LỚP TRƯỞNG MỸ NHÂN CÓ BỆNH

Edit: Diệp Hạ

Chuông tan học vừa vang lên, các bạn học ở dưới đã sớm thu thập xong đồ rục rịch.

Toán học lão sư đau đầu thở dài, lên lớp nửa đời người, giờ tan học nào cũng tích cực như vậy, đám người này là tới trường học ăn cơm sao.

Lại kéo một hồi lâu.

Thật vất vả chờ đến khi lão sư phất tay nói tan học, trong vòng hai phút, học sinh trong phòng học đã đi hết, còn ở lại không có mấy người. Quý Trạch cùng Giang Hạo bởi vì phải trực nhật, lưu lại quét tước vệ sinh.

Hai người phân công, mỗi người làm một nửa.

Quý Trạch quét rất tinh tế, cát bụi ở vách tường cũng thanh lý, tốc độ tự nhiên chậm một chút, chờ cậu quét xong một tổ, phát hiện Giang Hạo đã quét đến phạm vi cậu bên này.

Cậu hỏi: "Cậu quét xong bên kia rồi?"

Giang Hạo quét rất nhanh, cười tiêu sái đáp: "Quét xong nha."

"Không phải là cậu tùy tiện đảo qua liền xong, không lau khô đi." Quý Trạch hồ nghi.

"Cậu oan uổng tôi quá, tuy rằng tôi học hành không tích cực, nhưng dù sao lớp chúng ta như cùng một nhịp thở, việc này tôi làm sao có thể làm ẩu." Giang Hạo nhanh chóng đảo qua khe hở chỗ ngồi, hơn phân nửa rác rưởi quét đi, còn có chút hiển nhiên sẽ mặc kệ, nhưng ngoài miệng vẫn là nói đã làm hết phận sự, thần thái nghiêm túc làm người khó có thể hoài nghi.

Quý Trạch dừng một chút, vẫn là mở miệng: "Cậu làm xong chỗ của cậu rồi thì đi ăn cơm đi, không cần giúp tôi."

Giang Hạo đương nhiên không đáp ứng, tìm lý do hợp lý, "Cậu muốn tự đổ rác? Một mình sao có thể đi xuống."

Lớp học nhiều người, mỗi ngày đều có thể chế tạo số lượng rác kinh người, mỗi ban đều trang bị một cái thùng cao cỡ nửa người.

Giang Hạo: "Nhanh làm xong rồi đi ăn cơm đi, tôi chết đói mất."

Quý Trạch cảm thụ bụng của mình một chút, đích thật là không kịp đợi, cũng đẩy nhanh tốc độ. Rốt cục xong hết thảy, đến một bước cuối cùng, đổ rác xong là có thể đi rồi.

Giang Hạo đi vào phòng tạp vật bên cạnh kho vệ sinh dụng cụ cùng thùng rác. Giang Hạo vừa vào, lập tức bị làm cho lui ra.

Quý Trạch kỳ quái: "Làm sao vậy?"

Muốn đi lên phía trước, nhưng lập tức bị Giang Hạo vươn tay ngăn lại. Giang Hạo một tay nắm cái mũi của mình, dùng sức nhíu mày, thanh âm rầu rĩ, "Không biết đồ phá hoại nào đổ nước canh, thối chết lão tử, đừng tới đây, đợi đổ xong đã."

Quý Trạch nhìn biểu tình sinh động của hắn, nhịn không được cười, "Dù sao cũng cần tôi đổ phụ, chẳng lẽ tôi còn có thể không tới gần nó."

"Từ từ."

Giang Hạo về chỗ ngồi của mình, lấy bao tay, rút ra hai cái, rắn chắc mà bao bọc hai bên tay cầm, đem thùng rác kéo ra, mới đối Quý Trạch nói: "Đi thôi, chúng ta đi nhanh về nhanh."

Vẻ mặt ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.

Quý Trạch phốc mỉm cười, không cẩn thận hít vào hương vị nồng đậm, lập tức cũng nhăn mày lại.

