LỚP TRƯỞNG MỸ NHÂN CÓ BỆNH

Edit+beta: Diệp Hạ

Tới tiết thể dục, bởi vì gần đến hội thể thao, lão sư cũng cho các học sinh thời gian, không tự học, để cho bọn họ đi luyện tập hạng mục mà từng người báo danh, đến phòng thiết bị lấy dụng cụ thể dục cần dùng.

Quý Trạch cầm một trái bóng.

Trước đó, Lão Điền cùng bạn học biết cậu báo danh một hạng mục, đều sôi nổi hỏi cậu, còn nói không đủ người thì tôi báo. Quý Trạch xua tay tỏ vẻ: “Không có, là tôi muốn báo.”

“Kia, thân thể của cậu……”

Quý Trạch: “Tôi sẽ tăng mạnh luyện tập, sẽ không kéo chân lớp.”

“Không phải! Cậu đừng quá sức.”

Quý Trạch dừng một chút, gật đầu, “Tôi sẽ tự biết lượng sức mình.”

Cho nên khi đến tiết thể dục, Quý Trạch liền đi đến một bên tìm phiến đất trống bắt đầu luyện tập, trên mặt đất lão sư dùng phấn kẻ vạch, tiện cho học sinh biết khoảng cách mình ném, có tiến bộ hay không.

Quý Trạch trước thử ném một lần, chỉ là mới vừa vượt qua vạch mười mét. Khoảng cách này với nam sinh mà nói, quá ngắn.

Cậu nhíu nhíu mày, điều chỉnh tư thế lại ném một lần, 10.5 mét.

Giang Hạo từ vừa rồi đã chú ý bên này, trước người khác một bước đi qua, vỗ vỗ bả vai Quý Trạch nói: “Lớp trưởng, tư thế cậu ném bóng có chút không đúng.”

Quý Trạch quay đầu nhìn hắn, lại nghiêm túc mà nhìn nhìn bóng trong tay, cuối cùng vẫn chuyển tới trên tay Giang Hạo, kêu hắn làm mẫu.

Giang Hạo tinh tế giải thích: “Hai chân trước sau tách ra, trái phải cách nhau 25 centimet, trọng tâm thân thể đặt ở chân trước. Sau đó, chặt chẽ cầm bóng, tựa như vậy, mười ngón đều tách ra, để tránh rơi bóng."

Hắn điều chỉnh vị trí cho tốt, nắm ổn bóng đưa về phía sau, vạt áo động hai lần, dùng sức vung, đem bóng ném đi xa xa, nhẹ nhàng liền đáp tại vạch mười lăm mét.

Quý Trạch nhìn chằm chằm vạch kia, có điểm hận nó không thể dịch đến vị trí vừa rồi mình ném. Mình mới ném nhiều hơn mười mét một chút, chênh lệch sao lại lớn như vậy.

"Cậu dựa theo tôi nói mà làm thử xem.”

Quý Trạch tiếp nhận bóng, đứng xong, lại có mô có dạng mà cầm bóng, “Như vậy đúng không?”

Giang Hạo nhéo ngón cái cậu, dịch một chút, nói: “Đúng vậy.”

Quý Trạch nhấp môi, đem bóng nâng qua đỉnh đầu, nghĩ lại động tác của Giang Hạo vừa rồi, đang muốn đong đưa hai lần ném bóng. Bỗng nhiên, trên eo lại nhiều thêm một bàn tay, có người nâng eo cậu, còn ấn vai phải cậu, ở bên tai cậu nói: “Thân thể phải ngửa hướng ra sau, cong thành một độ cung.”

Quý Trạch không bình tĩnh, thân thể cứng đờ, "Cậu, cậu nói là được, tôi sẽ tự làm……”

“Nhưng cậu nhìn không tới, không biết cong như thế nào mới thích hợp a, đừng lo lắng, tôi có chừng mực, sẽ không làm cậu bị thương."

Giang Hạo tay như cũ đặt ở trên eo cậu. Lỗ tai Quý Trạch đã bắt đầu biến hồng, nội tâm lại không biết nói gì. Đây là trọng điểm sao?!

