hắn tới nơi này, chính là hy vọng hắn cải tà quy chính, đừng lãng phí cái đầu thông minh. Mặc dù thi đại học không phải là quyết định hết thảy nhân sinh, nhưng cũng là một hồi khảo nghiệm quan trọng, bọn họ đương nhiên hy vọng con trai thi đại học tốt.

Điền lão sư cùng cha mẹ Giang Hạo có quen biết, bị nhờ vả chăm sóc hắn.

Điền lão sư cùng Giang Hạo cũng coi như là quen biết, ở chung vẫn là có thể. Hắn trong lòng đều có an bài, ôn thanh nói: "Tôi trước kêu lớp trưởng mang em làm quen trường học một chút...... Ân, vừa nhắc đến là cậu ấy đã tới rồi."

Giang Hạo theo ánh mắt Điền lão sư nhìn qua, ấn tượng đầu tiên là thực trắng, lớn lên là một nam sinh khá xinh đẹp.

Giang Hạo dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Điền lão sư, dựa vào bàn trêu chọc: "Người nhỏ con như vậy, thầy không sợ em đem cậu ta bắt nạt đến khóc a."

Quý Trạch thân cao 175cm bị hắn nói là nhỏ con, chiều cao này đối với nam sinh cao trung cũng không tính là lùn, chỉ là Giang Hạo dậy thì sớm, gần một mét chín.

Điền lão sư nghe hắn nói, bất đắc dĩ đỡ trán, nói: "Em ấy là Quý Trạch, so với cậu nhỏ hơn hai tuổi, rất hiểu chuyện, thành tích so với cậu tốt hơn rất nhiều."

Câu nói cuối cùng cường điệu lên, mục đích chính là kích thích lòng hiếu thắng của nam sinh.

Giang Hạo nghe xong, lại chỉ nhún vai, không để bụng.

Điền lão sư biết Giang Hạo không có khả năng nói một chút liền bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời, nhưng y biết Giang Hạo làm chuyện gì đều có chừng mực, người khác nghiêm túc nói cũng sẽ nghe vào. Cho nên y mới dám cho Quý Trạch mang Giang Hạo, một tĩnh một động phối hợp, Quý Trạch lại có loại khí thế thành thục hơn so với bạn cùng lứa tuổi, hy vọng có thể mang đến ảnh hưởng tốt cho Giang Hạo.

Đồng thời không quên nhắc nhở: "Quý Trạch thân thể không tốt lắm, cậu đừng làm ầm ĩ, tôi chính là đang nghiêm túc cùng cậu nói chuyện, nhớ kỹ."

Giang Hạo nhíu nhíu mày, "Vậy thầy còn kêu cậu ta...... Ách, đã biết."

Thời gian nói chuyện, Quý Trạch đã từ cửa văn phòng đi tới, đứng ở khoảng cách cách hai bước bên cạnh Giang Hạo.

Điền lão sư ôn nhu cười giới thiệu, "Đây là bạn mới vừa chuyển trường đến ban chúng ta Giang Hạo, vừa lúc tiết sau là tự học, lão sư nhờ em dẫn hắn dạo trường học một chút, thời tiết bên ngoài có điểm nóng, đơn giản giới thiệu một chút rồi quay về, về sau hắn ở lâu rồi tự nhiên sẽ chậm rãi quen thuộc."

Quý Trạch thần sắc bình đạm, gật gật đầu, bộ dáng học sinh ngoan ngoãn mười phần.

Điền lão sư nên nói đều đã nói xong, liền cho bọn họ rời đi.

Quý Trạch cất bước trước, khi đi qua người Giang Hạo, tầm mắt song song vừa lúc dừng ở trên cổ hắn, lại ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh sáng ngời của hắn, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Giang Hạo nhìn lỗ tai xinh đẹp của lớp trưởng, tâm tình rất tốt mà nhướng mày nói: "Được a."

Trước mắt nói, còn xem như phối hợp.

Điền lão sư vui mừng mà nhìn bóng dáng hai người sóng vai rời đi. Ở chung cho tốt a.

Quý Trạch lãnh người đi xuống cầu thang, đi qua thư viện, sân thể dục, nhà ăn, chỉ vào mỗi địa phương, nhất nhất giải thích.

Giang Hạo tay cắm túi quần, câu được câu không mà nghe, đồng thời theo bản năng đánh giá sườn mặt người bên cạnh. Lớn lên đẹp mảnh khảnh, nói chuyện chậm rãi, lên xuống có hứng thú, thanh âm còn rất êm tai, mang theo một cổ hơi khàn, giống âm thanh của phát thanh viên.

Nghe rất thoải mái.

Giang Hạo bỗng nhiên mở miệng: "Hiện tại tôi không có thẻ cơm, không thể mượn sách cũng không ăn cơm được, lớp trưởng có thể cho tôi mượn dùng trước không?"