Giang Hạo nhìn cậu nhăn mặt, một bộ "Tôi đã nói rồi".

Quý Trạch muốn nói gì, nhưng nghĩ đến mới vừa hít vào khí độc, vẫn là yên lặng nuốt trở vào, nhấc một bên thùng, nâng cằm chỉ cửa.

Hai người nín thở, bay nhanh mà đổ rác lại về phòng học, mới đi toilet rửa tay.

Giang Hạo vẫy nước trên tay "Cậu nói chúng ta có phải nên viết tờ giấy nhắc nhở bọn họ một chút hay không, lần sau lại thối thành như vậy, quả thực muốn mạng người ta, đang đói bụng lại ngửi vị kia, cũng không biết có ăn cơm vô hay không."

"Đêm nay tôi nói trong ban một chút." Quý Trạch gật đầu, trên mặt thập phần đồng ý.

Giang Hạo gật đầu, liền hướng cửa đi, lại phát hiện Quý Trạch không động, "Sao không đi?"

Quý Trạch đi hướng bên tường, "Tôi muốn đi vệ sinh, cậu đi trước, tôi sẽ đuổi kịp."

Giang Hạo nhíu mày, "... Nghe cậu nói như thế, tôi cũng có chút muốn đi vệ sinh."

Quý Trạch nghe hắn không đứng đắn nói, không quản hắn. Nhưng thời gian tan học, vị trí toilet trống rất nhiều, Giang Hạo lại cố tình chọn cái bên cạnh cậu. Rõ ràng cái này cũng không có gì, nhưng bản thân Quý Trạch có chút tâm tư, người lại đứng ở bên cạnh mình, lỗ tai không tự giác nóng lên.

Quý Trạch nhìn không chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh mà cởi quần, động tác như bình thường.

Nhưng toilet thực an tĩnh, âm thanh dòng nước hạ xuống có vẻ càng thêm trống trải đột ngột.

Quý Trạch kiềm chế không ngừng tò mò, theo bản năng mà trộm liếc một cái bên cạnh, sau đó trong tim căng thẳng, mặt có chút nóng lên. Cảm khái kích cỡ đối phương là thứ nhất, càng trọng yếu hơn là sao mình lại lớn gan như thế, muốn nhìn thì thôi cư nhiên còn thật sự nhìn!

Cậu ra vẻ tự nhiên mà kéo khoá quần, bình thản ngẩng đầu, không nghĩ tới liền đối diện với Giang Hạo cười tủm tỉm nhìn thắt lưng mình. Tuy rằng biết mình đã kéo quần cẩn thận, nhưng cậu vẫn hoảng sợ, "Cậu cười cái gì!"

"Không có gì." Giang Hạo vẻ mặt bình tĩnh mà run rẩy, mặc quần, xoay người đến bồn rửa tay.

Quý Trạch chột dạ, cũng không dám nói cái gì nữa, rửa tay xong cũng đi ra ngoài.

Hai người sóng vai xuống lầu, không khí có chút quỷ dị.

Quý Trạch định đánh vỡ trạng thái kỳ quái này, kiên trì mở miệng, "Cậu định ăn..."

Hai chữ "cái gì" còn chưa nói ra, đã bị Giang Hạo chặt đứt, hắn thình lình mà nói: "Cậu vừa rồi nhìn lén tôi đúng không?" Trên mặt còn mang ý cười bỡn cợt.

Quý Trạch chấn động, không thể nào lấy cớ, dời tầm mắt, hoảng quá không lựa lời, trừng hắn nói: "Cậu không nhìn tôi làm sao biết tôi đang nhìn cậu!"

Lời chưa dứt, càng nói lại càng kỳ quái...

Hai thằng con trai đi nhà cầu, lại nhìn lén đối phương là sao?

Giang Hạo cười, vẻ mặt ý vị sâu xa, "Tôi biết rồi, cậu là muốn cùng tôi so một lần đúng không?"

Quý Trạch không thể nghĩ được lý do nào khác, đành phải cứng ngắc gật đầu.