Đại ca, tư thế này rất có vấn đề a!

Mỗi lần cùng Giang Hạo ở chung, thái độ đối phương rất bình thường, càng làm Quý Trạch cảm thấy tâm mệt, muốn nói gì cũng không nói nên lời.

Thôi đi, nghiêm túc luyện tập. Này rất bình thường, rất bình thường.

Quý Trạch bắt đầu tự thôi miên mình, nhưng lỗ tai vẫn hồng, càng hồng.

Cậu dựa vào tay Giang Hạo nghiêng về phía sau, sau đó ngẩng đầu, đối diện không trung xanh thẳm rộng lớn, sau lưng ổn định, hai tay dùng sức ném bóng về phía trước, sau khi ổn định thân thể, lập tức cúi đầu nhìn qua.

“12 mét. Tư thế đúng rồi, sau này luyện tập nhiều vào, ném nhiều thêm mấy mét nữa cũng không thành vấn đề.” Giang Hạo đứng ở bên cạnh giúp cậu nhìn, cười nói.

Thời gian kế tiếp, Quý Trạch lại luyện một hồi lâu, Giang Hạo cơ hồ đều ở bên chỉ điểm, chờ khi nhìn thấy Quý Trạch đổ mồ hôi thở dốc, lập tức liền cầm cổ tay của cậu, không khỏi phân trần đem người đưa đến một bên nghỉ ngơi.

Giang Hạo nói: “Nếu tham gia, đương nhiên muốn nỗ lực tranh thủ thứ hạng, hạng mục vận động nào cũng đều không thể thiếu kỹ xảo cùng luyện tập. Bất quá, cái gì cũng phải có chừng mực. Quý Trạch, cậu không thoải mái, nhất định phải nói ra. Thi đấu xuất hiện tình huống đặc thù rất bình thường, có thể đổi người thay thế, nếu cậu nguyện ý nói, tôi cũng có thể thế cậu."

Quý Trạch dùng khăn giấy lau mồ hôi trên cổ, lắc đầu: “Không cần.”

Giang Hạo nhìn cậu, cười một chút, “Lớp trưởng cố lên, tôi sẽ ở bên cạnh hò hét trợ uy cho cậu."

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, trên mặt đất chiếu ra bóng loang lổ, gió nhẹ phất qua, thản nhiên đong đưa.

Quý Trạch nghe, trong lòng mềm nhũn, “Ân.”

Giang Hạo nhìn cậu lau mồ hôi, trên cổ để lại một chút mảnh vụn màu trắng của khăn giấy, thuận tay liền giúp cậu lấy xuống.

Quý Trạch không biết, chỉ cảm thấy cổ hơi ngứa, lập tức cảnh giác mà quay đầu nhìn hắn, “Làm gì?”

“Khăn giấy bị dính."

Giang Hạo mở tay ra cho cậu xem.

Quý Trạch che lại cổ, biểu tình có chút cứng đờ, “Nga, cảm ơn.”

Giang Hạo nhéo nhéo khăn giấy trong tay, nghiêng đầu nhìn Quý Trạch, nói: “Tôi phát hiện, cậu thật sự rất dễ đỏ mặt a, thuộc tính nữ hài tử?”

Quý Trạch thẹn quá hoá giận: “Lăn!”

Giang Hạo chống cằm, cười hì hì: “Không có việc gì a, lớp trưởng cậu lớn lên xinh đẹp, mặt đỏ cũng đẹp, sợ cái gì, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhìn ra được là nam sinh, sẽ không bị nhận sai.”

Quý Trạch không nói lời nào, mặt lại có xu thế càng ngày càng hồng, cảm giác được mặt nóng lên, dứt khoát nghiêng đầu xoay người, đưa lưng về phía Giang Hạo.