Nói một nửa, lại tạm dừng, Quý Trạch dừng một chút, không do dự liền gật đầu, nói: "Có thể."

Giang Hạo cười một chút, lộ ra một hàm răng trắng, suất tính* mà trương dương, "Cám ơn, lớp trưởng mỹ nhân."

(*Suất tính(率性): phóng khoáng, tự do làm điều mình muốn mà không bị bất cứ thứ gì ràng buộc.

*Trương dương(张扬): thích phô trương)

Xưng hô này......Quý Trạch nhíu nhíu mày, sửa đúng: "Tôi là Quý Trạch."

Giang Hạo tiếp tục cười: "Tôi biết a."

Quý Trạch nhấp môi, nhìn hắn một cái, đối phương cười đến càng thêm sáng lạn. Nhìn hắn như vậy, xem ra một chốc một lát sẽ không sửa. Cảm thấy...... tính cách rất khó sửa.

Trực giác này, thực chuẩn.

Quý Trạch đành phải trước đem việc này để qua một bên, dường như không có việc gì mà im lặng đi đến địa phương tiếp theo.

Sau một lúc lâu, bước chân đột nhiên dừng lại.

Giang Hạo quay đầu lại, ánh mắt hơi lóe, "Cậu không sao chứ?"

Vừa rồi Lão Điền nói thân cậu thể không tốt.

Dưới ánh mặt trời, sắc mặt Quý Trạch có chút tái nhợt, sắc môi nhạt màu, dáng người lại gầy, đồng phục áo sơ mi rộng thùng thình, càng có vẻ yếu đuối, Giang Hạo thân thể cường tráng nhìn thấy, thật sự sợ cậu giây tiếp theo liền ngã xuống.

Quý Trạch khép miệng hờ khụ hai tiếng, lắc đầu nói: "Không có việc gì."

Tự nhiên, Giang Hạo nhớ tới một câu -- tâm tư nữ sinh khó có thể nắm lấy, thời điểm các nàng nói không sao chính là có sao, nói không liên quan chính là có liên quan.

Nhịn không được liền cười một chút.

Quý Trạch nghiêng đầu, trong ánh mắt lộ ra một chút nghi hoặc, so với vẻ mặt vô biểu tình trước nay đã xuất hiện điểm biến hóa.

Giang Hạo nhìn cậu dưới ánh nắng, trên đỉnh đầu có mấy sợi tóc nhếch lên, đột nhiên cảm thấy tay hơi ngứa.

Hắn che dấu mà khụ một tiếng, nói: "Dù sao cũng không sai biệt lắm, trực tiếp tới ký túc xá đi, chỉ còn lại có nơi đó, Lão Điền cũng nói tôi về sau tự mình quen thuộc."

Đại khái đi lâu lắm, lại vẫn luôn phơi nắng. Lớp trưởng mỹ nhân gầy yếu như vậy, nếu bị bệnh, mình cũng phiền toái.

Không có ngọn nguồn, Giang Hạo đột nhiên nổi lên quan tâm với bạn học mới vừa quen biết. Chính hắn cũng không rõ, dù sao vẫn luôn theo tính tình làm bậy, đi một bước tính một bước.

Đây là một khu nhà tư nhân, hoàn cảnh điều kiện tốt, ký túc xá cũng là hai người một gian, giống chung cư cao cấp, giường làm từ gỗ đặc, bàn học dựa tường, còn có phòng tắm độc lập cùng một phòng khách nhỏ.

Bởi vì Giang Hạo giữa chừng chuyển trường, ký túc xá còn chưa an bài tốt, Quý Trạch trước dẫn hắn đi nhìn nội thất, có bàn bóng bàn, TV, bàn uống trà.

Làm tân sinh, đương nhiên còn có một ít tư liệu phải điền, trong ký túc xá có bảng biểu, đang định đi đưa cho Giang Hạo, nhưng sờ túi, mới nhớ ra chìa khóa để ở trong ngăn kéo phòng học.

Quý Trạch nói: "Cậu ở đây, tôi về phòng học lấy chìa khóa."

Xoay người muốn đi, lại bị Giang Hạo cầm cánh tay một phen, "Để người khác tiện đường đưa lại không phải tốt hơn sao, hiện tại vừa lúc là thời gian cơm trưa đi."

Từ ký túc xá đến phòng học, khoảng cách cũng không tính là gần, còn phải cầu thang, vừa rồi đi lâu như vậy, trán Quý Trạch đã ra một tầng mồ hôi mỏng, ở ký túc xá râm mát, sắc mặt mới tốt hơn một chút.

Quý Trạch lại không có như hắn suy nghĩ, gật đầu bừng tỉnh nói đúng nga, mà là bộ dáng nhíu mày không quá tán đồng, đứng tại chỗ.

Giang Hạo buông tay ra, hơi suy tư, suy đoán bật thốt lên nói: "Lớp trưởng mỹ nhân, cậu không phải là không có bạn đi?"

Bình luận

Truyện đang đọc