"Kết quả là?" Giang Hạo không buông tha, vẫn còn tiếp tục.

Quý Trạch hướng tay vịn cọ cọ, "...Không có kết quả."

Giang Hạo đương nhiên chú ý tới động tác của cậu, cũng đi qua, "Đó là bởi vì cậu không thấy rõ ràng đi, lần sau tìm một cơ hội, so một lần? Tỷ như ở toilet ký túc xá?"

"..." Quý Trạch triệt để mơ màng.

Cậu biết rõ mình và Giang Hạo có tâm tư không giống nhau, tuy rằng không biết lúc nào bắt đầu, nhưng càng ngày càng để ý người này, không tự giác chú ý, mà ngay cả lần nhìn lén vừa rồi cũng là nhất thời xúc động, vừa làm chuyện xấu, tim đập cực nhanh, thập phần sợ hãi bị phát hiện.

Nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương nhận ra.

Đối phương hỏi, cũng không phải cảm thấy hành vi của cậu cổ quái ghê tởm, ngược lại là đắc ý, mời cậu lần sau đến WC so một hồi.

Giữa nam sinh so cái này, thực bình thường. Nhưng Quý Trạch hiểu rõ tình huống của mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng người khác so qua.

Hiện tại Giang Hạo nói như vậy, cậu cũng không biết nên thở phào, hay là vì lần sau kia mà khẩn trương.

"Cậu không nói lời nào coi như là đáp ứng." Giang Hạo sảng khoái mà quyết định, căn bản không cho Quý Trạch thời gian phản ứng.

"Không..." Quý Trạch há mồm muốn nói gì, đã bị Giang Hạo nắm cổ tay.

"Đi thôi, nhanh đi ăn cơm, lát nữa không còn đồ ăn."

Một chút liền ngăn chặn cậu nói.

*

Buổi chiều, ủy viên tuyên truyền thông báo nói muốn làm báo tường, khuyến khích những ai viết, vẽ đẹp đến hỗ trợ.

Giang Hạo gục xuống bàn ngủ, nghiêng đầu nhìn Quý Trạch đang cúi đầu nghiêm túc làm bài thi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, tích cực nhấc tay nói: "Tôi cũng giúp."

Quý Trạch kinh ngạc quay đầu nhìn hắn một cái, "Cậu đi viết chữ?"

Làm bạn cùng bàn gần hai tháng, chữ Giang Hạo cậu rất rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực, đầu bút lông tiêu sái, hoàn toàn có thể tham gia thi viết thư pháp bằng bút đầu cứng.

Giang Hạo lắc đầu, cười tủm tỉm: "Không, tôi định vẽ."

Quý Trạch tò mò.

Giang Hạo nhướng mày, "Chờ nhìn kiệt tác đi."

Ủy viên tuyên truyền nói: "Tôi đã nói với lão sư, làm xong bài tập có thể lợi dụng thời gian vẽ báo."

Vì thế, làm hơn phân nửa bài tập, dư lại mấy câu lười làm, Giang Hạo trực tiếp coi như mình đã xong, đứng dậy đi đến bảng đen đằng sau, cùng đồng học khác nhỏ giọng thương lượng nên vẽ như thế nào.

Giang Hạo đưa ra ý tưởng của mình, "Nếu chúng ta là chủ đề học tập, ở bên cạnh vẽ một nhân vật chibi làm bài tập như thế nào?"

Thêm nguyên tố đáng yêu cũng tốt. Ủy viên tuyên truyền gật đầu, "Có thể a."

Nói vẽ liền vẽ, Giang Hạo đứng ở trước bảng đen cầm phấn, bộ dáng nghiêm túc còn rất thật. Lúc trước vị trí bên cạnh Quý Trạch có người ngồi, thường xuyên nói chuyện, hiện tại đột nhiên an tĩnh, có chút không thích ứng, cậu phân thần quay đầu lại nhìn vài lần.

Qua một hồi lâu, sau phòng học đột nhiên truyền đến một thanh ân kinh ngạc.

"Di, là lỗi giác của tôi sao? Người này sao giống lớp trưởng như vậy."

"Không phải ảo giác, tôi đúng là vẽ lớp trưởng a."

Giang Hạo không phủ nhận, thực sảng khoái gật đầu.

Trên bảng đen, là một em bé đáng yêu nhuyễn manh, tóc vi kiều, nhếch môi, đôi mắt to tròn đen bóng, cầm bút hết sức chăm chú mà làm bài thi. Mà cách bảng đen không xa, người thật đang ngồi, động tác cùng bộ dáng đều giống nhau y như đúc.

Nhìn như vậy, thật là nhịn cười không được.

Cố tình Quý Trạch nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn về phía bọn họ, vừa lúc đối diện tầm mắt, ủy viên tuyên truyền cười càng to, chỉ chỉ bảng. Quý Trạch vừa thấy, nháy mắt hiểu được, không chút do dự trừng mắt nhìn Giang Hạo một cái, quay đầu lại cũng vẽ lên bản nháp, có qua có lại.

Ủy viên tuyên truyền cười: "Nhìn kìa, lớp trưởng giận cậu rồi."

Giang Hạo nhún vai, làm bộ đưa khăn lau, "Vậy thì lau đi?"

Ủy viên tuyên truyền vội vàng ngăn lại, "Nhưng đáng yêu như vậy, lau rất đáng tiếc."

Vì phòng hắn nhất thời xúc động, ủy viên tuyên truyền còn đem tất cả khăn lau lùa về phía mình, nói: "Vẽ thêm một khuôn là cậu có thể đi về."

Một bộ dáng qua cầu rút ván.

Giang Hạo nhướng mày cười cười, hắn lại đây là vì muốn vẽ Quý Trạch, làm sao có thể xoá.

Hoàn thành nhiệm vụ, Giang Hạo lập tức trở về chỗ ngồi, lại bắt đầu sự nghiệp đùa giỡn bạn cùng bàn.

"Ai, Quý Trạch, cảm thấy tôi vẽ cho cậu như thế nào? Có phải rất giống cậu hay không. Đỉnh đầu dựng lên tôi cũng vẽ y chang."

Quý Trạch vừa nghe, phản xạ có điều kiện liền đi sờ đầu của mình, sau đó kịp phản ứng, lại mím môi buông tay xuống.

Giang Hạo cười một tiếng.

Quý Trạch khó chịu, giống như phát tiết mà đem bức mình mới vừa vẽ ném tới trước mặt Giang Hạo, tức giận nói: "Tặng cho cậu!"

Giang Hạo hiếu kỳ nói: "Cái gì vậy?"

Trên giấy vẽ một cái đầu heo vừa nát lại vừa ngu, bên cạnh có một mũi tên chỉ vào đầu heo, viết -- Giang Hạo.

Giang Hạo không giận, ngược lại ở bên cạnh vẽ một cái đầu heo giống nhau như đúc, bên cạnh viết, Quý Trạch.

Hắn chỉ vào đầu heo vừa vẽ xong, cười nói: "Có phải rất giống cậu hay không, nhìn đỉnh đầu là biết."

Quý Trạch quả thực tức cười, vươn tay đoạt lấy, "Đưa cho tôi."

Vừa thấy là biết cậu muốn xoá hoặc xé giấy luôn, Giang Hạo mới không chịu cho cậu, linh hoạt mà né tránh, có lí có căn cứ nói: "Tặng cho tôi rồi thì chính là đồ của tôi, sao cậu có thể lấy lại."

Tới tới lui lui mấy lần, kéo hết sự chú ý của đồng học quanh thân, Quý Trạch mới thu liễm một ít, trừng mắt nhìn hắn, không đoạt nữa, cúi đầu nghiêm túc làm bài tập.

Giang Hạo cũng ngừng tay, hơi có điểm đáng tiếc mà thở dài, nhìn một cặp đầu heo trong tay, cười trộm một tiếng, yên lặng cất đi.

Bình luận

Truyện đang đọc