Chỉ có thể nhìn thấy một cái cái ót cùng bên tai phiếm hồng, Giang Hạo cảm thấy có điểm tiếc nuối, duỗi tay khơi mào chơi đuôi tóc Quý Trạch, chán đến chết mà kéo dài thanh âm nói: “Lớp trưởng, tức giận? Tôi là khen cậu a ~ làn da cậu rất trắng cho nên mới dễ thấy mặt đỏ, không cần thẹn thùng ~~”

Quý Trạch tức giận, vung tay chụp cái tay đang chơi tóc mình.

Mới vừa rời đi một lúc, tay kia rất nhanh lại dính lên, kiên trì không ngừng chọc người phiền, Quý Trạch trong lòng tức đến lợi hại, liên tiếp vài lần, rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.

Giang Hạo cười nhấc tay đầu hàng. Đem người chọc giận rồi a, vẫn nên ngừng một hồi, chờ bớt giận lại tiếp tục đi.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Quý Trạch nhặt bóng bên chân, lại bắt đầu tiếp tục luyện tập. Giang Hạo cũng vui sướng tiếp tục chấp hành nghiệp lớn dạy học.

Cách đó không xa, Vu Hoa Canh lôi kéo quần áo đi qua, không kiên nhẫn nói: “Thật con mẹ nó nóng."

Vừa dứt lời, đã bị người gõ đầu một chút, lực đạo không nặng.

Lương Trác: “Đừng động một chút liền nói tục.”

“Không nói tục căn bản không biểu đạt được tâm tình mênh mông xao động của tôi.” Vu Hoa Canh bĩu môi, đảo mắt nhìn lại vừa lúc nhìn thấy tình huống Quý Trạch bên kia, cầm lòng không đậu mà giơ tay, muốn nói cái gì rồi lại tìm không ra từ hình dung, nghẹn thành một mặt bánh bao, "Cậu ấy, bọn họ……”

Lương Trác thực bình tĩnh, nhìn thoáng qua nói: "Bạn học mới chỉ lớp trưởng ném bóng, làm sao vậy?”

“Không phải, cậu xem tư thế bọn họ, có chút……” Vu Hoa Canh nỗ lực muốn biểu đạt chút gì đó.

Lương Trác bình tĩnh hỏi: “Cái gì?”

“Ai này không phải thực rõ ràng sao…… Cậu thật sự một chút cũng chưa nhìn ra cái gì sao?” Vu Hoa Canh vốn từ nghèo nàn.

Lương Trác bắt lấy cánh tay nàng, “Đi thôi, không phải cậu nói muốn đi mua đồ uống lạnh uống sao?”

Vu Hoa Canh đương nhiên nhớ rõ, nhưng hiện tại có chuyện càng quan trọng a. Nàng liền như vậy bị tên đầu gỗ kéo đi rồi, khi muốn nói gì đó, lại bị Lương Trác nhét kem, Coca linh tinh, hoàn mỹ ém xuống.

Lương Trác uống một hớp hồng trà lạnh, nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua hoa khôi ban nhất kêu tôi là bởi vì xã đoàn mở họp, lão sư kêu nàng lại đưa tôi bảng biểu.”

Vu Hoa Canh chuyển vòng liếm kem, thập phần nỗ lực tránh cho kem chảy dính lên tay, không chút để ý mà nói: “Nga.”

Lương Trác quay đầu nhìn nàng một cái. Hoa khôi kia đến ban năm tìm y vài lần, nam sinh khác đã bắt đầu ồn ào, nói có phải lén bắt đầu kết giao hay không, bát quái thật sự.

Nhưng người y chân chính hy vọng có thể bát quái việc này một chút, lại hoàn toàn là bộ dáng không thèm để ý, hơn nữa……

"Tôi nói, Trì Giai Kỳ làn da thật siêu đẹp, lần trước nàng mặc váy, chân giống như mang tất vậy, tôi hỏi nàng có thể sờ một chút hay không, chỉ là đầu gối, nàng liền đỏ mặt, siêu đáng yêu. Lại còn nói thật không có mặc tất chân, làn da trơn mềm, xúc cảm siêu tốt, về sau ai làm bạn trai nàng thật có phúc ~”

Lương Trác: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc